Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 44: Trùng hợp - "Bản lĩnh? Đối với ta mà ngươi cũng dám tự cao tự đại?"




Tuy Vân Kiều là Nhiếp chính vương phi, nhưng mệnh trong triều đều xem thường nàng, xem thường xuất thân của nàng, cũng không vừa mắt dung nhan của nàng.

Ai cũng không tin, nếu nàng không có chút thủ đoạn thì sao có thể bò lên giường của Nhiếp chính vương, vượt qua vượt Long Môn chứ.

Vì thế trên đoạn đường này cũng không có ai bắt chuyện với Vân Kiều, cho dù có thì phần lớn trong lời nói đều có hàm ý.

Càng nhiều người ôm tâm thái xem kịch vui, muốn nhìn xem hồ ly có lộ đuôi trước mặt thần linh hay không.

Nàng và Đoan Dương cũng không muốn ứng phó những người này, đều rất khiêm tốn, khiêm tốn đến mức gần như đám người quên mất sự tồn tại của các nàng.

Trong suy nghĩ của người ngoài, quận chúa Đoan Dương nhã nhặn ổn trọng, nàng an phận mọi người cũng không thấy kì lạ. Trái lại, Vân Kiều cũng điềm đạm nho nhã, rất nhiều người đều cảm thấy không thể tin được.

Bọn họ đều đang nói có thể là giả, cũng không biết có thể giả vờ bao lâu.

Thỉnh thoáng tiếng xì xào bàn tán cũng truyền vào trong tai Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu nắm chặt chuỗi phật châu trong tay, nhìn như một lòng niệm kinh không để ý chuyện bên ngoài, nhưng nghe thấy những lời bàn tán thì khóe môi vẫn cong lên.

Xưa nay, Quan Âm pháp hội buổi lễ long trọng của Quan Âm Bảo Đản. Từ trước đến nay Thái hoàng thái hậu tin phật, đương nhiên những nghi thức này không thể thiếu được.

Nghi thức tụng niệm đã kéo dài hơn hai canh giờ, những mệnh phụ khác đã mệt mỏi đến mức đứng ngồi không yên, chỉ có Vân Kiều vẫn ngồi ngay ngắn, không nhúc nhích tí nào.

Rốt cuộc nghi thức cũng kết thúc, chỉ có Thái hoàng thái hậu và Vân Kiều sắc mặt bình thường. Những người khác đều thầm cắn răng chịu đựng, cảm giác đầu gối muốn bỏ luôn rồi.

Thái hoàng thái hậu quay lại nhìn Vân Kiều một chút, thấy Vân Kiều kính cẩn như vậy, sắc mặt càng nghiêm túc, bà vẫy tay với Vân Kiều: “Đến đây, qua chỗ mẫu hậu.”

Vân Kiều chống đầu gối run lên, cắn răng đứng lên, suýt chút nữa đã không đứng vững, Thanh Nguyệt vội vàng đỡ nàng.

Thanh Nguyệt thấy nàng đứng vững mới buông tay, Vân Kiều chậm rãi đi về phía Thái hoàng thái hậu, cung kính nói: “Mẫu hậu…”

“Sao rồi, mệt à?” Thái hoàng thái hậu nhìn thoáng qua đôi chân hơi run lên của nàng, lo lắng mà hỏi.

Vân Kiều lắc đầu: “Thần thiếp không mệt.”

Từ trước đến nay nàng luôn ngầm chịu đựng, cho dù mệt mỏi cũng sẽ không nói ra trong trường hợp này.

“Nếu không chịu được thì phải nói sớm một chút, chuyện cầu phúc có tâm mới linh, cũng không cần cố chấp.”

Vân Kiều vẫn tỏ ra không mệt, cuối cùng Thái hoàng thái hậu mới nở nụ cười tán thưởng: “Sớm biết con có tính cách trầm ổn, Chương Nhi thật sự có mắt nhìn tốt.”

