"Em đừng khóc, là anh không đúng, là anh không dám nói cho em biết từ nhỏ đến lớn anh chỉ thích em, vẫn luôn thích em." Lưu Quân áy náy kéo Diêu Lệ vào lòng.
Cũng chính vì thích cô ấy nên khi cô ấy đề nghị ly hôn, anh ta đã đồng ý.
Lưu Quân không trả lại nhà nữa, mấy ngày sau, anh ta nộp đơn kết hôn.
Khi Diêu Lệ mang đứa trẻ chuyển tới, chuyện này đã khiến cho không ít người ở viện gia chúc bàn tán.
Có người nói hai người tái hôn vì đứa trẻ, có người nói Lưu Quân vẫn còn vương vấn với Diêu Lệ nên mới ly hôn với Vương Xuân Hoa.
Có điêu Đường Tiêu Tiêu không quá ngạc nhiên trước sự việc này, nhìn qua thực sự không phải Diêu Lệ không có tình cảm với Lưu Quân.
Huống chỉ giữa họ còn có một đứa con, cả hai cũng đều rất yêu con cho nên việc tái hôn chỉ là chuyện sớm muộn.
Chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo còn người trong cuộc u mê.
Sau khi Kim Ngọc Mai kiểm điểm trên đài phát thanh được ba ngày, mỗi lần Đường Tiêu Tiêu gặp bà ta, Kim Ngọc Mai đều vội vàng tránh đi, xem ra lần này bà ta không dám làm mưa làm gió nữa.
Đây là những ngày Đường Tiêu Tiêu đang hành kinh, sau khi Tống Cảnh Chi biết được sự tồn tại của không gian, cô bắt đầu sử dụng băng vệ sinh một cách thoải mái, tuy rằng chất lượng không bằng đời sau nhưng vẫn tốt hơn dùng đai.
Bởi vì kinh nguyệt của cô rất chính xác nên Tống Cảnh Chi thường cố gắng sắp xếp thời gian nghỉ ngơi vào những ngày này hàng tháng.
"Em uống rượu nếp đập trứng nhân lúc còn nóng đi." Tống Cảnh Chi đỡ cô ngồi dậy để cô tựa vào đầu giường.
Anh cầm bát, bón cho cô từng ngụm nhỏ.
"Hay là chúng ta cũng có con đi." Cô nói một câu không đầu không đuôi.
Chiếc thìa trong tay Tống Cảnh Chi hơi dừng một chút: "Không phải mẹ nói em còn nhỏ, không thích hợp sinh con sao?”
"Có nhiều người mới mười mấy tuổi đã sinh con rồi đấy." Cô bĩu môi nhỏ: "Tống Cảnh Chi, có phải anh không muốn có con với em không?"
"Không phải, vợ, em đang nói gì vậy?" Anh lập tức dở khóc dở cười, lẽ nào không phải anh đang vì cô sao?
Vì biết mỗi lần cô tới tháng sẽ cảm thấy khó chịu, tâm trạng không tốt nên anh vẫn dỗ dành cô: "Tất cả chỉ vì sức khỏe của em thôi, sau này chúng ta sẽ sinh con."
"Nhưng trước đây mẹ em từng nói rằng sau khi sinh con sẽ hết bị đau bụng kinh, hơn nữa anh nhìn xem khi chị Mẫn mang thai, chứng đau bụng kinh không còn nữa, thật tốt biết bao."
Tháng trước chị Mãn bị trễ kinh, khi chị ấy đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện bản thân đã mang thai hơn một tháng.
Tiêu Kiệt Minh vô cùng vui mừng, hai người mới chuẩn bị mang thai hai tháng mà đã có bầu rồi, điều này cũng phá vỡ tin đồn Lý Mẫn không thể mang thai. "Hơn nữa, em cũng đã mười chín tuổi rồi, em thấy năm này khá ổn." Đường Tiêu Tiêu nháy mắt với Tống Cảnh Chi.
Mặc dù quốc gia bắt đầu đẩy mạnh kế hoạch hóa gia đình từ năm 1971 nhưng phải đến năm 1982. kế hoạch hóa gia đình mới thực sự được đưa vào hiến pháp.
Trong lòng Đường Tiêu Tiêu muốn sinh hai đứa, vì cô biết sinh con liên tiếp sẽ rất có hại cho thân thể nên sau khi biết Lý Mẫn mang thai, cô đã tính toán thời gian.
Năm nay là năm 1977. bây giờ cô muốn mang thai thì cũng phải sang năm mới sinh con, nghỉ ngơi thêm hai năm nữa là kịp sinh con thứ hai trước năm 1982.
Thấy Tống Cảnh Chi không nói lời nào, cô ôm cánh tay của anh bắt đầu làm nũng.
"Anh à, được không được không!" Sau đó cô nói suy nghĩ của mình: "Sau đó anh thấy đấy, đến lúc đó chúng ta sẽ sinh một bé trai, một bé gái, bé trai giống anh còn bé gái giống em, sau đó..."
Tống Cảnh Chi nhìn cô, trong đầu anh đều là một cô nhóc mềm mềm giống như Đường Tiêu Tiêu.
"Anh đi hỏi trước, liệu có thể ảnh hưởng đến thân thể của em không đã." Nhưng anh vẫn không thỏa hiệp.
"Anh hỏi ai?" Cô tò mò hỏi.
"Bác sĩ, em uống hết nó trước xong ngủ một giấc." Anh tiếp tục cầm thìa lên bón cho cô.