"Điểm tâm sau này anh sẽ mang về từ quán cơm, trước kia anh cũng huấn luyện sáng sớm xong mới ăn điểm tâm." Tống Cảnh Chỉ nói.
Lúc anh huấn luyện sáng sớm không có thời gian làm bữa sáng, lại muốn cho cô ngủ thêm một lát.
"Ừm"" Thời dại này không có đời sau nhiều như chất phụ gia, những thứ này ngược lại không cần lo lắng.
Hơn nữa quán cơm chuyên cung cấp phòng cháy cho quan binh, thức ăn cũng không tệ lắm.
"Cơm trưa và cơm tối cứ đợi anh trở về rồi làm, đừng nấu cơm cho anh mà làm xấu bàn tay trắng nõn của vợ anh."
Tống Cảnh Chi đặt một chiếc bánh bao ngũ cốc lên men có nhân ớt củ cải tới trước mặt cô.
"Em no rồi, anh tự mình ăn đi." Lượng cơm ăn của cô thì một quả trứng gà, một chiếc bánh bao là đủ rồi, còn có một ly sữa đậu nành nữa.
Về đề tài ai nấu cơm này, cô không trả lời, cô đương nhiên không nỡ để anh mỗi ngày huấn luyện buổi sáng xong còn phải chạy về nấu cơm.
Nhưng cô không nói, cô vẫn cho rằng giặt quân áo nấu cơm thì không quy định ai làm ai không làm, một gia đình nhỏ cần hai người cùng kinh doanh.
"Vừa mới bắt đầu huấn luyện, cường độ đừng lớn quá."
Mặc dù biết anh đã hoàn toàn bình phục như vẫn không nhịn được dặn dò.
"Yên tâm đi, trong lòng anh nắm chắc." Biết vợ quan tâm anh, trong lòng Tống Cảnh Chi ấm áp.
Hơn nữa lúc huấn luyện buổi sáng, chỉ huy trưởng cũng đã nói với anh rằng nghỉ phép nửa năm, còn là thời gian kết hôn nên bảo anh nửa tháng sau lại trực ban làm nhiệm vụ.
Tống Cảnh Chi mua hết thảy sáu cái bánh bao, nhìn anh nuốt năm bánh bao lớn còn lại, một quả trứng gà, một ly sữa đậu nành vào trong bụng.
Đường Tiêu Tiêu không khỏi cảm khái, lúc này đến quân đội rồi cùng khác, lượng cơm ăn cũng gia tăng.
Tống Cảnh Chi thu dọn bàn ăn rồi quét tước trong nhà, sau đó ra ngoài huấn luyện.
Đường Tiêu Tiêu cũng thay đồ rồi ra ngoài, chiếc túi xách đeo chéo mới của cô là do mẹ Tống may cho cô, không chỉ có một chiếc túi nhỏ may bên trong, bên ngoài còn có những túi khác, bỏ đồ vào sẽ không lộn xộn, cô rất thích.
Lúc đeo túi ra cửa, đúng lúc người nhà hộ 1 phía Tây cũng chuẩn bị đi ra ngoài.
Cô không biết nên đành phải cười gật đầu.
Hai người chạm mặt trên bậc thang, đối phương lên tiếng trước: "Cô mới dọn tới à, vợ của chỉ huy Tống đội 1?"
"Đúng vậy, tôi họ Đường, Đường Tiêu Tiêu."
"Tôi họ Thôi, Thôi Tịnh, là vợ của chỉ huy Lý đội 2." Tuổi tác Thôi Tịnh trông gần bằng Lý Mẫn.
"Cô ra ngoài mua đồ?" Thôi Tịnh hỏi.
"Ừ, đi xem thử, thuận tiện tới bưu điện, cô thì sao?" Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu. "Nhà mẹ tôi ở đây, tôi về nhà mẹ đẻ một chuyến."
"Thật tốt."
"Đúng vậy, thuận tiện, nhà mẹ cô ở đâu?"
"Kinh Thị.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới nhà xe, mỗi người cưỡi xe đạp của mình chạy tới viện gia chúc.
Ở cửa viện gia chúc gặp một người phụ nữ trung niên hơi mập, luôn nhìn hai cô.
Đường Tiêu Tiêu không biết nên không chào hỏi.
"Đó là phó chủ nhiệm Kim ủy ban gia đình, không dễ ở chung, đặc biệt thích bới móc." Thôi Tịnh nói.
Đường Tiêu Tiêu gật đầu, không sống chung thì cô sẽ không đánh giá, nhưng Thôi Tịnh nói như vậy thì sau này tiếp xúc, cô sẽ chú ý điểm này.
Đã đến giao lộ, hai người không đi chung một con đường nên tách ra.
Đường Tiêu Tiêu tới bưu điện trước, chuyển tiền lương hưu tháng này cho cha mẹ Tống.
Phiếu vải và phiếu công nghiệp trợ cấp kết hôn phải xài xong trước, cô không ngờ phiếu tồn đợi đến đời sau mới tăng giá trị.
Bởi vì cũng tăng không bao nhiêu, cô nhiều lắm là giữ lại một chút phiếu làm quà kỷ niệm cho con cái Sưu tâm.
Vải cửa hàng bách hóa có nhiều chủng loại hơn xã cung ứng, cho nên cô đi thẳng tới cửa hàng bách hóa.