Quân Hoan Tỏa Kiều

Chương 11-2: Tâm bệnh khó trị - Các ngươi cũng là cường đạo!




Vệ Đán thấy chuyện không ổn, hắn cướp chén thuốc trong tay Vệ Minh đi đến trước phòng Vân Kiều.

“Rầm rầm” Hai tiếng đập cửa thô lỗ vang lên khiến cho Vân Kiều bị dọa đến mức tim đập nhanh, giọng nói run rẩy mà hỏi han: “Ai?”

“Cô nương, xin mở cửa.” Từ trước đến nay, giọng nói của Vệ Đán thô lỗ. Hắn nói những lời này đã cố gắng đè nén cuống họng, nhưng vẫn hét lên khiến Vân Kiều hoảng sợ.

Vân Kiều nghe nói là thị vệ hung ác kia thì muốn tránh theo bản năng, không muốn mở cửa. Nhưng nàng biết, nếu như hắn muốn xông vào, chiếc cửa gỗ thật mỏng này cũng không thể nào chịu nổi một đòn.

Bất đắc dĩ nàng phải nhắm mắt mở cửa thì đã thấy một chiếc bát con đưa tới chóp mũi của nàng. Nàng bị dọa đến mức vội vàng lui về sau một bước, lại nghe thị vệ kia nói: “Cầm lấy.”

Hành động thân thể của Vân Kiều xoay chuyển nhanh hơn đầu óc, nàng nghe được mệnh lệnh này lại vội vàng cầm lấy bát.

Nàng còn chưa kịp hỏi, thị vệ kia đã nói tiếp: “Cô nương bưng chén thuốc này cho chủ tử đi.”

“Ngài ấy bị bệnh?” Vân Kiều vô thức hỏi, nghĩ đến khí thế dọa người và ánh mắt nóng bỏng của người nọ, nàng đưa bát về, yếu ớt nói: “Tráng sĩ, xin thứ cho nô gia khó mà tuân lệnh.”

Cho dù hắn bị bệnh thì liên quan gì đến nàng.

“Cô nương nhất định phải bưng chén thuốc này đi.” Vệ Đán lặng lẽ nhìn bát mà nàng đưa qua, giọng nói lạnh lẽo cố chấp, không được chen lời.

“Dựa, dựa vào cái gì? Nô gia, nô giả bị các ngài cướp đi, muốn, muốn nô gia cam lòng đưa, đưa tới cửa, không thể nào!” Vân Kiều to gan mở miệng run rẩy nói.

Vệ Đán nghe được lời như vậy, tức giận không nhịn được mà quát lớn: “Nếu không phải hôm đó chủ tử quay lại cứu được các ngươi thì ngươi đã bị tên cường đạo kia bắt đi chế thành đèn lồng da người từ lâu rồi!”

Vân Kiều bị hắn quát như vậy, giọng nói trở nên nhỏ hơn, mặc dù khí thế yếu ớt nhưng lý lẽ hùng hồn: “Ai, ai biết những người kia, có phải do các ngài dẫn tới hay không?”

Nàng không nói ra lời, còn có: Nếu các ngài không tới thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy. Bây giờ các ngài bắt ta đi thì khác gì những những hắc y nhân kia? Các ngài cũng là cường đạo!

Nhưng mà Vân Kiều nhát gan, nàng cuống lên, trong phút chốc cũng không thể lưu loát nói ra được.

Lời nàng nói, Vệ Đán nghe rất rõ ràng. Ý của nàng Vệ Đán nghe cũng hiểu, cho nên hắn lập tức giận dữ, vậy mà không thể phản bác được.

Mặc dù nàng nhu nhược, nhát gan sợ phiền phức nhưng lại vô cùng hiểu rõ mọi chuyện. Thật đúng như lời nàng nói, người của Lương vương là do bọn họ dẫn tới.

Nhìn nàng có vẻ ôn nhu, ngọt ngọt giống như nước mật đào tươi ngon đến mê người. Song bên trong lại vô cùng cứng rắn, nếu nuốt vào sẽ bị nghẹn đến thổ huyết.

Đụng vào một người như thế, bỗng nhiên Vệ Đán đau lòng cho chủ tử nhà mình. Thảo nào đến bây giờ chủ tử nhà mình còn không thể nắm bắt được nàng.

