Quan Hệ Thuê Mướn: Bà Lâm, Xin Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 59: 59: Chuyện Ly Hôn Là Do Tôi





“Em đi đâu?”
“Tổng giám đốc Lâm chướng mắt em, em tránh đi là được, đỡ làm bẩn mắt anh.

” Lục Thi Nguyệt cũng không quay đầu lại, nói.

“Quay lại.


Lục Thi Nguyệt chân chừ một lát, cuối cùng cũng cầm túi xách quay người lại, hai tay khoanh trước ngực ngồi xuống sofa.

Lâm Khánh Quyền đứng từ trên cao nhìn xuống, nói: “Lục Thi Nguyệt, tính nết của em ngày càng ghê gớm rồi nhỉ, tôi mới nói em vài câu mà em đã làm loạn lên với tôi rồi.


“Em không dám giận gì tổng giám đốc Lâm cả.


“Em như vậy không phải đang giận thì là gì?”
Lục Thi Nguyệt im lặng.

“Em ngồi đó suy nghĩ kĩ lại cho tôi, tôi đi tắm.


” Nói xong, Lâm Khánh Quyền muốn lên tầng, không ngờ Lục Thi Nguyệt lại lên tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta ly hôn đi, những điều kiện hậu hĩnh mà anh đưa ra em cũng không muốn nữa.


Lâm Khánh Quyền dừng bước, sắc mặt khó coi nhìn Lục Thi Nguyệt.

“Em nói lại một lần nữa.


Lục Thi Nguyệt đứng dậy, không sợ hãi nhìn Lâm Khánh Quyền, nói rõ từng câu từng chữ: “Tổng giám đốc Lâm, từ khi cô Dương trở về, anh như biến thành một người khác, tuy giữa chúng ta là hôn nhân hợp đồng, nhưng cũng là vợ chồng trên luật pháp, đến cả vợ mình mà anh cũng không tin, em nghĩ mối hôn nhân này không cần thiết nữa rồi.


Lâm Khánh Quyền đột nhiên tiến tới, siết cằm cô, giọng nói không mấy vui: “Lục Thi Nguyệt, chuyện ly hôn còn chưa đến lượt em lên tiếng, em muốn ly hôn đúng chứ, cũng không phải không thể, đợi em có chín trăm tỉ rồi hãy nói, nếu không khi nào cuộc hôn nhân này kết thúc là do tôi.


Lục Thi Nguyệt mấp máy môi, nói: “Tổng giám đốc Lâm, anh không yêu em, dây dưa không ngừng là có ý gì?”
Lâm Khánh Quyền cười khẩy: “Lục Thi Nguyệt, khi xưa em vì tiền mới kết hôn với tôi, bây giờ lại nhắc đến tình yêu với tôi, không cảm thấy nó đạo đức giả quá sao?”
Lục Thi Nguyệt ngơ ra, cũng lập tức bình tĩnh lại.

“Tổng giám đốc Lâm, xin lỗi, ban nãy em đã mất khống chế.


Lúc này Lâm Khánh Quyền lại ngơ ra.

Lục Thi Nguyệt bước đến sofa ngồi xuống, giọng nói chân thành: “Tổng giám đốc Lâm, đêm qua cô Dương gọi điện tới em nghe máy thay anh, chuyện này em thật sự xin lỗi anh, sau này nếu không được anh đồng ý, em sẽ không nghe máy của anh nữa, cũng không động vào điện thoại của anh nữa.


Lục Thi Nguyệt xin lỗi rồi, Lâm Khánh Quyền lại không biết nên làm thế nào.

Lục Thi Nguyệt nói tiếp: “Không biết tổng giám đốc Lâm còn có gì muốn dặn dò nữa? Em chỉ là một kẻ bán thân, vừa hay tổng giám đốc Lâm lại là người bao nuôi, em không dám đắc tội anh.


Lâm Khánh Quyền nhíu mày, nói: “Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng điệu đó.


Lục Thi Nguyệt lập tức điều chỉnh lại sắc mặt mình, ra vẻ dịu dàng, thoải mái nói: “Tổng giám đốc Lâm, sau này em sẽ chú ý, anh yên tâm, sau này em sẽ không mơ giấc mơ không thuộc về mình nữa, nhất định sẽ diễn tốt vai diễn mà anh dành cho em.



Nghe cô nói như vậy, sắc mặt Lâm Khánh Quyền không những không tốt lên mà lại càng tệ đi.

