Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 18: Thì ra là thế - Ngọc Nhuy Hương thoang thoảng quen thuộc




Tô Dực Phỉ dời mắt khỏi người từ trên thân Phó Dung Chương, tiếp tục thẩm vấn: “Ai huấn luyện các ngươi, huấn luyện ở đâu? Bao nhiêu người?”

“Là giáo, giáo đầu cô nương.” Ngọc Lê đáp: “Bên trong uyển.”

“Trong nội viện? Chỗ nào? Kinh đô sao?”

Ngọc Lê lắc đầu, nàng cũng không biết nơi đó là nơi nào, lúc ra hay vào đều bị bịt mắt, nhưng dường như nàng đã không còn sức trả lời.

“Ngự Sử Chu Quán Chu đại nhân có quan hệ gì với ngươi?” Tô Dực Phỉ lại hỏi, người này đưa Ngọc Lê vào trong phủ.

Ngọc Lê nghi hoặc ngước mắt lên: “Không, không biết.”

Mỹ cơ giống như hàng hóa hoặc là ngựa gầy, trong đó bị qua mấy tay cũng không biết, nói chi biết người mua là ai, đại khái chỉ biết nhiệm vụ của mình là gì.

Tô Dực Phỉ cũng chỉ hỏi theo lệ một chút, biết đâu thu được gì mà thôi. Thấy thể lực Ngọc Lê sắp không chịu được nữa, hắn vội vàng hỏi trọng điểm: “Ai đưa ngươi vào phủ Nhiếp chính vương, giao phó nhiệm vụ gì cho ngươi?”

Ánh mắt Ngọc Lê dần rã rời: “Quyến, quyến rũ Nhiếp chính vương, tìm cơ hội chờ, chờ chỉ thị…”

Thấy thế, Tô Dực Phỉ nhìn về phía Cố Văn Hiên, xem y còn cách kéo dài hơi tàn của nàng không, cho dù là nửa khắc cũng được.

Cố Văn Hiên lắc đầu, tỏ ý không thể cứu vãn.

“Thôi, cho nàng ta đi đi.” Phó Dung Chương vẫn không lên tiếng nói một câu hiếm hoi như vậy.

Từ trước đến nay hắn chưa từng để mạng người vào mắt, càng không có suy nghĩ về chuyện chết không tử tế hay chết không yên lành. Có lẽ kiếp trước Vân Kiều đã gặp tình cảnh giống như Ngọc Lê nên khiến hắn động lòng trắc ẩn.

Nhưng cũng chỉ như thế, không nhiều hơn.

Tô Dực Phỉ lĩnh mệnh, nhìn về phía Ngọc Lê: “Quê cũ ngươi ở đâu?”

Điều kiện ban đầu nàng trao đổi là có thể an táng về quê cũ.

Ngọc Lê nói gì đó, Tô Dực Phỉ không nghe rõ: “Ngươi nói cái gì?”

Không ngờ Ngọc Lê lại lắc đầu: “Không, không biết. Nhớ nhà nhưng không nhớ rõ…”

Dứt lời đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, không còn tỉnh lại nữa.

“Chuyện này…” Nếu như không biết cố hương của nàng ta thì sao thực hiện lời hứa này được? Tô Dực Phỉ nhìn về phía Phó Dung Chương.

“Hậu táng.” Phó Dung Chương nhìn thoáng qua người trên đất: “Tiếp tục tra thân thế của nàng ta, tra được thì linh hoạt dời đi.”

Hắn còn không đến mức nuốt lời với người chết.

“Vâng.”

Thị vệ nhanh chóng đi lên khiêng Ngọc Lê đi.

Vân Kiều cũng không nhớ rõ chính người nhà và cố hương của mình, hai người đều có hình xăm kí hiệu bông hoa này. Hai người cũng cùng mất đi ký ức, cũng cùng vào phủ Nhiếp chính vương, có lẽ cũng không phải tình cờ.

Nhưng mà ba năm trước Ngọc Lê đã tiến vào, mà Vân Kiều là ba năm sau, cũng chính là năm Trưng Hi thứ mười ba. Cách biệt sáu năm đó, vậy mà người sau lưng lại tính toán thời gian dài như thế!

