Sau kỳ kinh, Đường Tiêu Tiêu mới bắt đầu giao hàng. Mấy lần trước, cô cũng bắt đầu thêm một ít đồ trang điểm như son môi, chì kẻ mày, hiệu quả rất tốt.
Hôm nay cô đi giao hàng cho người trung gian tên là Vương Nam, là y tá trưởng của bệnh viện thành phố, chồng là chủ nhiệm phòng sản xuất của nhà máy bột mì.
Khi đến nhà máy khăn mặt tìm giám đốc Triệu, cô đã làm quen với Vương Nam. Vương Nam rất thích bộ quần áo trên người cô, cô nhân cơ hội này bán hàng cho cô ấy, thường xuyên qua lại với nhau và Vương Nam đã trở thành người trung gian của cô.
Hãng bột mì của Vương Nam không chỉ bán được cho viện gia chúc mà còn cho các y tá ở trong bệnh viện và đôi khi cả cho bệnh nhân.
Lần này, chính cô ấy là người đặt mua mấy hộp sữa bột và mạch nha từ chỗ Đường Tiêu Tiêu.
"Chị, lần này em mang cho chị năm hộp sữa bột và ba hộp mạch nha." Đường Tiêu Tiêu lấy đồ từ trong gùi ra, cô còn cố ý thả thêm mấy bộ váy vào trong gùi.
Vương Nam nhìn thấy ít vải hoa ở gùi của cô: "Đó là quần áo sao?"
"Ồ, đó là váy em mang cho người khác." Cô cười nói.
"Cho chị xem chút đi."
Đường Tiêu Tiêu lấy những bộ váy ra, đều vừa vặn mặc được vào lúc này, có rất nhiều kiểu dáng và màu sắc.
"Đây là hàng em giao cho người khác sao?" Vương Nam cười híp mắt nói.
"Đúng vậy, chị, đây là người khác đặt cùng em."
"Hay em đưa những hàng hóa này cho chị trước đi." Vương Nam kéo tay cô nói.
"Nhưng em đã đáp ứng đưa hàng cho cô ấy vào hôm nay rồi." Trên mặt Đường Tiêu Tiêu lộ vẻ khó xử.
"Dựa vào tình bạn giữa hai ta, em hãy đưa số hàng này cho chị trước đi, chị chắc chắn có thể bán ra rất nhanh." Trong lòng Vương Nam đã nghĩ xong cách bán những bộ váy này đi như thế nào rồi.
"Vậy được, chị, em sẽ đưa số hàng này cho chị trước, bên kia đành chờ lần sau vậy."
"Ây, ây, được." Vương Nam cười tươi như hoa.
Khi Đường Tiêu Tiêu quay trở lại trụ sở cứu hỏa, đúng lúc xe cứu hỏa lái ra khỏi trụ sở. Hôm nay Tống Cảnh Chi trực ban, anh cũng có mặt ở trên xe.
Cô nhìn theo chiếc xe cứu hỏa rời đi, mới đạp xe trở lại viện gia chúc.
Sau khi lên lầu, cô gõ cửa nhà Lý Mẫn trước, Lý Mẫn lập tức mở cửa.
"Lại làm phiền em rồi." Lý Mẫn cười nói.
"Cái này có gì đâu, vốn dĩ em cũng muốn đi tới nơi bán thịt mà." Lý Mẫn nhờ cô mua thịt hộ.
Lý Mẫn kéo cô vào cửa, Đường Tiêu Tiêu mới lấy thịt từ trong gùi ra.
Máy khâu của nhà Lý Mẫn được đặt ở trong phòng khách, trên máy có rất nhiều vải bông, cô ấy đang may những bộ quần áo nhỏ cho con mình.
"Chị Mẫn, bây giờ chị bắt đầu may quần áo cho con rồi sao?" "Đúng vậy, dù sao chị ở nhà cũng không có việc gì làm." Lý Mẫn cười, cô ấy nhặt một ít quần áo lên chia sẻ với Đường Tiêu Tiêu.
Sau khi biết mình mang thai, Lý Mẫn đã nghỉ việc làm giáo viên tiểu học.
Sau khi trò chuyện với Lý Mẫn một hồi, cô chuẩn bị về nhà.
"Chị Mẫn, em về nhà nấu cơm đây."
"Không biết hôm nay khi nào bọn họ mới trở lại đây." Lúc này, Lý Mẫn thu lại nụ cười, hôm nay Tiêu Kiệt Minh cũng đi trực.
"Sao vậy?"
"Có một vụ cháy ở nhà kho của nhà máy hóa chất, bọn họ đã đi cứu hỏa rồi."
"Cứu hỏa?" Ở thời này xe cứu hỏa không tiên tiến như đời sau, việc cứu hỏa khó khăn hơn đời sau rất nhiều. Hơn nữa, việc liên lạc cũng không thuận tiện cho nên một khi hỏa hoạn bùng phát ở thời này, thiệt hại sẽ vô cùng nghiêm trọng.