Lục Thi Nguyệt đứng dậy, đi đến trước mặt anh, cười nói: “Tổng giám đốc Lâm, em đã như vậy rồi, anh còn không hài lòng sao?”
Lâm Khánh Quyền giữ tay cô, nói: “Linh Hạ đúng là đã quay lại, nhưng vài ngày nữa cô ấy sẽ trở về, sẽ không ảnh hưởng đến vị trí mợ chủ nhà họ Lâm của em, em có thể yên tâm, đừng chạy đến chỗ mẹ tố cáo, mẹ thương em, nhưng em cũng không thể lợi dụng tình thương của bà ấy với em được.


Lục Thi Nguyệt bình tĩnh trần thuật lại: “Tổng giám đốc Lâm, có lẽ anh đã hiểu lầm rồi, em không nói năng bừa bãi gì trước mặt mẹ cả, ở nhà họ Lâm này, người duy nhất đối xử ấm áp với em cũng chỉ có mẹ, cho dù lương tâm của em bị chó gặm em cũng sẽ không lợi dụng bà ấy, anh có thể yên tâm.


Lúc này sắc mặt Lâm Khánh Quyền mới tốt hơn đôi chút.

“Nếu tổng giám đốc Lâm không còn chuyện gì khác, em muốn đến chỗ Lục Phượng một chuyến, đêm nay sẽ không trở về.


Sắc mặt Lâm Khánh Quyền mới tốt hơn đôi chút, lúc này lại trầm xuống.

“Lục Thi Nguyệt, em đừng có mà giở trò giận dỗi với tôi, sự kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn.


Lục Thi Nguyệt cười nói: “Có lẽ tổng giám đốc Lâm đã hiểu nhầm rồi, em không giận dỗi, là do mấy ngày nay Lục Phượng cứ gặp ác mộng, ở một mình hơi sợ hãi nên cô ấy gọi em đến ở cùng, vốn hôm qua em cũng muốn nói chuyện này với anh nhưng anh lại đi ra ngoài, nên vẫn chưa nói được.


“Sau này bớt ở cùng người phụ nữ đó đi, tôi không muốn cô ta dạy xấu em.



“Tổng giám đốc Lâm, cô ấy là bạn của em, em mong anh có thể tôn trọng cô ấy chứ từng tùy tiện vu khống cô ấy.

” Không ngờ Lục Thi Nguyệt lại nghiêm túc nói.

“Chỉ cần cô ta không nói năng bừa bãi trước mặt em, tôi sẽ không có ý kiến gì với cô ta cả.


“Tổng giám đốc Lâm sợ cô ấy nói gì trước mặt em? Nói tổng giám đốc Lâm có vợ rồi mà vẫn dây dưa không rõ với tình cũ sao?”
Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô một cái rồi quay người đi lên tầng.

Nhìn Lâm Khánh Quyền đã vào phòng ngủ, Lục Thi Nguyệt thở dài một hơi, thầm nghĩ cô vẫn hơi kích động quá, nếu còn cứ như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày cô và Lâm Khánh Quyền trở mặt với nhau.

Lục Thi Nguyệt ngồi ở sofa một lúc rồi mới đứng dậy đi lên tầng, sau khi vào phòng ngủ cũng không nhìn thấy Lâm Khánh Quyền đâu, phòng tắm lại truyền ra tiếng nước, cô bước qua đó, xoay tay nắm cửa, bên trong không khóa, cô mở cửa ra đi vào, thấy cơ thể trần trụi, cường tráng của Lâm Khánh Quyền đang để mặc nước xối vào.

Lục Thi Nguyệt tham lam nhìn vóc dáng còn tiêu chuẩn hơn cả người mẫu của Lâm Khánh Quyền, cô khẽ bước qua đó, ôm Lâm Khánh Quyền từ phía sau, nhẹ nhàng nói: “Chồng, giận à?”
Lâm Khánh Quyền tắt vòi nước đi, đầu cũng không ngoảnh lại: “Sao lại vào đây?”
Lục Thi Nguyệt ôm Lâm Khánh Quyền càng chặt hơn, giọng nói đầy quyển rũ: “Chồng, ban nãy em sai rồi, em không nên cãi lại anh, cũng là do ham muốn chiếm hữu của phụ nữ mà thôi, tuy em biết người anh yêu là cô Dương, nhưng bốn năm nay lúc anh vui vẻ hay đau khổ đều là em ở bên anh, giờ đây lại đột nhiên có một người phụ nữ xuất hiện cướp đi hết sự chú ý của anh, trong lòng em cũng sẽ không thoải mái, điều này không liên quan đến yêu hay không, chỉ đơn thuần là em không vui mà thôi, nên anh đừng giận em nữa, được không?”.