Một tiếng Chương Nhi này làm cho Vân Kiều hoảng loạn trong lòng, Phó Dung Chương tự tay giết con bà ta, sao bà ta không thấy thù hận được?

Thấy Vân Kiều vẫn thấy im như hũ nút, bà cũng không tiếp tục nói nữa, trái lại thân mật nắm tay Vân Kiều đặt vào lòng bàn tay mình.

“Con và Chương Nhi đã đại hôn cũng một khoảng thời gian rồi? Cũng nên thành tâm cầu Quan Âm phù hộ con sớm sinh con trai.”

Giọng nói thấm thía, hiền lành giống như lão nhân gia cực kỳ yêu thương hậu bối.

Vân Kiều: “…”

Từ khi bọn họ viên phòng đến nay cũng mới hơn một tháng, cho dù thổi bóng da cũng không nhanh mang thai như thế.

“Từ xưa đến nay, dân gian đều tin cung phụng hoa hồng ở trước Quan Âm đại sĩ để khẩn cầu xin con. Ai gia cũng đã chuẩn bị cho con, vì biểu đạt thành ý, con dẫn đầu thờ cúng.”

Nói xong thì dặn vài câu, sau đó trở về thiền viện, để lại Vân Kiều cùng một đám mệnh phụ.

Nói là thờ cúng nhưng nghi thức cũng không đơn giản, nhất định không tránh khỏi phải quỳ thời gian dài.

Bà ta nói có vẻ thật lòng, suy nghĩ vì con cháu như vậy, Vân Kiều vốn không thể nào cự tuyệt.

Nhưng tông phụ và mệnh phụ nghe nói lại tiếp tục quỳ thì sắc mặt thay đổi.

“Là nàng ta không sinh được hài tử, dựa vào cái gì mà chúng ta phải theo thờ cúng?” Chính thê Trần thị của Hộ bộ thượng thư xoa đầu gối đau nhức.

“Còn không phải thế!” Phu nhân Lý thị của Tuần phủ khẽ hùa theo nói: “Gả hai người đều không sinh được, chỉ dựa vào khuôn mặt xem nàng ta có thể phong quang được bao lâu!”

Lời của hai người nói rất nhỏ, nhưng Đoan Dương ở ngay sau lưng một chữ cũng không sót. Nàng nghe xong, sắc mặt thay đổi, huyết sắc biến mất.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Trong tai tất cả đều là không sinh được hài tử, không thể sinh đẻ những lời này giống bùa lấy mạng tràn ngập trong đầu nàng.



Không biết qua bao lâu, cuối cùng tất cả nghi thức cũng kết thúc.

Tất cả mọi người cảm giác bị mất một lớp da.

Phổ Đà Tự chính là quốc tự, nó chiếm diện tích cực lớn, thiền viện cũng nhiều. Gia quyến quan viên nhị phẩm trở lên và thành viên hoàng thất hoặc tông phụ thì mỗi người ở một gian, những người khác ở chung.

Thiền viện của Vân Kiều ở sát bên Đoan Dương, hai tỷ muội đều mệt mỏi nên về viện của mình.

Đoan Dương về thiền viện thì khóa mình trong phòng công đức, múa bút thành văn. Nàng bắt đầu sao chép kinh thư, niệm kinh bình thường đã không thể khiến nàng bình tĩnh lại.

Cố Văn Hiên không yên lòng nên cũng tới núi Phổ Đà. Nếu là lúc trước thì nhất định y sẽ không đi vào thiền viện của nữ quyến, nhưng mà y lại bất chấp.

Từ lúc Đoan Dương muốn tới núi Phổ Đà thì y đã bắt đầu lo lắng. Phải biết nữ quyến lên núi Phổ Đà không thể thiếu khẩn cầu con cái, nhưng mà những thứ này lại là tử huyệt của Đoan Dương.

