Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 133: Mang đồ ăn đêm cho Tống Cảnh Chi 1




Khi đội cứu hỏa đến nhà máy hóa chất, nhà kho đã bị lửa bao vây, khói dày đặc bay khắp bau trời.

Đội cứu hỏa lập tức bước vào trạng thái, lần này do Tống Cảnh Chỉ làm chỉ huy.

"Tiểu đội 1, tiểu đội 2 phụ trách dập tắt lửa, tiểu đội 3 phụ trách tiếp nước." Sau khi phân công xong, anh cũng nhanh chóng thực hiện bước dập lửa....

Ngọn lửa vừa được dập tắt thì nhà kho đã cháy đen một mảng, một người đàn ông chuẩn bị lao vào.

Tống Cảnh Chi vội ngăn người này lại: "Ông muốn chết à?"

"Hết rồi, tất cả đều hết rồi." Người đàn ông ngã xuống đất.

Thì ra ông ra là xưởng trưởng của nhà máy hóa chất, trong kho chưa nguyên liệu sẽ xuất đi vào ngày mai.

Tống Cảnh Chi thở dài, nguyên liệu hóa chất vốn dễ cháy nổ, chỉ cần một tia lửa cũng có thể xảy ra hoả hoạn.

Vì vậy những kho hàng như vậy phải dược phòng bị cẩn thận. Tai nạn lần này chính là do sơ suất của nhân viên quản lý.

Sau khi thu dọn dụng cụ chữa cháy, mọi người lên xe.

Khi trở lại đội cứu hỏa thì đã là ba tiếng sau. Nhân viên trực ban đã thay đổi, Tống Cảnh Chi thay đồng phục chữa cháy, tắm rửa trong phòng nghỉ rôi mới quay về.

"Anh về rồi!" Anh vừa mở cửa, Đường Tiêu Tiêu từ trong phòng chạy ra như bay.

"Anh về rồi." Anh cười dang tay ôm cô.

Cô dựa vào người anh ngửi ngửi.

"Sao giống chó con thế?" Tống Cảnh Chi cười hỏi.

"Anh tắm rồi à?" Bình thường sau khi dập lửa nhất định trên người sẽ ám mùi.

"Đúng vậy, anh tắm ở phòng nghỉ." Anh gật đầu nói.

"Thảo nào. Anh cũng mệt rồi, em hầm canh cho anh." Biết anh phải đi làm nhiệm vụ, cô đã quay vê hầm canh, nấu cơm.

"Tốt quá, anh cũng đang đói." Như thể phối hợp với lời nói của mình, bụng anh lập tức reo lên ùng ục.

Bọn họ ra ngoài trước giờ cơm trưa, lúc về cũng đã qua giờ cơm. Mặc dù căng tin vẫn còn cơm, nhưng sợ vợ ở nhà lo lắng nên anh lập tức quay vê.

Hôm nay Đường Tiêu Tiêu hâm canh gà, anh lập tức dùng bát to xới một bát cơm rồi chan nước canh gà, ăn rất nhanh. Cô lại gắp cho anh một cái đùi gà to khác.

"Nhà máy hóa chất có bị thiệt hại nhiều không?" Sau khi anh ăn xong, cô mới hỏi.

"Mọi thứ trong nhà kho đều cháy rụi."

Hiện nay tất cả các nhà máy đều thuộc về nhà nước, nếu chuyện này xảy ra, nhà nước nhất định sẽ cử người đến điều tra.

"Tìm được nguyên nhân chưa?”

"Tối qua quản lý kho chơi bài suốt đêm nên ngủ gật còn hút thuốc." "Người đó không sao chứ?"

"Người đó đã chạy ra từ lâu. Thực ngay từ đầu không phải tất cả đều bén lửa, do ông ta hoảng quá nên bỏ chạy."

"Ngu ngốc." Đường Tiêu Tiêu chỉ lắc đầu nói.

Là quản lý kho mà không có chút ý thức nào vê an toàn.

Bây giờ kiến thức về phòng cháy chữa cháy chưa phổ biến như các thế hệ sau nên khi gặp tình huống như vậy, mọi người không biết nên làm gì đầu tiên.

Đường Tiêu Tiêu lấy từ trong phòng ra một chiếc váy nhỏ màu hồng hỏi: "Đẹp không?”

"Đây là do bọn Tiêu Kiệt Minh làm giúp sao?" Anh hỏi.

"Không phải, em thấy chị Mẫn đang may quần áo cho trẻ em, em vê cũng không có việc gì làm nên làm cho vui."

Bộ đồ cô làm là kiểu dáng đồ của hòa thượng nên bọn trẻ con dễ mặc vào cởi ra.

"Cái này làm cho bé gái đúng không?" Anh nhìn màu sắc rồi nói, cầm bộ đồ nhỏ nhìn tới nhìn lui một lúc lâu.

"Trẻ con mới sinh chỉ lớn như vậy thôi sao?" Trên mặt anh tràn ngập nụ cười.

"Chắc là vậy, em làm theo kích cỡ của chị Mẫn mà."

"Vợ à, anh muốn có một đứa con gái mềm mại, đáng yêu như em." Anh thì thâm bên tai cô.

Đường Tiêu Tiêu chớp mắt, anh ấy đồng ý rồi sao? Cô còn chưa kịp phản ứng, Tống Cảnh Chi đã bế cô lên theo chiều ngang.

"A-" Cô sợ hãi kêu lên: “Anh làm gì vậy?”

"Sinh con gái."

"Điên a ban ngày ban mặt." Cô khe đánh anh.

"Đùa thôi, đừng lo lắng." Anh vững vàng đặt cô xuống, nói.

"Anh mau đi ngủ đi." Buổi tối còn phải trực đêm.

"Em ngủ cùng anh." Anh tựa đầu vào vai Đường Tiêu Tiêu.

"Được rồi." Bình thường lúc này cô đã bắt đầu ngủ trưa, nhưng hôm nay vì nghĩ đến nhiệm vụ của anh.

Đôi vợ chồng trẻ nắm tay nhau về phòng ngủ trưa đi.