Quân Hôn 70: Đội Trưởng Đội Cứu Hỏa Sủng Thê Như Bảo

Chương 127




Đường Tiêu Tiêu quay về khu gia đình, lúc đi ngang qua hội ủy viên gia đình, bị Trương Vệ Hồng gọi lại.

"Đồng chí Đường, đồng chí Kim đã viết xong kiểm điểm, cô xem qua một chút."

"Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm xem qua là được, chỉ cần trên đó có xin lỗi Tống Cảnh Chỉ nhà tôi là được." Hôm qua cô đã nói rất rõ ràng rồi.

"Tôi xem qua rồi, có." Trương Vệ Hồng nhìn cô cười: "Con cất xe đạp đi, thím có chuyện muốn nói với con."

Đường Tiêu Tiêu sửng sốt một chút, sau đó liên đồng ý.

Chờ khi cô đặt xe đạp xuống, đi tới văn phòng của hội ủy viên gia đình, Trương Vệ Hồng rót cho cô một chén nước.

Trong phòng làm việc chỉ có một mình Trương Vệ Hồng: "Chủ nhiệm Trương, chủ nhiệm tìm tôi là có chuyện gì quan trọng sao?”

"Đồng chí Đường, tôi đã nghe lão Liêu nói, công phu của con rất được phải không?"

Việc so tài lân trước của cô và Tiêu Kiệt Minh, Trương Vệ Hồng đã được chính ủy Liêu nói qua.

"Biết một chút."

"Con khiêm tốn rồi." Bà ấy còn biết được, Đường Tiêu Tiêu còn đánh ngã Tiêu Kiệt Minh.

"Lần này tìm con, cũng không có chuyện gì khác, chỉ là muốn hỏi con, có hứng thú đến làm cán sự của hội ủy viên gia đình hay không?”

Sau khi Kim Ngọc Mai bị cách chức, lại có một cán sự khác được bổ nhiệm làm phó chủ nhiệm, nhưng vẫn còn một chỗ trống.

Ở khu gia đình có không ít người nhìn chằm chằm vào vị trí này, dù sao thì công việc cũng dễ dàng, trên cơ bản chỉ cần nói chuyện, lương tháng tuy rằng không cao, nhưng vẫn là hơn hai mươi đồng tiền, còn có thêm trợ cấp phiếu.

Thế nhưng Trương Vệ Hồng vẫn muốn đề cử một người trẻ tuổi một chút, dù sao thì hiện tại người nhà trong khu gia đình càng ngày càng trẻ hóa, những người trẻ tuổi nói chuyện với nhau cũng sẽ dễ dàng hơn một ít.

Những lời cuối cùng ngày hôm qua tư lệnh nói với bà ấy, thật ra là đang nhắc nhở bà ấy, Đường Tiêu Tiêu thực sự là một ứng cử viên tốt.

Tốt nghiệp trung học, lời nói cử chỉ đều rất có giáo dưỡng, quan trọng nhất là nhân phẩm, biết báo đáp lòng tốt của người khác, thì nhân phẩm làm sao có thể tệ được?

"Chủ nhiệm Trương, ngài đừng nói đùa, con vừa mới tới khu gia đình được bao lâu chứ, không được không được." Đường Tiêu Tiêu liên tục xua tay.

Đùa gì thế, cô không thích nhất là những chuyện nhà, đây lại là việc hội ủy viên gia đình làm, thế không phải mỗi ngày cô đều sẽ phiền muộn chết sao.

"Con không muốn làm việc này?" Thật sự Trương Vệ Hồng chưa từng nghĩ tới, cô lại từ chối thẳng thừng như vậy.

"Chủ nhiệm Trương, thím Trương, thím thật sự tìm nhầm người rồi, với cái tính cách của con thì thật sự không làm được." Cô kể lại cho bà nghe việc cô đã ném Trân Phượng Nha xuống đất như thế nào ở tỉnh Hồ Nam, lúc đầu Trương Vệ Hồng nhìn cô đầy kinh ngạc, sau đó lại bật cười.

"Làm tốt lắm, người như vậy không phải nên dạy cho một bài học à."

Đường Tiêu Tiêu nháy nháy mắt với bà mấy cái: "Thế nhưng đây là khu gia đình, hôm qua suýt chút nữa tôi đã quăng ngã Kim Ngọc Mai rồi, may mà Tống Cảnh Chi nhà tôi tới."

"Vậy thì không được, bà ta là người nhà quân nhân, vốn dĩ là cô có lý, nếu như cô quăng ngã bà ta, thì lại biến thành bà ta có lý rồi."

"Hơn nữa chủ nhiệm Trương, tôi thật sự không thích những chuyện liên quan đến gia đình, sự tình của nhà tôi còn có chút khuyết."

Nghe xong những lời này của cô, Trương Vệ Hồng cũng từ bỏ suy nghĩ cho cô vào hội ủy viên gia đình làm việc.

"Nhưng mà, thím rất thích tính cách của con, sau này con đừng gọi là chủ nhiệm Trương nữa, cứ gọi là thím Trương đi, thím cũng không gọi con là đồng chí Đường nữa, thím sẽ gọi con là Tiêu Tiêu."

"Được, thím Trương." Đường Tiêu Tiêu lập tức đồng ý.

"Được rồi, con quay về đi, sau này nếu như có công việc thích hợp, thím sẽ tìm con nữa."

Trương Vệ Hồng còn phải đi tìm Kim Ngọc Mai để đi đọc bản kiểm điểm, vẫn còn vài gia đình đang chờ đây.

“Thím, con đi trước đây."

Sau khi nói lời tạm biệt với Trương Vệ Hồng, vừa mới đi tới tâng ba của tòa nhà phía bắc, cô đã bị người khác gọi lại.