Câu trước nói là nói về Đường Tiêu Tiêu và Lý Mẫn, hai người này có điều kiện tốt, ăn mặc cũng tốt, vẻ ngoài cũng thuộc hạng một hạng hai trong viện gia chúc.
Câu sau thì nói đến Lý Mẫn, dù sao Đường Tiêu Tiêu và Tống Cảnh Chi vừa mới kết hôn, nhưng hai vợ chồng Tiêu Kiệt Minh đã kết hôn ba năm rồi.
"Tôi sinh con hay không có cản trở tới việc bà ăn cơm sao? Hay cản trở việc đi ¡ của bà?" Lý Mẫn cũng không phải là người dễ bắt nạt, cô ấy ghét nhất là loại người lắm mồm, cho nên nghe bà ta nói như thế, cô ấy lập tức bật lại.
"Phó chủ nhiệm Kim, ngày mai tôi phải hỏi cấp trên xem vì sao mà bà có thể lên làm phó chủ nhiệm, chẳng lẽ là nhờ cái miệng quạ đen sao?" Tiêu Kiệt Minh dứt khoát dừng xe lại.
Giọng nói của anh ấy khá lớn, người trong văn phòng đều đi ra, người nhà ra ngoài mua thức ăn hoặc là mua thức ăn trở về có đi ngang qua cũng đều vây lại.
"Có chuyện gì thế?" Người nói chuyện chính là Trương Vệ Hồng.
Đường Tiêu Tiêu thuật lại lời Kim Ngọc Mai vừa nói, Trương Vệ Hồng vừa nghe đã lập tức thay đổi sắc mặt.
"Còn có mấy lần trước nữa, lúc tôi đi ngang qua, phó chủ nhiệm Kim cũng nói như vậy." Cô lại nói thêm.
"Đúng thế, tôi cũng từng thấy mấy lần, cũng không biết tại sao đắc tội với bà ta nữa."
Không ít người nhà hay bị cằn nhằn cũng nhỏ giọng nghị luận, hầu hết đều là những người nhà còn trẻ tuổi.
"Việc này hội ủy viên của chúng tôi sẽ lấy lại công bằng cho mọi người, mọi người đi làm việc của mình trước đi." Trương Vệ Hồng cười trừ, vây quanh ở trước văn phòng như thế này cũng không hay.
"Phó chủ nhiệm Kim, bà xin lỗi mọi người trước đi."
"Dựa vào cái gì mà phải xin lỗi." Kim Ngọc Mai trợn trắng mắt, đi thẳng vào văn phòng.
"Ôi, bà này." Trương Vệ Hồng hết sức cạn lời: "Thật ngại quá." Cũng hết cách rồi, bà ấy chỉ có thể thay bà ta nói xin lỗi thôi.
"Chủ nhiệm Trương, đây cũng không phải lỗi của bà mà." Mọi người liên tục xua tay.
Đám người chậm rãi tản ra, bốn người cũng đẩy xe ra khỏi viện gia chúc.
"Vợ, em và chị dâu ở đây chờ một lát." Tống Cảnh Chi dừng xe lại, nhìn Tiêu Kiệt Minh một cái.
Hai người đi về phía tổng cục.
"Hai người đi đâu vậy?" Lý Mẫn hỏi.
"Em chờ đi." Tiêu Kiệt Minh phất phất tay với vợ.
"Đi tìm cấp trên." Đường Tiêu Tiêu cười nói.
Trong thời gian rảnh rỗi chờ hai người họ, cô từ miệng Lý Mẫn biết được, sở dĩ bọn họ không sinh con cũng không phải vì nguyên nhân sức khỏe.
Mà là khi mẹ của Lý Mẫn sinh em trai, xuất huyết quá nhiều nên qua đời, cô ấy tận mắt nhìn thấy người mẹ đầy máu, cho nên rất sợ hãi đối với việc sinh con.
Lúc trước khi Tiêu Kiệt Minh và cô ấy kết hôn, cô ấy đã nói chuyện này với anh ấy. Nhà họ Tiêu không chỉ có Tiêu Kiệt Minh mà phía trên còn có một người anh trai, chị dâu của anh ấy đã sinh cho nhà họ Tiêu hai đứa cháu trai nên cha mẹ nhà họ Tiêu cũng đã khai sáng, bày tỏ là sinh hay không đều do vợ chồng họ tự quyết định.
Dù sao bọn họ ở bộ đội, cách khá xa, bọn họ cũng không quản được.
Cho nên ba năm qua hai vợ chồng vẫn luôn tránh thai.
Đường Tiêu Tiêu nghe Lý Mẫn nói xong, không thể không cảm thán có được người chồng và cha mẹ chồng như thế ở thời đại này, đúng là điều tuyệt vời nhất rồi.
"Nhưng mỗi ngày nhìn thấy những đứa bé đáng yêu ở trong trường học, chị vẫn muốn thử một lân. Cho nên gần đây chị đã chuẩn bị mang thai." Lý Mẫn sờ sờ bụng, nở nụ cười.
Thật ra cô ấy rất thích trẻ con, sau khi mẹ qua đời, em trai cũng do cô ấy nuôi lớn.
Nếu như có thể có được một đứa con thuộc về cô ấy và người cô ấy yêu, đó hẳn là chuyện hết sức hạnh phúc.
Trong lúc nói chuyện, Tống Cảnh Chi và Tiêu Kiệt Minh đã chạy tới.
"Thế nào rồi?" Đường Tiêu Tiêu hỏi.
"Lập tức sẽ có người đến viện gia chúc điều tra, chắc là sẽ có kết quả nhanh thôi." Tống Cảnh Chi ý bảo cô lên xe đạp.