Mở thiền môn ra, kinh văn rơi đầy đất, trong phòng đều là mùi nhan khói sặc đến người ta hít thở không thông. Đoan Dương lại như không phát giác, vẫn liên tục viết cùng hành động điên rồ như thế.

Cố Văn Hiên đau lòng không thôi, chậm rãi đi vào dọn dẹp từng quyển kinh văn.

Y đi tới sau nàng, cầm bút của nàng, khẽ nói: “Đừng viết.”

Đoan Dương cứng đờ.

Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, đây là lần đầu tiên Cố Văn Hiên tiếp xúc tay chân với nàng.

Trước đó y đều thận trọng, cũng không dám tùy tiện đến gần.

Lòng của hắn sao nàng lại không biết được?

Nhiệt độ lòng bàn tay đó đã từng là thứ Đoan Dương khát vọng từ lâu, khi hơi thở của hắn bao phủ, nước mắt của Đoan Dương không thể kìm được mà rơi xuống từng giọt.

Cuối cùng cũng không hất tay y ra.

Dường như Cố Văn Hiên hít vào một tiếng, tay từ sau nàng đưa tới lau từng giọt nước mắt của nàng.

“Đoan Dương, để ta chăm sóc nàng, được không?”

Đoan Dương không nói gì chỉ nắm chặt lòng bàn tay, cảm giác thô ráp từ vết sẹo trên lòng bàn tay truyền đến, khiến cho đáy lòng đều tối tăm.

Hồi lâu, nàng rất khó khăn mới nghe được giọng nói của mình: “Không cần.”

Tay cũng rút khỏi bàn tay y: “Thanh Đăng Cổ Phật là nơi ta thuộc về.”

Dứt lời, nàng quay đầu lại cầm viết lên, bắt đầu sao chép.

Cố Văn Hiên kinh ngạc nhìn lòng bàn tay trống không, y im lặng, một lát sau mới khẽ trả lời một câu: “Được.”

Nước mắt của Đoan Dương lại giống như châu ngọc bị đứt dây, rì rào rơi xuống.

Bút trong tay cũng không dừng lại.

Cố Văn Hiên cũng không nói nữa, nhẹ nhàng kéo ghế con ở một bên tới, giống như sợ quấy rầy Đoan Dương, y lấy bàn trà gỗ đàn hương dời qua một chỗ cách đó không xa. Y cầm bút mực, mở trang giấy, bắt đầu sao chép.

“Rốt cuộc ngài muốn làm gì?” Đoan Dương thực sự không nhịn được, bất đắc dĩ mở miệng hỏi.

“Hôm nay là Quan Âm Đản, nguyện vọng của nàng ta đều giúp nàng cầu. Những kinh thư này chính là thành ý ta gửi đến Bồ tát.” Cố Văn Hiên khẽ nói, ánh mắt nhìn kinh thư cũng không ngẩng lên.

Đoan Dương mệt mỏi không muốn tranh luận cùng y, nàng nhắm mắt trấn tĩnh, cố ý không nhìn y.

Hai người như đã hẹn, chẳng hề nói câu nào.

Qua hồi lâu sau, cuối cùng Đoan Dương cũng đắm chìm trong kinh thư, đến khi tiếng chuông hoàng hôn vang lên nàng mới hồi thần lại.

Quả nhiên Cố Văn Hiên không phát ra chút tiếng động nào, cúi đầu xuống viết. Trong phòng giống như chỉ có một mình nàng.

Rất thành kính cũng rất yên tĩnh.

Mỗi một nét mỗi một chữ đều rất chân thành.

Trí nhớ y tốt, chỉ chép một lần đã thuộc hết kinh văn. Sau đó cũng không cần nhìn nữa, có thể im lặng viết ra được.

Trước mặt là một xấp kinh văn thật dày, đều đang chứng minh y đã cẩn thận tỉ mỉ sao chép.

Y dùng phương thức của mình làm bạn với nàng, như gió xuân mưa phùn, âm thầm thấm xuống, không gây chút áp lực nào cho nàng.