Vệ Đán tức giận bất bình cầm lấy bát nàng đưa qua, một hơi uống cạn sạch thuốc trong bát. Xong xuôi còn trả lại bát cho Vân Kiều, để lại Vân Kiều mờ mịt cầm bát rồi xoay người rời đi.

Vệ Minh canh giữ ở cổng nhìn thấy Vệ Đán trở về thì kinh ngạc hỏi: “Đệ đi tìm Vân Kiều cô nương sao?”

“Tìm rồi, nàng ấy không chịu đến, nói chủ tử bệnh cũng không liên quan gì đến nàng ấy.” Vệ Đán tức giận không thôi.

Vệ Minh đã sớm đoán được việc này nên cũng không thấy bất ngờ, y nhìn thoáng qua tay trống rỗng của Vệ Đán: “Thuốc đâu?”

“Đệ uống rồi.”

Vệ Minh ngước mắt nhìn về phía đệ đệ nóng nảy nhà mình: “Vậy còn chén đâu?”

“Cho nàng ấy rồi.”

Vệ Minh cũng không tức giận: “Đi nhận phạt đi.”

“Vì sao?” Vệ Đán nhìn về phía ca ca với vẻ khó hiểu. Chủ tử nói không uống thuốc, cho dù thế nào cũng sẽ không uống. Hắn muốn ném chén thuốc kia đi nhưng nghĩ nữ tử kia được chủ tử xem trọng cho nên hắn không dám lỗ mãng.

Vì không thể nào phát tiết cơn giận nên hắn chỉ có thể uống hết chén thuốc kia.

Gương mặt Vệ Minh vẫn không thay đổi, chỉ thản nhiên nhìn hắn: “Phạt đệ không phải vì đệ uống thuốc của chủ tử, mà là đệ tự tiện phỏng đoán tâm tư chủ tử, lại tự tung tự tác làm phiền cô nương kia.”

Lúc này Vệ Đán mới cúi đầu, đi vào phòng hành lễ với Phó Dung Chương, sau đó đi ra ngoại viện dịch trạm.

Trong phòng, Phó Dung Chương còn chưa nghỉ ngơi, đang bưng chén trà uống vào, đương nhiên hắn nghe đoạn nói chuyện của hai huynh đệ. Hắn ra vẻ tự giễu, đúng lúc thấy được chiếc bóng của mình trong chén trà.

Hắn chưa từng để ai vào lòng, ngay cả mẫu thân đã từng sống nương tựa lẫn nhau cũng ích kỉ lựa chọn tự sát, chỉ để lại hắn không hề có năng lực tự lập cũng không quan tâm.

Bệnh của hắn có khỏe hay không thì có liên quan gì chứ?

Cho dù chết đi cũng chỉ thế mà thôi.

Kiếp trước, nàng không quan tâm mạng của mình, càng không quan tâm hắn.

Kiếp này, nàng vẫn không quan tâm hắn, cũng may ít ra nàng tiếc mạng của mình.

Phó Dung Chương khẽ buông chén trà xuống, hờ hững nhìn đồng hồ cát cạnh bệ cửa sổ.

Thời gian được đồng hồ cát bao bọc rơi xuống từng chút một, hắn cứ ngồi như thế, một lần lại một lần cảm nhận những hình ảnh kia lóe lên trước mắt, giống như bị lăng trì.

Trong hình ảnh kia, tất cả đều là dáng vẻ cả người lạnh lẽo của nàng, giày vò đến mức mắt hắn dâng lên màu đỏ bừng.

Ngoài cửa sổ, từng hạt mưa tí tách rơi trên đất, mây đen bọc chặt bầu trời lại, trời đất như nhiễm mực, tối đến mức đưa tay không thấy năm ngón.

Phút chốc, trong phút chốc bầu trời hiện lên tia sáng bạc chướng mắt, giống như một sợi roi bạc mạnh mẽ xé nát phía chân trời vô vị chật hẹp yên tĩnh, theo sau đó là một tiếng vang kinh thiên động địa.

“A…”

Sương phòng phía bắc vang lên tiếng thét chói tai.