Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 141: Tôi Và Cô Không Quen Nhau 2




"Không phải cô nói cô ta đã gả đến Hải Thị, điêu kiện của đối phương còn rất tốt sao?" Lần trước, chính Kim Ngọc Mai đã khoe như vậy.

"Nghe nói vừa ly hôn đã quay về. Bây giờ Kim Ngọc Mai đi đâu cũng nói cô ta ở nhà chồng phải chịu ấm ức. Nhưng tôi nghe nói cô ta đã làm sai gì đó với nhà chồng, còn lập tức đệ đơn ly hôn." Diêu Lệ vừa nói, vừa lắc đầu.

"Sao cô biết chuyện này?"

"Nhà chồng cô ta chính là nhà của chị dâu tôi, bọn họ được chuyển đến Hải Thị." Diêu Lệ giải thích.

Đường Tiêu Tiêu gật đầu: "Tôi và Tống Cảnh Chi là quân hôn, mà hơn nữa, đó chỉ là suy nghĩ viển vông của cô ta mà thôi."

"Cứ chờ xem.”

Nếu Tống Cảnh Chi không về khu gia đình, Tiết Ngọc Dung cũng không vào được đội cứu hỏa, không biết cô ta sẽ làm thế nào bám theo anh.

"Vậy thì tôi đây sẽ không khách khí." Đường Tiêu Tiêu giơ nắm đấm lên khiến Diêu Lệ bật cười.

Bên kia, Tiết Ngọc Dung theo Kim Ngọc Mai vê nhà. Mẹ cô ta đã qua đời, cha thì lấy người khác vì muốn có một đứa con trai. Bây giờ ngoài chỗ của Kim Ngọc Mai, cô ta không có chỗ nào để đi.

"Di nhỏ à, vợ của chỉ huy Tống chính là cô gái mà lần trước anh ấy cứu ở Từ Sơn phải không?”

Kim Ngọc Mai nhìn cô ta nói: "Ngọc Dung, chẳng lẽ cháu vẫn chưa hết hi vọng với Tống Cảnh Chi? Không được đâu. Nếu chú biết được cháu vẫn có suy nghĩ này thì không thể sống ở đây nữa đâu."

"Dì nhỏ, không phải. Cháu chỉ muốn hỏi một chút." Tiết Ngọc Dung cười nói.

Mặc dù nói như vậy nhưng mục đích lớn nhất của cô ta khi quay về đây chính là Tống Cảnh Chi. Trước đó nghe nói anh bị thương, cô ta quyết định tiến tới với một người có điều kiện như Lý Lượng.

Sau khi nhà họ Lý xảy ra chuyện, biết Tống Cảnh Chi đã quay về quân đội, cô ta nhanh chóng ly hôn với Lý Lượng, trở về Kinh Thị.

Không ngờ khi về Kinh Thị, cô ta lại nghe được tin anh đã kết hôn, còn dẫn vợ nhập ngũ.

Sau khi biết người Tống Cảnh Chi cưới chính là cô gái ở Từ Sơn, cô ta cho rằng anh cưới Đường Tiêu Tiêu chỉ vì trách nhiệm.

Tất nhiên, mặc dù mới gặp Đường Tiêu Tiêu nhưng cô ta vẫn không thay đổi suy nghĩ, cảm thấy bản thân vẫn còn cơ hội.

Cô ta nhìn đồng hồ trên tường rồi nói: "Dì nhỏ, tôi đi Xã cung ứng mua chút đồ."

Không đợi Kim Ngọc Mai trả lời, cô ta đã ra ngoài.

Tống Cảnh Chi bên này vừa kết thúc huấn luyện buổi sáng, vừa đến tòa nhà phía Bắc cùng Tiêu Kiệt Minh thì thấy Tiết Ngọc Dung đang lảng vảng trước cửa.

Vừa nhìn thấy anh, Tiết Ngọc Dung đã tươi cười chào hỏi.

"Chỉ huy Tống."

"Ừ" Anh chỉ đáp lại rồi tiếp tục nói chuyện với Tiêu Kiệt Minh.

"Chỉ huy Tống." Cô ta lại nói tiếp: "Em về rồi." Nghe vậy, Tống Cảnh Chi cau mày.

"Tôi nói này đồng chí Tiết, cô quay về thì có liên quan gì đến Cảnh Chi của chúng tôi?" Dù sao thì Tiêu Kiệt Minh cũng ở khu gia đình được ba năm nên cũng biết chuyện Tiết Ngọc Dung thích Tống Cảnh Chi.

"Chỉ huy Tiêu, tôi có một số việc muốn nói riêng với chỉ huy Tống, anh có thể tránh đi một chút được không?" Tiết Ngọc Dung nói với Tiêu Kiệt Minh.

Tiêu Kiệt Minh nghe cô ta nói vậy thì bật cười, anh ấy còn chưa nói gì, Tống Cảnh Chi đã nói.

"Tôi và cô không quen biết nên không có chuyện gì để nói."

Anh võ nhẹ vào người Tiêu Kiệt Minh, ý bảo hai người lên lầu, đúng lúc nhìn thấy cô vợ nhỏ của mình từ trên lầu đi xuống, trên tay cầm thùng rác.

"Đừng vội, em đang muốn biết đồng chí nữ này muốn nói gì với người đàn ông của em." Đường Tiêu Tiêu nhìn Tiết Ngọc Dung một cách thách thức.

Mặt Tiết Ngọc Dung hết trắng lại đỏ.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Tống Cảnh Chi lập tức chào đón Đường Tiêu Tiêu rồi cầm lấy thùng rác trong tay cô.

"Sao em lại xuống đây đổ rác, để anh về đổ là được."

"Trong phòng bếp nóng nên côn trùng dễ sinh sôi." Cô cười nhìn anh: "Không ngờ xuống đây lại có thể xem kịch."