"Chú à, sao lại muốn bán căn nhà tốt như vậy?” Tống Cảnh Chi hỏi, nếu anh là chủ nhà, chắc chắn sẽ tốt không bán.
"Chủ yếu là tôi không ở đây, thường xuyên phải qua đây dọn dẹp rất phiền phức."
Hai người nhìn nhau gật đầu. Đúng vậy, nhà tốt đến mấy mà không được giữ gìn cũng sẽ hỏng.
"Chù này, chúng tôi thật sự không có đủ 500 cân lương thực. Trong người cũng không có nhiều phiếu gạo, chỗ còn chúng tôi trả bằng tiên được không?" Đường Tiêu Tiêu nói.
Mặc dù cô có lương thực, nhưng khi giao dịch bên ngoài, cô thật sự không có nhiều phiếu gạo như vậy.
"Ha ha." Chủ nhà cười lớn.
"Thật ra tôi chỉ hy vọng này tứ hợp viện có thể gặp được người yêu quý nó."
Chủ nhà nhìn hai người. Ngay từ khi bước vào, ông ấy đã bắt đầu quan sát họ. Ông cảm thấy trong mắt họ chỉ có sự yêu thích đối với tứ hợp viện mà không lẫn chút tạp chất nào.
Đặc biệt là thân phận quân nhân của Tống Cảnh Chi càng khiến chủ nhà tin tưởng, bán tứ hợp viện cho bọn họ là đúng.
"Chú à, ở đây tôi có phiếu gạo 200 cân mà tôi và mẹ góp được, chú thấy có được không?"
Chủ nhà xua tay, ông ấy cũng biết lúc này phiếu gạo vô cùng hiếm: "Không cần lương thực nữa, mười nghìn tiền mặt là được rồi. Tôi tin hai vợ chồng sẽ chăm sóc tốt cho căn tứ hợp viện này."
Yêu câu 500 cân lương thực vốn là phương pháp loại trừ của ông ấy. Người sẵn sàng bỏ ra 500 cân lương thực mới có thể yêu quý tứ hợp viện này. Dù sao lúc này, lương thực cũng quan trọng hơn nhà ở rất nhiều.
"Cảm ơn chú." Hai người lập tức nói cảm ơn chủ nhà.
Chủ nhà trở vê cầm giấy tờ nhà rồi Tống Cảnh Chi lái xe đưa ba người đến ngân hàng. Đường Tiêu Tiêu rút trong sổ tiết kiệm mười nghìn đồng rồi đưa cho chủ nhà.
Lúc này chuyển một số tiền lớn như vậy cần giải trình tình hình và nộp giấy tờ tùy thân, sau đó ba người lại đi làm thủ tục sang tên.
Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, Đường Tiêu Tiêu ngồi trên xe cầm giấy tờ nhà thì cười vui vẻ. Lúc này, chứng nhận nhà đất chỉ một tờ giấy.
"Sao lại vui như vậy?" Sau khi làm thủ tục sang tên, Tống Cảnh Chi lại không có cảm giác gì.
"Tất nhiên rồi." Đường Tiêu Tiêu nhướng mày, đây chính là tứ hợp viện trong đường vành đai thứ hai đấy.
"Ha ha, xem nào, anh phải cố gắng hơn nữa để được điều đến Kinh Thị." Anh cười rồi khởi động xe.
"Sao anh nói như vậy?”
"Để em được vào đó ở càng sớm càng tốt, nếu không em định chờ nó biến thành ba trăm triệu à?" Anh đưa tay xoa đầu cô.
Cô nhìn Tống Cảnh Chi, nghiêm túc nói: "Em quan tâm đến anh hơn là sống trong tứ hợp viện."
"Anh biết." Anh cười, may mà cô vợ nhỏ này vẫn yêu anh nhất.
Sau khi quay lại khu gia đình của xưởng sắt thép, Đường Tiêu Tiêu nói với cha mẹ Đường về chuyện nay.
"Bao nhiêu tiên?" Giọng mẹ Đường cao hơn vài phần.
"Mười nghìn." Đường Tiêu Tiêu nói một cách chắc chắn.
Cha Đường như gặp phải sóng to gió lớn, suýt thì đánh rơi ấm trà trong tay.
"Hai đứa đều đồng ý à?" Mẹ Đường nhìn hai người. Hai đứa này quá liều lĩnh, mua tứ hợp viện cũng tốn hơn một nửa tiền tiết kiệm.
"Không phải nói, đây chắc chắn là chủ ý của con gái bà." Cha Đường nhìn con gái mình nói.
"Không phải, cha, con cũng đồng ý." Tống Cảnh Chi vội vàng nói.
"Không biết nên nói gì với con nữa. Không phải con nói muốn sinh con sao? Hai đứa tiêu hết tiền tiềm kiệm thì lấy gì nuôi con?" Mẹ Đường ấn vào trán cô.
"Cảnh Chi có tiền trợ cấp và tiền thưởng, không chỉ có thể nuôi được em bé mà chúng tôi còn có thể tiết kiệm tiền." Đường Tiêu Tiêu ôm cánh tay mẹ Đường, bắt đầu làm nũng.