"Này là đang cảm động à?" Cô ở trong ngực của anh nở một nụ cười, đưa tay đặt lên lưng của anh, cũng ôm chặt lấy anh.
"Em vẫn luôn khiến anh rất cảm động, thật may mắn, đời này có thể cưới em làm vợ."
Cô đã vì anh mà làm nhiều như vậy, từng điều từng điều đều hiện rõ trước mặt anh.
"Anh cảm thấy thật hổ thẹn, hình như anh chưa từng làm cái gì cho em cả." Đầu anh vùi vào trong hõm vai của cô, giọng nói có chút buồn buồn.
"Anh không cần phải làm cái gì cho em cả, em chỉ cần anh nhớ khi anh đang làm nhiệm vụ, nhớ kỹ em đang ở nhà đợi anh trở về, như vậy là đủ rồi."
"Được, anh đáp ứng em." Tống Cảnh Chi gật đầu, đời này anh có một người vợ tốt như vậy, anh nhất định sẽ thời thời khắc khắc ghi nhớ kỹ, cô đang ở nhà đợi anh.
"Có đói bụng không, anh đi làm ít mì cho em." Anh hỏi.
"Em muốn ăn mì tự làm." Cô không thích ăn mì sợi cho lắm, dù sao Tống Cảnh Chi không biết đến sự tồn tại của không gian, không có biện pháp lấy ra nữa.
"Được."
Sáng ngày thứ hai vào lúc Đường Tiêu Tiêu bước ra cửa, cô gặp được thím Từ ở hộ nhà Tây 2.
Đối phương chắc cũng mới vừa trở về, mang theo một ít túi lớn túi nhỏ, cô mỉm cười lên tiếng chào hỏi.
Đạp xe đạp đến ký túc xá của xưởng dệt, người trung gian cô tìm ở xưởng dệt tuổi tác không sai lệch với cô lắm, là một cô bé tên Khiếu Bành Thiến.
Bành Thiến là một cô gái ở địa phương, điều kiện gia đình khá giả, phía trên có hai người anh trai, ở trong hoàn cảnh như vậy, một người trong nhà cô phải về quê.
Anh cả của cô kết hôn rồi, còn anh hai trước đây làm việc ở trong xưởng dệt, khi tổ chức thanh niên trí thức thông báo cho nhà cô, anh hai cô không muốn cô về quê chịu khổ nên đã chuyển công việc làm ở xưởng dệt này cho cô, còn bản thân thì về quê.
Bành Thiến theo Đường Tiêu Tiêu bán hàng, cũng là vì muốn kiếm thêm nhiều tiền hơn, đưa về quê để cải thiện cuộc sống của anh hai.
Khi cô đến ký túc xá, Bành Thiến đã ở dưới lầu ký túc xá đợi cô.
"Chị." Bành Thiến vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ chạy đến.
"Em làm ca đêm mà vẫn còn tinh thần như vậy à?" Tối hôm qua Bành Thiến trực ca đêm, vậy nên mới hẹn cô vào ngày hôm nay.
"Ha ha, em kiểm tra chất lượng, không thấy mệt." Hơn nữa những thứ lần trước Đường Tiêu Tiêu đưa cho cô ấy, cô ấy đã bán xong toàn bộ, từ tối hôm qua đã bắt đầu mong mỏi muốn gặp cô rồi.
"Chị, chị gái ở cùng ký túc xá của em làm ca ngày, chị có thể theo em về ký túc xá."
"Được." Cô gật đầu.
Ký túc xá của Bành Thiến ở lầu hai, là một ký túc xá hai người.
"Đãi ngộ của các công nhân trong xưởng dệt đều tốt như vậy sao? Hai người sống một phòng?" Đường Tiêu Tiêu rất ngạc nhiên, ở đời sau cũng rất ít khi ở hai người trong một phòng ký túc xá, nhất là ở nhà xưởng, về cơ bản hầu như đều là sáu người, thỉnh thoảng còn lên đến tám người ở một phòng.
"Phòng đôi thì bị khấu trừ phí lưu trú, lúc trước em ở phòng tám người, nhưng mà không phải nơi thuận tiện để hai người chúng ta gặp mặt nên em chuyển sang phòng hai người."
Mỗi tháng ở phòng đôi bị trừ hai tệ, thế nhưng nếu như cô đi theo Đường Tiêu Tiêu bán thêm một bộ quần áo, cô sẽ có ba tệ tiên trích phần trăm, vì vậy nên cô không tiếc hai tệ này chút nào.
"Chị, đây là giường của em, chị ngồi đi."
Đường Tiêu Tiêu không ngồi lên giường, sau khi để sọt xuống, cô ngồi xuống một cái ghế.
"Chị, đây là số tiền của đống quần áo và khăn lụa lúc trước."
Bành Thiến đưa một xấp tiền cho cô, cô đếm một chút, không sai chút nào, lấy ra hai mươi tệ đưa cho Bành Thiến.
"Đây, đây là tiên hoa hồng của em, năm bộ quân áo, năm cái khăn lụa."
"Cảm ơn chị, lần này chị mang đến cho em cái gì vậy?" Bành Thiến vui vẻ nhận tiền, cô làm công việc kiểm tra ở xưởng dệt, một tháng cũng chỉ có 38. 6 tiền lương mà thôi.
"Em nhìn một chút, tôi đem theo mấy bộ quần áo, còn có ba bộ ga trải giường, đều là màu sắc và hoa văn mà các cô gái trẻ sẽ thích, em xem một chút có bán chạy ở ký túc xá không." Cô lấy ga trải giường ra.
Bành Thiến vừa nhìn thấy màu sắc và hoa văn, ngay lập tức yêu thích không muốn buông tay ra.
"Dễ bán, dễ bán, màu sắc rất dễ nhìn, bản thân em cũng rất thích."
Sau khi thống nhất giá cả với Bành Thiến, hẹn xong thời gian gặp mặt vào lần sau, cô chuẩn bị rời đi, dù sao thì Bành Thiến làm ca đêm, còn phải đi ngủ nữa.
"Chị, chị có thể lấy son môi hay thứ gì đó như vậy không ạ? Ngày hôm qua có một em gái hỏi em chuyện này."
"Có." Cô gật đầu: "Lần sau mang đến cho em một ít."
Sau khi siêu thị của cô được cải tiến rồi mở cửa, đừng nói đồ trang điểm, ngay cả mỹ phẩm dưỡng da cũng có.