Buổi tối, khi Tống Cảnh Chi tắm rửa xong và quay trở lại phòng thì Đường Tiêu Tiêu còn đang ngồi †rước máy may.
"Sao đã trễ thế này mà vẫn còn may quần áo?" Anh đi lên phía trước, xoay người ôm eo của cô, hỏi.
"Do không có việc gì làm nên làm vài bộ quần áo cho đứa nhỏ nhiều một chút, lỡ như đến lúc đó có em bé thật thì sẽ làm không kịp." Cô nở nụ cười.
Chủ yếu là do hôm nay cô nhận được sự gợi ý từ Lý Mẫn rằng trẻ sơ sinh cần quần áo nhiều để thay khi tắm rửa, nên lo trước khỏi hoạ.
Hơn nữa cô biết không ít phụ nữ có thai sẽ có có phản ứng thai nghén, nếu đến lúc đó mà cô không may mắn bị nghén thì sẽ không có thời gian làm quần áo cho con mình.
"Vợ à, em đang nhắc nhở anh phải cố gắng đúng không?" Anh vùi đầu vào hõm cổ của cô và hôn lên đấy.
Anh đừng lộn xộn, ngua Cô nhúc nhích vài cái.
"Vợ à, em thật thơm." Anh tiếp tục ngửi cổ cô, thỉnh thoảng còn hôn lên mấy cái.
Một loạt động tác của anh làm cho cô không còn cách nào để tiếp tục may quần áo.
Và anh cũng không có dự định sẽ buông tha cho cô, đôi môi của anh dừng lại ở trên vành tai của cô.
"Ông xã." Cô nhịn không được mà phát ra âm thanh.
"Anh đây, vợ." Giọng của anh hơi khàn khàn.
Anh đặt bộ quần áo nhỏ còn chưa hoàn thành trong tay cô lên máy may rồi vòng tay ngang eo cô để ôm cô lên giường.
Hết thảy mọi chuyện đều như nước chảy thành sông, một đêm ôm nhau triền miên.
Thời điểm Đường Tiêu Tiêu tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn bóng dáng của Tống Cảnh Chi nữa rồi, hôm nay anh trực ca sáng nên sẽ không quay về ăn điểm tâm.
Cô nhẹ nhàng xoa thắt lưng có chút đau nhức rồi ngồi ở trên giường thẫn thờ.
Từ lúc quyết định có con thì người đàn ông này bắt đầu như vậy, càng ngày càng không có tiết chế, mỗi lần còn lấy lý do vì muốn có con.
Mỗi ngày Đường Tiêu Tiêu đều đi giao hàng vào buổi sáng, sau giờ cơm trưa thì ngủ trưa, buổi chiều thì bốn cô vợ nhỏ ở lầu ba cùng tụ tập ngồi nói chuyện phiếm và may vá quần áo với nhau.
Cuộc sống thường ngày trôi qua cũng rất vui vẻ và thoải mái, thời gian trôi qua rất nhanh thấm thoát đã đến giữa tháng bảy.
Tân Thị đã mưa suốt vài ngày, trên không trung là một mảnh xám xịt, Đường Tiêu Tiêu nhìn ra ngoài cửa Sổ.
Tân Thị nối liên với kênh đào, nơi đây cũng là thành phố phát sinh thiên tai lũ lụt nhiều nhất trong lịch SỬ.
Tối hôm qua Tống Cảnh Chi còn nói nếu mưa vẫn còn tiếp tục như thế này thì năm nay sẽ khó tránh khỏi có tai họa do lũ gây ra, nhất là Lâm Thị, địa thế nơi đây nằm ở chỗ trũng, mưa quá nhanh sẽ khó thoát nước. Cô nhìn đồng hồ, cũng đã đến thời gian chuẩn bị cơm trưa.
Cô đi vào phòng bếp, trong lòng lo lắng nên không có tâm trạng nấu cơm, cô chuẩn bị nấu cháo khoai lang vào giữa trưa, áp chảo vài cái bánh ăn kèm dưa muối.
Cơm còn chưa nấu xong thì cô chợt nghe thấy tiếng chuông báo động kéo dài, có nghĩa là bọn họ phải đi ra bên ngoài cứu trợ.
Cô cũng không kịp nghĩ nhiều, biết Tống Cảnh Chi sẽ trở về lấy quần áo tắm rửa, thời gian cấp bách nên cô lập tức lấy chút thịt khô từ trong không gian và hai bộ quần áo tắm rửa, chuẩn bị hành lý tốt cho anh.
Vừa mới làm xong thì cửa cũng được mở ra.
"Vợ, anh phải đến Lâm Thị." Tống Cảnh Chi dầm mưa chạy về.
"Em đã sắp xếp đồ vật này nọ xong xuôi rồi, có gói cho anh chút thịt khô đặt trong hành lý nữa." Cô đưa tui hành quân cho anh.
"Em chờ anh về." Biết anh gấp gáp nên cô cũng không nói thêm quá nhiều.
"Em vất vả rồi." Anh buông túi hành quân xuống, kéo cô vào trong lòng và ôm chặt.
Cửa phòng của các hộ gia đình Đông một, Đông hai và hộ ở giữa đồng thời được mở ra, ba người đàn ông mang túi hành quân trên vai, trên người mặc một bộ y phục chống cháy, xoay người nhìn ve vợ của mình.
"Giữ sức khỏe!" Vô số lời nói trong lòng của các cô vợ chỉ tóm gọn lại thành ba chữ.