----------------------------------------------------------------
Tần Chu thay quần áo xong, vừa ra khỏi phòng nghỉ liền nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đậu gần trường quay. Biển số của chiếc xe đó thật sự là quá đặc biệt, đến nỗi chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra.
Đạo diễn cũng chú ý tới tầm mắt của Tần Chu, nghiêng người nói nhỏ: "Sếp lớn đang ở trong xe, muốn đến xem chúng ta đóng phim nên lát nữa các cậu nhớ biểu hiện cho thật tốt."
"Được." Tần Chu gật đầu đi về phía phim trường.
Bởi vì tạm thời thay đổi kịch bản mới nên biên kịch còn chưa viết xong kịch bản, đoàn phim sẽ quay trước tập đầu tiên, về sau đồng thời vừa viết tiếp nội dung còn lại vừa quay phim.
Trong kịch bản cũ ban đầu cũng có phân đoạn này, nhưng kịch bản cũ chỉ dành một tập để giải thích rõ ràng chân tướng, kết quả bây giờ biên kịch đã mở rộng thành sáu tập, bộ não buộc phải sử dụng hết công suất để triển khai tất cả những thứ có thể giải thích được trong một tập chia lại thành sáu tập.
Bất quá Tần Chu đối với kịch bản không kén chọn lắm, nhà đầu tư muốn sửa như thế nào thì tùy ý sửa như thế đó, cậu chỉ quan tâm đến việc miễn là thù lao đóng phim của cậu vẫn được trả như bình thường là được.
Hiện tại vẫn là giữa tháng ba, bên ngoài trời rất lạnh. May mắn thay, đoàn phim đã thay đổi tạo hình cho diễn viên một lần nữa, quần áo đóng phim nhiều hơn trước, ít nhất là khi quay phim cũng sẽ không quá lạnh.
Tần Chu quay xong, tay vẫn còn hơi lạnh nên cầm túi chườm nóng đến một bên nghỉ ngơi.
Trợ lý cũng cầm một bát canh đưa qua: "Chu ca, uống canh đi."
Tần Chu bưng canh lên, từ từ uống một hơi, thân thể dần ấm áp lên một chút. Tần Chu lại nhìn cách đóng gói, có vẻ là cơm hộp mang đi liền thuận miệng hỏi: "Ai mua cái này vậy?"
"A?" Trợ lý sửng sốt, hỏi: "Không phải là Chu ca mua sao?"
Tần Chu cũng kinh ngạc nói: "Tôi không mua."
Trợ lý cũng không rõ ràng lắm, lúc nãy nhân viên hậu cần tới tìm cô nói là cơm hộp của Tần Chu nên cô mới lấy lại đây.
Tần Chu nghe xong liền nhìn xuống hộp, phát hiện bên trong có biên lai đơn hàng. Giá một bát canh này không hề rẻ, Tần Chu lại nhìn quanh, phát hiện mình là người duy nhất có bát canh.
Tần Chu khẽ cau mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe bên kia. Chiếc ô tô độc nhất vô nhị trên thế giới kia vẫn đang đậu tại chỗ, nhưng người trên xe vẫn không chịu xuống.
Tần Chu thu hồi tầm mắt, dặn dò: "Nếu tôi gọi cơm hộp thì sẽ nói trước với cô, nếu tôi không nói thì đừng lấy."
"Vâng, em hiểu rồi." Tiểu trợ lý vội vàng gật đầu.
Đến khi đoàn phim làm việc xong thì trời đã tối. Tần Chu vào phòng nghỉ thay quần áo, sau đó chuẩn bị trở về khách sạn.
Tô Đường ở bên cạnh nhìn ra bên ngoài phim trường thăm dò, nhịn không được nói: "Hạ tổng hình như đã về rồi, không thấy xe của ngài ấy đâu... "
"Tôi còn tưởng là Hạ thiếu ít nhất phải ba mươi bốn mươi tuổi, nhưng hóa ra lại trẻ như vậy! Giá trị nhan sắc cũng không hề kém cạnh gì mấy minh tinh nổi tiếng!"
"Nhưng mà nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng quá, làm tôi không dám qua chào hỏi... "
Trên đường trở về, Tô Đường cứ thao thao bất tuyệt không ngừng, đối với đại thiếu gia Hạ gia trong truyền thuyết rất tò mò. Tần Chu yên lặng ngồi ở bên nghe Tô Đường nói đến khi hai người về tới khách sạn.
Sau khi vào thang máy, Tô Đường đột nhiên nói: "Cậu dự định kiếm thêm việc làm đúng không? Đúng lúc tôi có một người bạn là ca sĩ, MV cho ca khúc mới của cậu ấy đang thiếu nam chính, cậu ấy nói muốn tìm trai đẹp có mắt đẹp để quay."
"Nhưng giá có thể thấp một chút, mỗi ngày một nghìn. Ước chừng hai ba ngày nữa sẽ quay xong." Tô Đường thở dài: "Cậu ấy cũng nghèo, không chi nổi nhiều tiền."
