Kim Ngọc Mai bày ra vẻ mặt không vui, trong bài kiểm điểm còn phải chỉ đích danh nói xin lỗi Tống Cảnh Chi, sau đó cũng phải lần lượt xin lỗi những người khác, sau này bà ta phải sinh sống trong khu gia đình này như thế nào chứ?
Sắc mặt của Đặng Quốc Trung rất khó coi, đời này của ông ta cũng chưa từng xấu hổ như vậy, lúc Kim Ngọc Mai muốn tới quân ngũ, lẽ ra ông ta không nên đồng ý mới đúng.
"Mọi người đều giải tán đi, cũng đến giờ ăn cơm rồi." Tư lệnh nhìn mọi người cười cười.
Lúc này mọi người mới chú ý đến thời gian, người đàn ông trong nhà cũng sắp về rồi mà vẫn chưa nấu cơm.
Tư lệnh liếc mắt nhìn Đặng Trung Quốc, dù sao cũng là bạn già với nhau nhiều năm, vẫn còn muốn dặn dò vài câu.
"Chị dâu của cậu đã làm cơm ở nhà rồi, không thì cậu cùng lão Liêu đến nhà tôi ăn đi?"
"Không cần, lát nữa tôi sẽ đến văn phòng của anh." Đặng Trung Quốc lắc đầu, ông ta cần giải quyết chuyện này trước đã.
"Vậy được rồi, cậu có đi không?" Tư lệnh nhìn ve phía chính ủy Liêu.
Chính ủy Liêu cười cười: "Chắc là không đi, lát nữa tôi cùng với vợ sẽ đến căn tin."
Nếu Đặng Trung Quốc đã không đi thì ông đi làm cái gì?
"Vậy được, vậy mọi người cũng về nhà đi."
Tư lệnh nhìn theo bóng lưng rời đi của Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chỉ: "Em dâu, Tiểu Tống là một người vợ tốt, phòng thái của cô ấy rất giống em năm đó."
Trương Vệ Hồng kinh ngạc nhìn về phía tư lệnh, sau đó nở nụ cười.
"Em cũng hiểu được, cô bé ấy rất tốt."
Một đường Đặng Trung Quốc không nói câu nào, lôi kéo Kim Ngọc Mai đang không phục về nhà.
"Anh thực sự để cho em viết cái bản kiểm điểm đó sao? Dựa vào cái gì?" Vừa về đến nhà, Kim Ngọc Mai liền phát cáu lên.
"Không viết cũng không sao, vậy cô đi lao động cải tạo đi." Đặng Trung Quốc chỉ về phía bà ta nói.
"Em chỉ là nói mấy câu thôi, dựa vào cái gì mà phải đi lao động cải tạo chứ? Không phải anh là chỉ huy trưởng sao?”
"Tôi là chỉ huy trưởng, còn cô là cái thá gì? Tống Cảnh Chi là quân nhân, cho dù hắn chỉ là lính cứu hỏa bình thường, cô đi bêu xấu hắn, thì cũng sẽ bị bắt đi lao động cải tạo."
"Kim Ngọc Mai, lần trước tôi chỉ cho rằng tâm mắt cô hạn hẹp, thì ra là không phải tâm mắt cô hạn hẹp, cô đây là ngu dốt." Đăng Trung Quốc ngồi trên ghế, tức giận đập bàn.
"Chờ sau khi làm xong bản kiểm điểm ba ngày này, cô quay về chăm sóc con nhỏ đi."
Kim Ngọc Mai là người mà năm đó mẹ Đặng Quốc Trung ở quê nhà tìm cho ông, nói đến bà Đặng, bà từng tham gia vào Hồng quân Công nông của Trung Quốc, là một người phụ nữ rất mạnh mẽ kiên quyết, cũng không biết tại sao lại nhìn lâm người như thế này, tìm đến Kim Ngọc Mai.
Đặng Trung Quốc và Kim Ngọc Mai có hai đứa con gái, trước đó Kim Ngọc Mai ở nhà chăm sóc con cái, sau khi đứa lớn vào cấp hai và đứa nhỏ vào lớp ba tiểu học thì Kim Ngọc Mai làm rum beng lên muốn gia nhập quân đội.
Bà lão nghĩ cũng không thể để hai vợ chồng này ở riêng mãi như thế này được, liền viết thư cho con trai, con cái thì để bà mang theo, để cho Kim Ngọc Mai vào quân đội, Đặng Trung Quốc cũng đồng ý.
"Em không về." Kim Ngọc Mai dùng sức lắc đầu: "Em làm kiểm điểm, anh đừng đuổi em về."
Bà ta chảy nước mắt nước mũi nói, kể lại tâm tình của bản thân khi năm đó ở quê chờ ông ta trở về trong kỳ nghỉ.
"Dù sao thì chúng ta cũng là vợ chồng hai mươi năm rồi, anh xem có cặp vợ chồng nào mà bốn mươi tuổi rồi vẫn chia tay không? Em hứa sau này em sẽ không đi ra ngoài nói lung tung nữa, mỗi ngày em sẽ ở nhà giặt giũ làm cơm cho anh."
Đặng Trung Quốc nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn là đáp ứng.
"Nếu như tái phạm làn nữa, thì không phải là vê quê mà là trực tiếp lao động cải tạo, lần này là lần cuối mà tư lệnh giữ thể diện cho tôi."
"Em biết rồi, em nhất định sẽ sửa."
Chỉ cần không để bà ta về quê, cái gì bà ta cũng đồng ý hất.
Bên kia sau khi Tống Cảnh Chi và Đường Tiêu Tiêu vừa về đến nhà, Tống Cảnh Chi đã ôm cô vào trong lòng.
“Anh làm cái gì vậy, em còn phải đi làm cơm." Cô vỗ vỗ vào lưng anh.
"Vợ ơi, cảm ơn em, cảm giác được em bảo vệ thật tốt." Anh lại ôm chặt cô thêm một chút.