Khi họ bước ra, lão bà bà đang bận nên Đường Tiêu Tiêu chỉ nói con để tiền trên bàn rồi cùng Tống Cảnh Chi rời đi.
"Em dẫn anh đến một nơi." Sau khi lên xe, cô cười tửm tỉm nói, ánh mắt sáng ngời.
"Đi đâu?" Anh quay đầu hỏi.
Mỗi lần bắt gặp đôi mắt lấp lánh của cô, anh đều cảm thấy cuộc sống như vậy là đủ rồi.
"Đi mua một căn tứ hợp viện thuộc về chúng ra."
Đầu năm nay có người muốn bán một căn tứ hợp viện nhưng ngoài mười nghìn, phòng nhà còn muốn năm trăm cân lương thực.
Thời đại này có mấy ai có trong tay mười nghìn, mà cũng không có ai lấy hết toàn bộ tài sản của mình để mua một căn tứ hợp viện. Hơn nữa còn thêm năm trăm cân lương thực.
Vì vậy, mãi đến năm 1981. căn tứ hợp viện này mới được một thương gia mua với giá hai mươi nghìn.
Căn tứ hợp viện này là nơi ở của người thân của vua vào thời nhà Thanh, có bốn sân, diện tích gần 1500 mét vuông.
Phòng nhà vô cùng yêu quý nó nên gìn giữ tứ hợp viện rất cẩn thận nên nó vẫn còn giữ nguyên trạng như mới hình thành.
Nhìn vàng hình dạng và diện tích của căn tứ hợp viện này cũng có thể tưởng tượng chủ nhân của phủ đệ được sủng ái như thế nào.
Kiếp trước, sau khi về thành phố, cô mới biết chuyện này. Cô đã đến xem qua một lần và vô cùng thích tứ hợp viện này.
Chỉ là lúc đó cô bận gây dựng sự nghiệp, trong tay cũng không có nhiều tiền như vậy nên đành từ bỏ.
Kiếp này đã có cơ hội, cô muốn nhanh biến căn tứ hợp viện này thành của mình.
"Tại sao vừa muốn tiền lại muốn cả lương thực?" Tống Cảnh Chi khó hiểu, tứ hợp viện như thế nào mà tốn nhiều tiền và nhiều lương thực như vậy? Đây chẳng phải là không muốn bán hay sao?
"Anh biết sau này căn tứ hợp viện có giá bao nhiêu không?”
"Bao nhiêu?" Anh hỏi.
Cô giơ ba ngón tay.
"Ba? Ba trăm nghìn?”
Cô trừng mắt nhìn anh: "Ba trăm triệu."
"Khu khụ." Ngay cả Tống Cảnh Chi vốn không coi trọng tiên bạc, nhưng khi nhìn thấy con số này cũng nước miếng sặc đến.
"Mua không?" Cô cười, vỗ nhẹ vào lưng anh.
"Mua, nhất định phải mual" Lúc này Tống Cảnh Chi thể hiện mình chỉ là một người bình thường, hơn nữa vợ anh còn rất thích.
"Vậy đi thôi!"
"Hay là em lấy trong không gian cho anh bộ quần áo khác nhé?" Khi sắp đến nơi, cô nhìn quân trang trên người anh nói.
"Không sao, thế này tốt hơn."
Họ mua một cách công khai, không phải tiền tiết kiệm của họ không mua nổi.
"Được." Cô gật gật đầu.
Kỳ thật cô cũng đã suy nghĩ không dùng tiên bán hàng của mình. Nhưng dù sao với thân phận của Tống Cảnh Chi, nếu không dùng tiền tiết kiệm của bọn họ, nếu bị điều tra thì bí mật sẽ bị phát hiện.
Chủ nhà sống bên cạnh căn tứ hợp viện, nghe thấy bọn họ muốn mua thì vô cùng ngạc nhiên. Ông ấy đã rao bán hơn nửa năm nhưng gần như không có ai hỏi thăm.
Chủ nhà là một người đàn ông trung niên, ông ấy nhìn Tống Cảnh Chị, lại nhìn Đường Tiêu Tiêu.
"Hai người muốn mua tứ hợp viện của tôi?"
"Chúng tôi có thể xem trước được không?" Cô vẫn muốn xem trước một chút.
"Tất nhiên rồi."
Chủ nhà dẫn hai người vào tứ hợp viện, mặc dù kiếp trước đã từng đến đây một lần, sau này được nhìn thấy rất nhiều di tích lịch sử, Đường Tiêu Tiêu vẫn bị choáng ngợp bởi tòa tứ hợp viện này.
Tống Cảnh Chi cũng vô cùng ngạc nhiên. Kiến trúc của căn tứ hợp viện được bảo tồn quá hoàn hảo, dường như vẫn có thể nhìn thấy sự thịnh vượng của vương phủ.
Có lẽ vì chưa từng có người ở nên nó không bị phá hủy trong thời kỳ Tứ Cựu.
"Mặc dù không ở nhưng từ khi tiếp nhận, tôi vẫn đến đây quét dọn." Chủ nhà nói.