Giá cả một ngày một ngàn đối với bọn họ mà nói kỳ thật xem như có chút thấp, bất quá Tần Chu cũng không ngại, cậu hiện tại rất thiếu tiền nên việc gì cũng có thể làm, còn chọn lựa gì được cơ chứ.
Tần Chu: "Có yêu cầu cụ thể gì không? Nếu thời gian thích hợp thì tôi sẽ sắp xếp công việc."
"Vậy để tôi thêm cậu vào nhóm thảo luận, cậu trao đổi với cậu ấy rồi xem xét quyết định."
"Được."
Sau khi ra khỏi thang máy, Tô Đường trực tiếp tạo nhóm thảo luận ba người. Cậu bạn ca sĩ kia của Tô Đường tên là Lâm Trì Tiêu, debut đã mười mấy năm, tuy rằng không nổi tiếng lắm nhưng vẫn kiên trì làm âm nhạc.
Lâm Trì Tiêu dự định phát hành ca khúc mới trong năm nay, nhưng MV cho ca khúc mới vẫn chưa tìm được nam chính phù hợp vì luôn cảm thấy ánh mắt của những nam diễn viên đó không thích hợp, lại không muốn tìm một diễn viên nam tạm bợ nên đã kéo dài thật lâu.
Lúc ấy khi Tô Đường nghe thấy yêu cầu của Lâm Trì Tiêu, phản ứng đầu tiên của cô là nghĩ đến Tần Chu, dù sao thì đôi mắt đào hoa và nốt ruồi lệ của Tần Chu khá đặc sắc. Sau đó cô liền giới thiệu cho Lâm Trì Tiêu, Lâm Trì Tiêu cũng đi tra ảnh, thấy cậu rất thích hợp liền nhờ Tô Đường hỗ trợ lôi kéo.
Tần Chu cùng Lâm Trì Tiêu trong nhóm thảo luận hàn huyên một hồi, Tần Chu đọc sơ qua bản thảo cốt truyện MV thấy thời gian cũng khá thích hợp, Lâm Trì Tiêu lại còn nguyện ý chờ cậu quay phim bên này xong mới quay MV. Vì thế Tần Chu liền đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Tần Chu đến đoàn phim. Tần Chu đi hóa trang trước, vừa thay quần áo xong đi tới phòng nghỉ chợt nhìn thấy trên bàn có một bó hoa hồng trắng lớn.
Tô Đường cũng đang ở trong phòng nghỉ xem kịch bản, chú ý thấy Tần Chu đi vào liền nói: "Vừa rồi cửa hàng hoa mới đem đến, hẳn là fan của cậu mua."
Tần Chu bước tới liền nhìn thấy một tấm thiệp trong bó hoa.
【 Mãi mãi bình an 】
Tần Chu nhìn tấm thiệp này xong liền phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy chiếc xe phiên bản giới hạn kia đang đậu bên cạnh phim trường. Tần Chu nhìn chiếc xe kia suy tư một hồi, cuối cùng cầm bó hoa hồng xoay người rời khỏi phòng nghỉ đi về phía chiếc xe.
Hạ Dương ngồi trong xe cũng luôn không ngừng chú ý tới động tĩnh bên phòng nghỉ, khi nhìn thấy Tần Chu ôm bó hoa đi tới liền bước xuống xe.
Tần Chu đi tới trước mặt Hạ Dương hỏi: "Hạ tổng, đây là hoa ngài đưa sao?"
"Ừm." Hạ Dương gật đầu.
"Xin lỗi Hạ tổng." Tần Chu đưa trả hoa hồng lại: "Hoa hồng này tôi không thể nhận."
Hạ Dương không có cầm lấy mà chỉ nói: "Chỉ là fans tặng hoa cho thần tượng mà thôi."
"Hạ tổng, ngài không phải là fan của tôi." Tần Chu khẽ nhíu mày, nói: "Ngài chưa xem qua tác phẩm của tôi, trước đây cũng không biết tôi, thậm chí còn gọi nhầm tên tôi thành người khác."
Hạ Dương cụp mắt xuống, một lát sau mới chậm rãi lên tiếng: "Anh đã xem xong mấy bộ phim em diễn, ngay cả phỏng vấn cũng đã xem hết."
Chính là sau khi xem xong toàn bộ video, hắn mới có thể càng thêm kiên định không nhận lầm người.
Nhưng Tần Chu chỉ nói: "Hạ tổng, mặc kệ ngài có phải fan của tôi hay không, ngài vẫn không cần tặng hoa nữa."
"Ngài làm như vậy sẽ dễ khiến người khác hiểu lầm, tôi cũng không dám nhận." Thái độ của Tần Chu rất cứng rắn.
Hạ Dương nhìn bó hoa hồng, cuối cùng đưa tay nhận lấy: "Được."
"Làm phiền Hạ tổng rồi." Tần Chu thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người rời đi.
Hạ Dương nhìn theo bóng lưng thiếu niên quen thuộc, thẳng đến khi Tần Chu trở lại phòng nghỉ mới thu hồi tầm mắt. Bó hoa hồng trắng trong lòng ngực còn đang tỏa hương rất thơm, Hạ Dương đi về phía vệ đường rồi némchúng vào thùng rác.