Mũi của Đoan Dương hơi chua xót: “Ngài cần gì cố sức như thế?”

“Đoan Dương.” Cố Văn Hiên gác bút lại, nâng mày lên im lặng nhìn nàng: “Ta thật tâm sao chép kinh thư, cầu nguyện cho nàng cũng là thật.”

Nếu như đời này nàng Thanh Đăng Cổ Phật thì ta cũng quy y cửa phật, làm bạn tu hành với nàng.

Nhưng mà Cố Văn Hiên không dám nói ra lời này, sợ tạo áp lực cho nàng.

“Ta chỉ muốn ở bên cạnh nàng, nếu nàng cảm thấy sự tồn tại của ta khiến nàng khó chịu thì ta sẽ ở nơi nàng không nhìn thấy, nàng cứ xem như ta không tồn tại là được rồi. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần nàng quay đầu thì nhất định ta sẽ ở sau lưng.”

Sao Đoan Dương không biết, trải qua mấy ngày này, ở dưới cây đa trong viện nàng có một bóng người giữ đến bình minh.



Tiếng chuông chiều vang lên, Vân Kiều cũng bị đánh thức.

Thanh Nguyệt không ngờ Vân Kiều lại thức nhanh như thế: “Vương phi, vừa rồi người bên Thái hoàng thái hậu đến, bữa cơm chay khoảng một canh giờ nữa mới bắt đầu, không bằng người ngủ tiếp một lúc?”

Nàng nhớ trên đường về thiền phòng, trong chùa có một cây trăm năm tuổi, rất nhiều người đi cầu nguyện ở đó. Giờ phút này có lẽ khách hành hương đều đã xuống núi, đúng lúc nàng có thể đi ra cầu nguyện cho Phó Dung Chương và Phó Diễm.

Vân Kiều đứng dậy rửa mặt, che sa mỏng, mặc đồ trắng ra cửa.

Lúc một mình đi ra ngoài, phần lớn Vân Kiều sẽ dùng mạng che mặt bịt kín, lần này cũng không ngoại lệ.

Đúng như dự đoán của nàng, khách hành hương lác đác không có mấy người, lại thêm cách ăn mặc của nàng không đáng chú ý. Lại thêm nàng che mạng che mặt, trên đường cũng không gây chú ý.

Nhưng có một người lại vô cùng quen thuộc với cách ăn mặc của Vân Kiều như vậy.

Chờ Vân Kiều cầu nguyện xong, sau lưng lại vang lên giọng nói đời này nàng không nghĩ mình lại nghe được: “Sao thế? Chỉ giúp phu quân hiện tại của ngươi cầu phúc mà không giúp phu quân đã chết của ngươi siêu độ sao?”

Nghe vậy, bỗng nhiên Vân Kiều quay lại, thấy vẻ mặt Chu thị âm trầm nhìn nàng.

“Bà, bà mẫu…”

“Vương phi gọi một tiếng bà mẫu này,”Chu thị cười lạnh: “Lão phụ không dám nhận.”

Thanh Nguyệt lập tức lạnh lùng nghiêm mặt đi đến, quát to một tiếng: “To gan, ngươi là người phương nào!”

Vệ Minh vẫn luôn nấp ở chỗ tối cũng nhanh chóng hiện thân.

Trong chùa, khách hành hương đông đảo, y nghĩ là bà lão này cũng là khách hành hương nên không để ý. Khi nghe được tiếng quát của Thanh Nguyệt, trong lòng biết người này không phải kẻ tốt lành gì.

Chu thị nhìn thấy Vệ Minh đang nghiêm mặt và mấy tên hộ vệ thì trong lòng hồi hợp. Nhưng từ trước đến nay là người có lý thì không bỏ qua, công phu miệng lợi hại nhất, đương nhiên cũng không bớt phóng túng. Bà đè xuống sự sợ hãi trong lòng, nhìn Vân Kiều một chút: “Bản lĩnh? Đối với ta mà ngươi cũng dám tự cao tự đại?”