Nếu hắn không tìm được Vân Kiều mang về phủ trước, Ngọc Lê không đi nhục mạ Vân Kiều, không bị hắn xử trí, vậy quỹ đạo cuộc đời kiếp trước của Ngọc Lê là như thế nào? Nàng ta đảm nhiệm nhân vật gì trong bị kịch giữa hắn và Vân Kiều?

Hay nàng ta giống như bây giờ, không truyền ra được tin tức gì, lại không nhận được lệnh của người sau lưng, cứ như vậy mà giống như hàng hóa phủ bụi trong kho, vây chết trong hậu viện phủ Nhiếp chính vương?

Hắn cẩn thận nhớ lại kiếp trước Ngọc Lê là nhân vật thế nào, nhưng mà hắn không hề nghĩ ra được. Nói thật, mỹ cơ được đưa vào phủ, là tròn hay dẹp hắn chưa từng để ý qua, không nhớ ra được Ngọc Lê cũng rất bình thường.

Nhưng không phải hôm nay không có chút thu hoạch nào.

Ít nhất cũng biết hình xăm kiếp trước của Vân Kiều không phải là đặc biệt, vô cùng có khả năng có tổ chức ở sau lưng có âm mưu lớn gì đó.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Phó Dung Chương càng lạnh hơn: “Dần dần tra rõ tất cả người được đưa vào vương phủ.”

Không chỉ có mỹ cơ, ngay cả nha hoàn thị nữ đều tra hết.

Huyền Long Vệ ở một bên lập tức lĩnh mệnh, vội vàng chia đội đi vào từng sương phòng trong viện lạc bắt đầu tra, lập tức xao động toàn bộ hậu viện.

Phó Dung Chương ghét tiếng ồn, nhíu mày lại, Viên Ly ở một bên thấy sắc mặt hắn như thế trong lòng lại run lên. Sau khi Ngọc Lê chết, ông đã bắt đầu nơm nớp lo sợ, sợ Phó Dung Chương sẽ định tội, ông muốn lấy công chuộc tội, thăm dò mà nói: “Chủ, chủ tử, nô, nô tài cũng muốn giúp một tay.”

“Ừm.” Phó Dung Chương không để ý lắm mà lên tiếng, không để ý sự dè dặt của Viên Ly vào mắt.

Thấy Phó Dung Chương không có ý trách tội, Viên Ly lập tức thở dài một hơi, vội vàng dẫn người cùng nhau bắt đầu tra xét.

Thật ra đối với thủ đoạn tàn nhẫn mà Viên Ly dùng để xử trí Ngọc Lê, Phó Dung Chương không có bất kỳ thái độ gì. Ngoại trừ Vân Kiều, hắn cũng không để ý đến chuyện sống chết của bất cứ ai, ngay cả mệnh của hắn còn không để ý. Vì thế hắn không thể nào có bất kỳ sự thương hại nào với cái chết thảm của Ngọc Lê.

Ngay cả sự đồng cảm vừa rồi kia cũng chỉ vì Vân Kiều.

Huống chi, nếu không phải có Viên Ly phát hiện ra hình xăm của Ngọc Lê, lại cẩn thận bẩm báo với hắn thì bọn hắn cũng không biết được hình xăm của Vân Kiều không phải là trường hợp duy nhất.

“Phái người nhìn chằm chằm Ngự Sử Chu Quán.” Bỗng nhiên Phó Dung Chương nghĩ đến người đưa Ngọc Lê vào phủ.

“Vâng.” Lại một đội Huyền Long Vệ lĩnh mệnh rời đi.

Bây giờ trong thời gian ngắn cũng không thể tra được điều gì, Phó Dung Chương cho Cố Văn Hiên và Tô Dực Phỉ hồi phủ, còn hắn đi về phía Lệ Hoa Uyển.



Lúc này đã là nửa đêm về sáng.

Vầng trăng khuyết treo cao trên bầu trời đêm, thỉnh thoảng ngoài cửa sổ vang lên tiếng côn trùng kêu vang.

Đối với tất cả mọi chuyện xảy ra trong hậu viện Vân Kiều cũng không biết. Nàng ngủ một giấc, đổ mồ hôi, thay y phục, cả người đều cả thấy dễ chịu hơn, cuối cùng không còn choáng váng nặng nề nữa.

