"Ừm, sinh sớm một chút cũng tốt. Con của anh họ lớn hơn Cảnh Chỉ hai tuổi đã có thể hái cỏ lợn rồi đấy." Mẹ Đường nghĩ là do Tống Cảnh Chi sốt ruột.
"Mẹ, là con muốn sinh, lúc đầu anh ấy còn không đồng ý."
"Cảnh Chi làm vậy đều là vì con. Con không được bắt nat nó chỉ vì được nó yêu quý." Mẹ Đường gật đầu với con gái.
"Mẹ, mẹ là mẹ của ai vậy? Mẹ không thể có con rể mà quên mất con gái mình được." Đường Tiêu Tiêu biu môi.
"Con nhóc này, nói cái gì vậy?" Mẹ Đường liếc cô một cái.
"Đúng rồi, Tết Nguyên đán, nếu các con không về Hồ Nam, Cảnh Chi mà được nghỉ thì về đây ăn tết đi, anh con cũng dẫn bạn gái về." Mẹ Đường nói.
"Bạn gái của anh con? Từ khi nào vậy? Ai vậy mẹ?”
"Mới đây không lâu, nghe nói là giáo viên tiểu học trong quân khu của bọn họ."
Nhớ lại khi đọc lá thư mà Đường Mục gửi lần trước, bà không khỏi bật cười trước biểu cảm của mình và cha Đường.
"Mẹ và cha con còn tưởng anh con sẽ sống độc thân cả đời chứ."
"Không đâu." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
Kiếp trước, người mà anh cô tìm cũng là giáo viên tiểu học trong quân khu của bọn họ, xem ra đây vẫn là chị dâu ở kiếp trước.
Giờ cơm trưa, cha Đường vui vẻ nên uống hơi nhiều, vừa ăn xong đã đi ngủ.
Mẹ Đường dọn đẹp xong thì đi ra ngoài. Con gái và con rể về nên bà muốn thử vận may xem có thể mua thêm chút đồ ăn ngon nào không.
Tống Cảnh Chi theo Đường Tiêu Tiêu vào phòng của cô. Phòng của các cô bé thời này không có màu hồng như sau này.
Nhưng anh có thể nhìn được sự quan tâm của cha mẹ vợ với cô vợ nhỏ của mình.
Trong phòng không chỉ có radio, còn có một cái gương rất lớn soi được toàn thân. Thời đại này rất khó có được một tấm gương lớn như vậy.
"Anh ngủ một chút đi, hôm qua trực đêm, sáng lại phải lái ve lâu như vậy." Cô đẩy Tống Cảnh Chi đến mép giường.
"Em ngủ cùng anh, nếu không anh không ngủ được." Anh kéo tay cô, nói.
"Anh ngủ đi, em không buồn ngủ." Được về nhà mẹ đẻ nên trong lòng cô vẫn còn hưng phấn, ngủ không được.
"Em không ngủ, anh cũng không ngủ." Anh ngồi ở mép giường, dựa vào người cô buồn bã nói.
Thực ra anh có hơi mệt, vì trực ban nên không dám ngủ sâu mà chỉ là nhắm mắt dưỡng thần, nghỉ ngơi một chút.
Sáng nay còn phải lái xe mấy tiếng liên tục, giữa trưa còn uống không ít rượu với cha Đường.
"Sao anh giống trẻ con vậy?" "Vợ à-~
"Vợ ơi-"
"Được rồi, em nằm cùng anh." Cô biết nếu cô không ngủ cùng, anh nhất định sẽ không ngủ.
Không còn cách nào khác, Đường Tiêu Tiêu đành nằm xuống cùng anh.
Cô vừa nằm xuống đã bị Tống Cảnh Chi ôm cô vào lòng. Có thể là ngủ trong căn phòng quen thuộc, lại được nằm trong lòng ngực ấm áp nên Tống Cảnh Chi còn chưa ngủ, cô đã ngủ thiếp đi rồi. Anh nhìn gương mặt yên bình đang ngủ trong lòng mình, hài lòng nhắm mắt lại rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Bữa cơm chiều, mẹ Đường đã chuẩn bị đồ ăn vô cùng phong phú, có gà và cá. Đường Tiêu Tiêu vừa nhìn thấy đã biết chắc chắn mẹ Đường đã đến chợ đen.
Mẹ Đường cũng cấm cha Đường uống rượu trong bữa ăn.
Sau khi ăn xong, cả nhà rủ nhau đi dạo trong sân viện.
Cha Đường gặp ai cùng giới thiệu Tống Cảnh Chi: "Đây là con rể của tôi đấy, là quân nhân, đội trưởng đội cứu hỏa."
Điều này khiến mẹ Đường và Đường Tiêu Tiêu có chút dở khóc dở cười.
"Sáng mai anh có muốn đến đi Thiên An Môn?" Trước khi đi ngủ, Đường Tiêu Tiêu hỏi.
"Em có thể dậy sớm được không?"
Thật ra anh rất muốn đi. Mặc dù từng đến Kinh Thị, nhưng anh không có cơ hội đến Thiên An Môn chứ đừng nói là xem nghi thức giương cờ ở đây.
"Có chứ." Cô cầm chiếc đồng hồ báo thức trên bàn rồi chỉnh giờ.