Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 96: 96: Em Bé Không Sao Chứ





Status cuối cùng là…
Tôi muốn đến Thanh Hải, ngoài huấn luyện ra, mục đích thật sự là để tránh người nhà họ Lâm bình an sinh con.

Chỉ là Lâm Khánh Quyền lại bỗng dưng muốn giữ tôi ở lại, tôi sợ anh đã phát hiện ra sự tồn tại của đứa bé nên muốn tôi bỏ con.

Tâm trạng tôi lúc này rất phức tạp, tôi không biết khi Lâm Khánh Quyền bắt tôi phá bỏ đứa bé, tôi sẽ dùng tâm trạng gì để đối mặt với anh.
Đôi lúc Lâm Khánh Quyền rất độc ác, vì cái gọi là tình yêu đích thực mà anh có thể khiến người phụ nữ thực sự yêu anh phải đau lòng muốn chết.
Sau khi đọc hết tus tâm trạng của Lục Thi Nguyệt, Lâm Khánh Quyền ngây người, không ngờ cô đã mang thai, đọc được tus này, suy nghĩ duy nhất của anh không phải bỏ đứa bé mà là anh sắp được làm ba rồi, nhưng nghĩ đến vẻ sợ hãi hoang mang trong từng dòng chữ của cô, tim anh lại quặn thắt.

Rốt cuộc trước đây anh khốn nạn nhường nào mà lại khiến cô sợ đến mức này?

Nhưng đúng là ban đầu anh đã nói bắt cô phải phá thai, anh phát hiện mình thực sự là một tên cực kỳ khốn nạn, ép người phụ nữ của mình đến mức này, bây giờ người phụ nữ của anh vẫn đang ở trong phòng phẫu thuật không rõ sống chết, cứ nghĩ đến Lục Thi Nguyệt và con sẽ vì vụ tai nạn này mà… Lòng anh rối bời, anh không muốn hai mẹ con cô xảy ra chuyện.
Mãi đến khi Lục Thi Nguyệt vào phòng phẫu thuật, anh mới phát hiện với anh mà nói, cô không chỉ là công cụ trút bỏ dục vọng mà anh đã có một chút cảm tình với cô.

Anh không dám nghĩ tiếp liệu có phải trong lúc vô tình mình đã yêu Lục Thi Nguyệt hay không, như vậy sẽ khiến anh cảm thấy mình đang phản bội Dương Linh Hạ.
Lâm Khánh Quyền đưa tay lên trán, không biết đang nghĩ gì.
Không biết đã qua bao lâu, đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, cửa mở, một nhóm bác sĩ bước ra, Lâm Khánh Quyền đứng dậy, bước nhanh tới nói với người đi đầu: “Chú Lưu, Thi Nguyệt thế nào rồi ạ?”
Chú Lưu cũng chính là viện trưởng của bệnh viện này, ông cười nói: “Khánh Quyền, cháu yên tâm, vợ cháu không sao đâu, nhưng em bé vì sợ hãi nên vị trí thai nhi không đúng chỗ, vì vậy phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”
Lâm Khánh Quyền thở phào nhẹ nhõm.
Chú Lưu lại nói: “Khánh Quyền, cháu cũng không còn trẻ nữa, cháu và Thi Nguyệt cuối cùng cũng có con, cháu hãy suy nghĩ lại, dành nhiều thời gian cho gia đình đi, đừng mải mê làm việc nữa mà hãy chăm sóc vợ cháu nhiều hơn.

Thai nhi đã được năm tháng rồi, cháu cũng đừng để cô ấy phải bận rộn quá.”
Lâm Khánh Quyền gật đầu liên tục: “Lần này cháu cảm ơn chú Lưu nhiều lắm, chú muốn lô thiết bị nào, cháu sẽ cho người nhanh chóng mang tới tặng chú.”
Chú Lưu cười: “Thằng bé này, nhà họ Lâm và nhà họ Lưu qua lại bao nhiêu lâu nay, chú và ba mẹ cháu quen nhau nhiều năm mà cháu còn nói vậy với chú.

