Mua vài thớt vải ở cửa hàng bách hóa, lại dùng phiếu công nghiệp mua một cái đèn pin, một đồng hồ treo tường, một đồng hồ báo thức.
Cô tìm một nơi không có ai, tiến vào không gian bỏ đồ vào, lại cải trang ăn diện một chút.
Cũng giống như ở tình Hồ Nam, cô đi thẳng vào bệnh gần đó.
Quả nhiên gần bệnh viện khắp nơi đều là căn cứ chợ đen.
Tuy nhiên, phí vào chợ đen ở Tân Thị đắt hơn ở tỉnh Hồ Nam đến 3 hào.
Có lẽ bởi vì thu nhập Tân Thị cao hơn tỉnh Hồ Nam, giá cả bán hàng của chợ đen bên này cũng cao hơn tỉnh Hồ Nam hai phân mười.
Hơn nữa bên này ngoại trừ gà mái, những thứ như sữa bột và sữa mạch nha rất nổi tiếng.
Nhưng cô cũng không dám bán nhiều, hôm nay lừa 86 tệ, cô lập tức ra chợ đen.
Lại tìm nơi không có ai ra khỏi không gian, lúc đi ra, trong túi xách có thêm một giò heo và một ký thịt, còn có một số rau quả.
Đường Tiêu Tiêu đạp xe vừa ngâm nga điệu hát dân gian vừa trở về viện gia chúc.
Lúc đi ngang qua ủy ban gia đình, cô lại nhìn thấy chủ nhiệm Kim kia, có điều cô không định chào hỏi, bởi vì vốn không quen biết.
"Ế, cô đợi chút." Kim Ngọc Mai gọi cô lại.
"Thím, ngài có chuyện gì sao?" Cô dừng xe đạp lại, nở nụ cười với đối phương.
"Uây." Bỗng nhiên lễ phép, ngược lại khiến Kim Ngọc Mai hơi xấu hổ.
"Cô mới dọn tới?"
"Phải, thím, tôi là vợ của chỉ huy Tống - Tống Cảnh Chi, tôi tên Đường Tiêu Tiêu." Cái gọi là chìa tay không đánh người mặt tươi cười, trước khi không biết đối phương như thế nào, cô vẫn vui vẻ nở nụ cười với đối phương trước.
"Cô là vợ của Tống Cảnh Chi?" Giọng nói Kim Ngọc Mai không chỉ cao một phần, ngay cả ánh mắt cũng thay đổi.
Đường Tiêu Tiêu khẽ nhíu mày, đến mức phản ứng lớn như vậy sao? Ngay cả tuổi của thím cũng không tương đương với anh trai nhà tôi mà.
"Thím, ngài có chuyện gì sao? Tôi còn phải trở vê nấu cơm cho chồng tôi."
"À, cô trở về đi." Những lời Kim Ngọc Mai muốn nói như mắc kẹt ở cổ họng.
Bà ta nhìn chằm chằm Đường Tiêu Tiêu đạp xe rời đi roi mới quay người trở ve văn phòng uy bản.
"Cái đó, vợ của Tống Cảnh Chi thật sự là người Kinh Thị à? Bố cô ta là xưởng trưởng?" Vừa mới tiến vào văn phòng, Kim Ngọc Mai đã lập tức hỏi Trương Vệ Hồng.
Mấy ngày ủy ban bọn họ thường nói tới việc Tống Cảnh Chi tìm được một cô vợ Kinh Thị, điều kiện gia đình tốt, dáng vẻ lại xinh đẹp.
Người thời đại này phần lớn đều cho rằng Kinh Thị là thủ đô, có loại sùng bái khó hiểu với người Kinh Thị. "Đúng vậy." Trương Vệ Hồng từ trong đống tài liệu ngẩng đầu lên.
"Sao vậy? Bà con chưa hết hy vọng? Không phải cháu gái nhà bà đã lập gia đình rồi sao?"
Trước đó lúc cháu gái Kim Ngọc Mai đến thăm bà ta thì lập tức yêu Tống Cảnh Chi từ cái nhìn đầu tiên, Kim Ngọc Mai lại yêu thương cháu gái nên bèn nhờ chồng của mình đi làm mai cho Tống Cảnh Chi, Tống Cảnh Chi còn không thèm hỏi là ai mà đã từ chối thẳng.
Cháu gái bà ta vẫn nhớ mãi không quên Tống Cảnh Chi, nhưng Tống Cảnh Chi bị thương ở Từ Sơn nên về nhà tĩnh dưỡng.
Chồng bà ta nói Tống Cảnh Chi bị thương nặng, chưa chắc có thể tĩnh dưỡng tốt được, lúc này mới khuyên cháu gái bà ta gả cho người khác.
Nhưng ai ngờ người ta đã khỏi bệnh, còn cưới vợ nhập ngũ luôn rồi.
Thấy bà ta không nói lời nào, Trương Vệ Hồng nhíu mày: "Chủ nhiệm Kim, chỉ huy Tống này ngay từ đầu đã từ chối các bà rồi."
"Ai quan tâm cậu ta, bây giờ cháu gái tôi tới Hải Thành hưởng phúc rồi."
Kim Ngọc Mai đặt mông ngồi trên ghế, lườm Trương Vệ Hồng một cái.
Trương Vệ Hồng này ỷ mình là chính, bà ta là phụ nên luôn diễu võ giương oai trước mặt bà ta.