Minh Nguyệt bưng một chén cháo tổ yến đường phèn đặt lên bàn, bên cạnh đặt một bát mật quế hoa bạch ngọc hoa văn bách hoa. Dưới ánh nến, ánh sáng mật quế hoa sáng long lanh lộ ra ánh sáp lấp lánh xinh đẹp mê người, làm người ta thèm nhỏ dãi.

“Cô nương, người ăn một chút đi.” Minh Nguyệt nghĩ là Vân Kiều lại không muốn ăn, giọng nói mang theo sự cầu khẩn.

Từ lúc bị bệnh đến bây giờ nàng không có khẩu vị, bây giờ sức khỏe đã tốt hơn, đương nhiên Vân Kiều cảm thấy bụng hơi đó nên khẽ gật đầu: “Ừm, được.”

Thấy Vân Kiều muốn ăn, Minh Nguyệt mừng rỡ, nhanh nhẹn bày ra cho Vân Kiều.

“Ôi… Y thuật của Tuyên vương quả nhiên là cao minh, cô nương nhanh khỏe như thế.” Minh Nguyệt thấy Vân Kiều ăn ngon lành, nhịn không được mà thở dài.

“Tuyên vương?” Vân Kiều nghi hoặc nhìn về phía Minh Nguyệt.

“Đúng thế, cô nương.” Minh Nguyệt cười xinh đẹp một tiếng: “Vương gia thật xem trọng người, còn mời Tuyên vương xem bệnh cho người. Tuyên vương thân phận cao quý, không dễ gì xem bệnh cho người khác.”

Vân Kiều nghe vậy, cười tự giễu: “Ta chỉ là chim mà vương gia nuôi dưỡng trong lồng thôi, chơi sủng thôi, không nói tới xem trọng.”

“Chim?” Dường như Minh Nguyệt không hiểu lời Vân Kiều nói, nghiêng đầu, nghĩ một lát lại nhìn vào chén của Vân Kiều, nghiêm túc lắc đầu.

“Không, cô nương, chắc chắn người không phải là chim chóc.”

Nhìn thấy sắc mặt vô cùng nghiêm túc của Minh Nguyệt, Vân Kiều không nhịn được mà hỏi: “Vì sao thế?”

“Không có chim nào lại ăn tổ chim cả.”

Tổ chim? Nàng ăn tổ chim khi nào chứ? Vân Kiều ngẩn người một chút, nàng nhìn về phía bát ở trước mặt, kịp phản ứng Minh Nguyệt nói là tổ yến. Rốt cuộc Vân Kiều không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.

Dung nhan trong trẻo như hoa nở rộ, lộ ra răng nanh nhỏ ngọt ngào, đôi mắt cong như trăng khuyết trên trời, đẹp như sao trời.

Minh Nguyệt thấy thế, cả người đều ngây ngẩn.

Ngay cả Phó Dung Chương đi tới cửa nhìn thấy cũng ngẩn người.

Thì ra nàng cười lên đúng là xinh xắn động lòng người như thế.

Thanh Nguyệt từ phòng giữa đi ra thấy Phó Dung Chương đứng ở trong viện, nhìn qua Vân Kiều đang ở phòng cạnh dùng bữa, vội vàng đi lên hành lễ: “Nô tỳ bái kiến vương gia.”

Phó Dung Chương không lên tiếng, lặng im nhìn qua Vân Kiều linh động. Đã nhiều ngày hắn không được nghỉ ngơi, lại bận rộn cả đêm, đã mệt mỏi không chịu nổi.

Hắn rất nhớ nàng, vì thế đi tới Lệ Hoa Uyển, không ngờ lại thấy nàng hoạt bát như thế.

Nghe tiếng của Thanh Nguyệt, Vân Kiều và Minh Nguyệt cùng nhìn sang đã thấy thân thể như ngọc của Phó Dung Chương đang đứng đó. Hai người đều giật nảy mình, không ngờ nửa đêm về sáng mà Phó Dung Chương còn đến đây.

Hai người vội vàng đứng dậy hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an vương gia.”