Vệ Minh rút kiếm ra, mũi kiếm sắc bén chỉ vào mi tâm Chu thị: “Chán sống rồi?”

Vân Kiều đi đến, nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm của Vệ Minh ra, ánh mắt trong sáng ôn hòa nhìn Chu thị: “Bà mẫu, người nói với ta xem lần đầu nhìn thấy ta, là tình hình thế nào?”

Nàng nhớ Phó Dung Chương nói qua, Hà gia cũng không có hôn thư, hộ tịch cũng không ghi chép. Vậy cũng nói rõ người nàng gọi là trượng phu cũng là nói miệng mà thôi. Chuyện nhi tử Chu thị vì cứu nàng mà chết có bao nhiêu phần là thật?

Chu thị bị Vệ Minh làm như thế đã không còn phách lối nữa. Hơn nữa, nghe được Vân Kiều đột nhiên hỏi như vậy thì lập tức không phản ứng kịp, giật mình.

“Ta tìm được người thân rồi, ta bị người khác bắt cóc.” Vân Kiều thấy bà ta mờ mịt, tiếp tục nói: “Lừa gạt buôn bán nữ nhi và trẻ con là phạm pháp.”

Thật ra Vân Kiều không biết gì cả, cho dù biết Thượng Quan Thao là ca ca của nàng nhưng nàng cũng không hỏi thăm ra trong nhà còn có ai, sao nàng lại mất tích. Trong phủ Nhiếp chính vương không có nô bộc nào dám lắm miệng cả.

Nói ngắn gọn, chuyện Phó Dung Chương không muốn để nàng biết thì nàng không hỏi ra được một câu.

Song vẫn không trở ngại chuyện suy luận của nàng, nếu nàng có người thân, lại thương nàng thì nhất định có nguyên nhân nàng không thể kháng cự, mới có thể dẫn đến nàng lưu lạc ở trấn Nghi Hà!

Chu thị nghe nàng hỏi như vậy, sắc mặt trở nên đen thui: “Ngươi có ý gì?”

Nói con của bà là kẻ buôn người sao?

“Ngươi, ngươi có thấy không?” Chu thị phô bày phục trang đẹp đẽ có giá trị không nhỏ với Vân Kiều: “Hà gia chúng ta đến mức phải phạm pháp sao?”

Chu thị nghèo cả đời, sau khi tìm được nhi tử Hà Chính Dương mới biết tiểu nhi tử của mình có phủ đệ ở kinh đô, lại là viện tử tam tiến! Nha hoàn nô bộc đầy viện, ăn toàn sơn hào hải vị, mặc toàn tơ lụa, trong nháy mắt bà từ địa ngục lên thiên đường.

Lần này đi ra ngoài triều bái, bà chỉ hận không thể đeo tất cả mọi thứ đáng giá lên người mình.

Vân Kiều thấy Chu thị giống như tên hề, vẫn nông cạn như trước đây thì chóp mũi nàng mỏi nhừ.

Nàng cũng chỉ muốn thăm dò, nghe Chu thị nói như vậy mới phát hiện mình áy náy lâu như thế, Hà gia bọn họ ban đầu nghèo đói thế nào, bà ta quên rồi sao?

Vệ Minh ở một bên, ban đầu lúc nhìn thấy Vân Kiều ở trấn Nghi Hà cũng tận mắt thấy Hà gia có hoàn cảnh thế nào, cũng biết Chu thị đến ở với tiểu nhi tử tham gia quân doanh.

Bây giờ Chu thị mặc trang phục thế này cũng không phải tài lực quân nhân bình thường có thể có được.

Cũng là họ Hà?

Là trùng hợp sao?

Vệ Minh mang theo ánh mắt sắc bén chứa đầy nghi ngờ nhìn về phía Chu thị.