Nhưng ba mẹ cháu mong ngóng có cháu đã lâu, có phải bây giờ họ rất vui không?”
“Đúng lúc ba mẹ cháu rất vui ạ.

Cảm ơn chú Lưu nhiều lắm.”
“Được rồi, lát nữa Thi Nguyệt sẽ được đưa tới phòng bệnh thông thường, cháu vào thăm cô bé nhé.


Đúng rồi, cô bé đang mang thai, tốt nhất để mẹ cháu tới chăm, dù sao phụ nữ cũng chú ý hơn đàn ông.”
Chú Lưu lại dặn dò thêm vài câu rồi dãn các bác sĩ và y tá khác rời đi.
Lục Thi Nguyệt được đẩy vào phòng bệnh riêng cao cấp, Lâm Khánh Quyền cũng vào theo, nhìn Lục Thi Nguyệt bất tỉnh nằm trên giường bệnh, tim anh lại đau nhói.

Anh ngồi trên ghế, muốn đưa tay chạm vào cô, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, bàn tay giơ lên lại chần chừ hồi lâu.
Lâm Khánh Quyền dời tầm mắt đến cái bụng hơi nhô lên của Lục Thi Nguyệt, trong mắt lóe lên vô số tia sáng phức tạp, anh khàn giọng nói: “Lục Thi Nguyệt, càng ngày em càng giỏi nói dối rồi, dám lừa tôi rằng em chỉ mập lên thôi.

Nhưng cũng là do tôi không tốt, nếu tôi không bắt em phá thai thì có lẽ em cũng sẽ vui mừng nói tin mình đã mang thai cho tôi.”
Tâm trạng Lâm Khánh Quyền lúc này vô cùng phức tạp, anh muốn đứa bé này nhưng nghĩ đến Dương Linh Hạ sắp về nước lại anh lại có phần không muốn đứa bé nữa.

Nhưng nhìn Lục Thi Nguyệt tiều tuỵ nằm trên giường bệnh, bảo anh nói ra lời bắt cô phá thai, anh thật sự không nói ra được.
Đối với Lục Thi Nguyệt, ngoài miệng anh nói lời lạnh lùng vô tình, nhưng anh biết, trong tim mình luôn có một nơi mềm mại dành riêng cho cô.

Lâm Khánh Quyền rối rắm một hồi, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra rồi nhẹ giọng nói: “Mẹ, Thi Nguyệt mang thai rồi, bây giờ cô ấy đang ở bệnh viện nhân dân thành phố.”
Nói xong, anh không đợi bà Lâm hỏi thêm đã cúp máy luôn.
Nửa giờ sau, hai vợ chồng ông bà Lâm vội vàng chạy tới bệnh viện, sau khi trao đổi với chú Lưu biết được Lục Thi Nguyệt đã mang thai năm tháng, vụ tai nạn xe vừa rồi suýt nữa khiến cô xảy thai, ông còn nói tuy người lớn và em bé đều không sao, nhưng dù sao vì sợ hãi nên cô cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.
Bà Lâm nghe tin Lục Thi Nguyệt đã mang thai được năm tháng thì vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại nghe tin cô gặp tai nạn xe, người lớn và đứa nhỏ suýt thì xảy ra chuyện, bà sợ tới mức suýt thì ngất đi.

Bà nắm chặt tay chú Lưu rồi vội hỏi:
“Ông Lưu, Thi Nguyệt và đứa bé thật sự không sao chứ? Hay là ông kiểm tra lại cho con bé lần nữa đi, con bé là con dâu duy nhất của nhà họ Lâm chúng tôi, đứa bé trong bụng con bé là cháu trưởng của nhà họ Lâm, tôi không muốn mẹ con họ gặp chuyện.”
Chú Lưu nói: “Bà yên tâm, Thi Nguyệt cũng coi như cháu dâu của tôi, tôi cũng thương yêu con bé, tôi nói hai mẹ con họ không sao thì là không sao.”
Nói xong, chú Lưu nói cho ông bà Lâm biết Lục Thi Nguyệt đang nằm ở phòng bệnh nào..