Lúc này Phó Dung Chương đã bước dài vào phòng.

Nghe thấy Vân Kiều cũng tự xưng nô tỳ, hắn hơi dừng lợi, không nói gì đã nhìn chằm chằm Vân Kiều.

Đôi mắt hắn đen đến tinh khiết, mang theo chút không vui nhưng cuối cùng cũng không phát tác.

Minh Nguyệt vội vàng lui ra, để lại hai người Phó Dung Chương và Vân Kiều.

Phòng lập tức yên tĩnh trở lại, cây kim rơi cũng nghe tiếng.

Bỗng nhiên lại đối mặt với Phó Dung Chương một mình, không biết sao trong lòng Vân Kiều lại hoảng sợ. Trái tim nhỏ bé chẳng hiểu sao lại đập loạn lên, không biết làm sao đôi bàn tay trắng như phấn lại nắm chặt váy, lo sợ bất an.

Chính nàng cũng không ý thức được chính mình đã ít sợ hãi Phó Dung Chương hơn, ngược lại bối rối nhiều hơn.

Chỉ cảm thấy ánh mắt Phó Dung Chương như mặt trời nóng bỏng đầu hạ, một tấc một tấc thiêu đốt người nàng, thật sự khiến cho người ta khó mà coi nhẹ hắn.

Khoảng chừng năm giây.

Vân Kiều không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn, đành phải cứng rắn phá vỡ sự trầm mặc: “Vương, vương gia, sao ngài lại đến đây…”

“Bản vương không thể tới sao?” Phó Dung Chương nhìn nàng chăm chú.

“Trời, sắc trời đã tối rồi…”

Chưa chờ nàng nói xong, Phó Dung Chương đã cắt ngang lời nàng: “Sắc trời còn sớm một chút thì bản vương có thể đến sao?”

“Không, không phải như vậy…” Nàng vội vàng khoát tay, gương mặt xinh đẹp đỏ lên.

“Vậy là như thế nào?”

Phó Dung Chương thấy sắc mặt của nàng đã tốt hơn nhiều, chắc là thân thể đã khỏe hơn, lại hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ nàng hoạt bát như thế nên nổi lên ý đùa.

Gương mặt Vân Kiều nóng lên, nàng không biết nên trả lời thế nào.

“Ừm?” Phó Dung Chương chậm rãi đến gần nàng, đưa tay sờ vành tai ửng đỏ như máu của nàng.

“Là như thế này?”

Đầu ngón tay hắn lạnh buốt, Vân Kiều không khỏi run rẩy, nhát gan kêu một tiếng: “Đừng…”

Âm cuối mang theo mấy phần rung động giống như vuốt của con mèo nhỏ lướt qua, khẽ cào vào lòng Phó Dung Chương.

Như có như không vô cùng chọc người.

Hầu kết của Phó Dung Chương chuyển động mấy lần, không tự chủ được lại đi về phía trước mấy bước cúi người tới gần nàng. Hơi thở của hai người gần như quấn quýt một chỗ.

Hắn tham lam muốn hít mùi Ngọc Nhuy Hương thoang thoảng trên người nàng.

Đột nhiên Phó Dung Chương tới gần, trong đầu Vân Kiều hiện lên hình ảnh ở trấn Nghi Hà hôm đó hắn giơ kiếm phi thân đâm người áo đen khiến lòng nàng xiết chặt, bị dọa đến liên tục lui về sau mấy bước.

Nhìn thấy đột nhiên trong mắt nàng dâng lên nỗi sợ hãi, Phó Dung Chương nhìn nàng với vẻ khó hiểu.

Không có dấu hiệu nào, đột nhiên trong đầu Phó Dung Chương lại hiện lên cảnh trong vườn mai kiếp trước, cảnh tượng liên tục xuất hiện trong mộng của hắn.

Dường như đã lâu rồi hắn không thấy những hình ảnh đó nữa.

Giống như nhớ ra gì đó, dường như hắn muốn xác minh nên đưa tay kéo nàng vào ngực.

Hình ảnh hiện ra hàng đêm đâm vào lòng hắn lập tức biến mất.

Hắn cười khẽ một tiếng: “Thì ra là thế.”