Đường Tiêu Tiêu giãy giụa vài cái, cũng không thoát ra được.
"Làm sao mà anh nhận ra em vậy?" Cô thật sự thấy cạn lời.
"Vợ, cho dù em có cải trang thì anh vẫn nhận ra được đôi mắt to của em." Anh nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Anh buông em ra trước đã."
"Không buông, buông ra em lại muốn động tay động chân."
"... Anh là con giun nằm trong bụng em sao?
"Em đi chợ đen sao? Là bán hàng?”
"Tại sao tôi em thể mua hàng?" Cô hỏi.
"Mua hàng không cần cải trang." Tuy rằng bây giờ giao dịch chợ đen xem như đầu cơ trục lợi, nhưng hiện tại vật tư thiếu thốn. Có thể nói chính phủ không ủng hộ đối với chợ đen nhưng cũng sẽ không kiểm soát quá cứng rắn.
Anh thấy hơi khó hiểu, vợ anh lấy hàng ở đâu ra chứ?
Lúc này Đường Tiêu Tiêu vô cùng rối rắm, cô phải giải thích như thế nào đây? Sớm biết hôm nay đã không tới rồi.
"Vợ, anh là chông em, là người sẽ sống với em cả đời. Nếu em không muốn nói, anh sẽ không hỏi." Tống Cảnh Chi thả lỏng tay ra.
Nếu như cô lại muốn quật anh ngã, anh cũng chấp nhận, sau khi trở về cũng sẽ không hỏi nữa.
Cô thở dài, nắm lấy tay anh.
Giây tiếp theo, cô kéo Tống Cảnh Chi vào không gian.
"Đây, đây là kho hàng của em sao?" Anh hỏi.
"Ừ, là siêu thị số một mà kiếp trước em mở?" Cô vẫn quyết định nói chân tướng mọi chuyện cho anh biết.
Vốn dĩ cô vì anh nên mới sống lại, nếu như không thể tin tưởng Tống Cảnh Chi, vậy cô sống lại cũng không có ý nghĩa gì.
"Kiếp trước?" Tống Cảnh Chi khó hiểu nhìn về phía cô.
Đường Tiêu Tiêu rửa mặt sạch sẽ, thay đổi trang phục, rồi chậm rãi kể cho anh nghe chuyện kiếp trước cô nhìn thấy con bướm nhỏ sau khi qua đời, rồi lựa chọn sống lại tìm anh.
"Vậy em sẽ không trở vê chứ?" Anh cẩn thận hỏi.
"Kiếp trước em đã chết rồi." Trở về làm người chết sao?
"Kiếp trước em có thích ai không? Đã lập gia đình chưa?" Chắc là có rồi, dù sao kiếp trước cô vợ nhỏ của anh đã 80 tuổi rồi.
Cô lắc đầu: "Không có."
"Ha ha." Anh cười ngây ngô. "Này, Tống Cảnh Chi anh có ý gì đấy? Em cô độc cả đời mà anh vui thế à?" Cô trừng mắt nhìn anh.
"Không phải không phải, vợ à, anh không có ý này. Anh lo lắng là nếu có người như vậy, em sẽ đi tìm anh ta." Anh ôm cô vào lòng.
"Vợ, cảm ơn em đã lựa chọn tới tìm anh."
"Kiếp trước bởi vì cứu em, anh mới tàn tật, anh không hối hận sao?" Cô tựa vào lòng anh, lẳng lặng nghe nhịp tim của anh.
"Anh rất may mắn." Người bị thương không phải em.
"Em thường xuyên đến chợ đen bán hàng à?" Anh lo lắng hỏi.
"Cũng không có." Cô giải thích tình hình giao dịch của mình với anh.
Tống Cảnh Chi khẽ gật đầu.
Đúng thật, xuất một lượng hàng lớn sẽ dễ bị bại lộ, hơn nữa còn có thể gây ra lạm phát. Nếu vậy, dù là người quản lý chợ đen hay là người của chính phủ đều sẽ nhanh chóng để mắt đến cô vợ nhỏ nhà anh.
"Vậy em còn có thể tiếp tục bán hàng không?" Cô nhìn anh với vẻ đáng thương.
"Do tiền trợ cấp anh kiếm không đủ tiêu sao?" Tống Cảnh Chi không hiểu, vì sao cô lại hứng thú với việc đến chợ đen bán hàng như vậy?
"Không phải, ngoại trừ phiếu đồ dùng trong nhà sắp hết hạn thì hau như em đều lấy ở chỗ này, hàng hóa ở nơi này có thể tái sinh." Cô lắc lắc đầu.
"Quốc gia sẽ mở kỳ thi đại học vào năm nay, năm 79 sẽ cải cách và mở cửa, vào thời điểm đó cũng sẽ khuyến khích mọi người tự kinh doanh. Nên em muốn trở thành nhóm người phát triển đầu tiên."
Cô nói với Tống Cảnh Chi suy nghĩ của mình.
"Đến lúc đó em muốn dùng năng lực tái sinh của không gian để kiếm tiền?" Dù sao những hàng hóa này cũng là nguồn cung cấp vô tận.
"Không." Cô phủ nhận điểm này: "Em chỉ muốn sử dụng không gian này để kiếm số vốn khởi đầu."