Đường Tiêu Tiêu vẫn luôn cho rằng trong chuyện tình cảm cần phải thẳng thắn.
Anh không nói tôi cũng không nói, không ai là con giun trong bụng của nhau, làm sao có thể biết được đối phương nghĩ gì.
"Anh ấy chắc chắn sẽ đồng ý." Diêu Lệ không chút do dự nói.
"Sao cô biết?" Thôi Tịnh tò mò nhìn cô ấy.
"Tôi biết mà." Trên mặt Diêu Lệ tràn đầy vẻ chắc chắn và thoáng ý cười.
Ờ ha, lúc này Đường Tiêu Tiêu đã hiểu, hai người quanh đi quẩn lại mất một thời gian dài, một người rễ tình đâm sâu còn một người mãi không hiểu được lòng mình.
Lúc này, tiếng đài phát thanh bên ngoài vang lên.
"Alo alo alo-" Là giọng của Trương Vệ Hồng, sau khi điều chỉnh âm thanh xong, bà ấy mới bắt đầu nói.
"Các gia đình thân mến, chào buổi sáng mọi người, hiện đồng chí Kim Ngọc Mai đang làm kiểm điểm về hành vi không tốt ngày hôm qua."
Ngay sau đó, giọng của Kim Ngọc Mai truyền ra từ đài phát thanh: "Tôi xin lỗi Tống Cảnh Chi, Đường Tiêu Tiêu và các đồng chí khác. Tôi không nên bôi nhọ mọi người vì suy nghĩ chủ quan của bản thân, đều là lỗi của tôi, tôi xin đảm bảo sau này..."
"Đây là Kim Ngọc Mai sao? Bà ta lại xin lỗi trên đài phát thanh ư?" Diêu Lệ không khỏi tò mò.
Tuy rằng trước đây khi cuộc hôn nhân của Diêu Lệ và Lưu Quân vẫn còn, cô ấy không sống ở viện gia chúc nhưng cô ấy cũng từng trò chuyện qua lại với Kim Ngọc Mai.
Về sau Lưu Quân và Vương Xuân Hoa sống tại viện gia chúc, mỗi lần cô ấy đến đón con, Kim Ngọc Mai không ít lần nói chuyện kiểu châm chọc.
"Chuyện ngày hôm qua đúng lúc bị tư lệnh tan làm về nhìn thấy, bà ta không thể nói xin lỗi được sao?" Thôi Tịnh cười khẽ, chẳng có người vợ quân nhân trẻ tuổi nào ở viện gia chúc này thích một người như Kim Ngọc Mai cả.
Sắp đến giờ nấu cơm, Đường Tiêu Tiêu đứng dậy trở về nhà.
Diêu Lệ cũng không ở lại nhà của Thôi Tịnh nữa, đứng dậy ra về.
Vừa bước ra khỏi cửa nhà Thôi Tịnh, cô ấy thấy Lưu Quân đi ra khỏi nhà, cả hai đầu sững sờ.
"Hôm nay anh không huấn luyện à?" Diêu Lệ mở miệng trước.
"Ừ, anh xin nghỉ phép để sắp xếp đồ đạc." Lưu Quân gật đầu: "Em có muốn vào ngồi một chút không?"
"Được." Cô ấy cũng không từ chối.
Vốn Lưu Quân đang định ra ngoài lại dẫn Diêu Lệ vào nhà, Diêu Lệ thấy toàn bộ đồ đạc trong nhà đã được dọn dẹp xong, chỉ còn lại đống đồ dùng trong nhà trơ trọi.
"Anh không định ở đây nữa sao?"
"Ừ, Dương Dương ở với em, anh ở một mình trong ký túc xá là được, không có lý do gì chiếm nhà nữa, có thể nhường cho người cần hơn." Lưu Quân gật đầu, anh ta lấy ghế cho Diêu Lệ.
"Trong nhà không còn gì khác, chỉ có nước sôi thôi." Anh ta rót cho cô ấy một cốc nước xong, mới ngồi xuống. "Anh Quân, em..." Diêu Lệ muốn nói lại thôi, cô ấy không biết nên nói như thế nào.
"Anh biết vì để chăm sóc cho Dương Dương, em định bán công việc của mình, thiệt thòi cho em rồi, anh ở bên này thực sự cũng không còn cách nào khác. Sau này mỗi tháng, anh sẽ chỉ giữ lại mười đồng, phần còn lại đều để lại cho hai mẹ con các em."
Mỗi ngày anh ta đều ăn ở căng tin, thường ngày cũng không chỉ tiêu gì khác, anh ta cũng định giữ lại mười đồng này để về sau cho Dương Dương.
"Em không có ý đó." Diêu Lệ lắc đầu, cô ấy siết chặt cốc nước trong tay.
“Anh có từng nghĩ đến chuyện chúng ta quay lại sống chung với nhau không?"
Đột nhiên Lưu Quân đứng dậy "két" từ trên ghế: "Em nghiêm túc chứ?”
Diêu Lệ chậm rãi gật đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Anh Quân, em xin lỗi, em sai rồi."
"Là do em không hiểu chuyện, vẫn luôn cho rằng từ nhỏ đến lớn giữa chúng ta chỉ có tình bạn nên em mới ép anh ly hôn."
"Nhưng sau khi ly hôn với anh, em mới phát hiện ra em đã quen với việc anh chăm sóc và ở bên cạnh em từ lâu rồi."
Cô ấy nói không ngừng, nước mắt rơi xuống.