Hạ Dương xoay người trở lại trong xe, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm hai mắt lại, toàn thân tản ra áp suất thấp làm người ta bất giác run lên. Viên Liệt cũng ở trên xe, vừa mới nãy cũng thấy được một màn Hạ Dương đưa hoa bị cự tuyệt.
Viên Liệt ôn hòa nói: "Hạ thiếu, tôi đã nhắc nhở anh rất nhiều lần, anh phải phân rõ Tần Chu và Hứa tiên sinh."
"Cho dù là truy tinh, cũng không phải như cách anh đã làm." Viên Liệt cười: "Hoặc anh có thể học tập theo Giang tiên sinh."
Hạ Dương cau mày không nói gì, tiếp tục nhìn về hướng phòng nghỉ. Siêu xe phiên bản giới hạn đậu bên ngoài trường quay làm thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nhân viên công tác đi tới đi lui.
Bất quá đến chiều lại có một chiếc siêu xe nữa đến đây. Giang Lâm đậu xe bên ngoài trường quay, cầm một bó hoa hồng trắng lớn đi vào trong.
Giang Lâm đối với nơi này vốn đã rất quen thuộc, vừa định đi tới đó thì bất chợt phát hiện có một chiếc xe khác đậu cách đó không xa liền dừng chân lại.
Mẫu xe đó rất quen thuộc, là một chiếc xe phiên bản giới hạn mà hắn rất thích từ lâu nhưng lại không mua được, ngay cả biển số xe cũng thập phần quen thuộc, cũng là biển số mà cậu không có được.
Giang Lâm nhìn chằm chằm chiếc xe kia hồi lâu, cuối cùng vẫn đi tới gõ cửa sổ.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Giang Lâm nhìn nam nhân ngồi trên ghế, tức khắc nói: "Anh, sao anh lại đến đây?"
Hạ Dương tùy ý nói: "Đến xem một chút."
"Chỗ này thì có gì đẹp?" Giang Lâm càng thêm nhíu mày.
Hạ Dương: "Hiện tại bộ phim này do anh đầu tư."
"Đầu tư?!" Giang Lâm kinh ngạc trợn tròn mắt, đột nhiên mở khóa được thêm kỹ năng truy tinh mới.
Bất quá Giang Lâm vẫn nói với Hạ Dương: "Cho dù là đầu tư, anh cũng có thể đi xem các bộ phim khác mà!"
Giang Lâm trở nên cảnh giác, lại sợ Hạ Dương sẽ phát điên quấn lấy Tần Chu, cho nên nhanh chóng nói: "Anh, anh ấy là Tần Chu, anh đừng nhận lầm người nữa."
Hạ Dương vừa nghe lời này tức khắc bộc phát nổi giận, lạnh lùng nói: "Giang Lâm, ngay cả Yến Yến em cũng nhận không ra?!"
"Anh ấy là Tần Chu!" Giang Lâm không thể hiểu được: "Hai người lớn lên giống nhau rất lạ sao? Trong làng giải trí có rất nhiều gương mặt nổi tiếng trên mạng trông giống nhau không khác chút nào!"
Giang Lâm lười giải thích với Hạ Dương thêm nữa, quay lưng ôm hoa đi vào trong phim trường. Phim trường bên kia vẫn còn đang quay phim nên Giang Lâm yên lặng đứng ở một bên chờ đợi.
Nhân viên công tác đoàn phim đã rất quen thuộc với Giang Lâm, còn tích cực cầm ghế dựa lại đây cho vị fan thổ hào là Giang Lâm ngồi. Giang Lâm ngồi trên ghế xem Tần Chu đóng phim, thỉnh thoảng cúi đầu sửa sang lại bó hoa trong lòng ngực.
Sau khi Tần Chu quay xong cảnh này, Giang Lâm nhanh chóng đứng lên, hưng phấn nhìn Tần Chu. Tần Chu cũng thấy được Giang Lâm, liền vui vẻ đi về phía Giang Lâm.
Mà bên kia, Hạ Dương còn ngồi trên xe. Hạ Dương nhìn ngoài cửa sổ, thấy Giang Lâm ôm bó hoa hồng đưa tới trước mặt Tần Chu.
Viên Liệt cũng tò mò nhìn chằm chằm một màn này, sau đó đột nhiên lên tiếng: "Hạ thiếu, Giang tiên sinh cũng giống anh, cũng tặng hoa hồng."
Hạ Dương không nói gì, đầu ngón tay gõ gõ lên cạnh cửa sổ xe, cũng không để ý lắm. Dù sao có đưa hoa cũng sẽ bị cự tuyệt.
Ngoài cửa sổ xe, Giang Lâm giơ hoa hồng, có chút kích động cùng Tần Chu nói gì đó. Bất quá Hạ Dương không có hứng thú với chuyện của Giang Lâm nên chỉ tùy ý liếc mắt một cái rồi sau đó quay mặt đi tiếp tục nhìn người thiếu niên.
Sau đó, Hạ Dương liền nhìn thấy Tần Chu cười xoa xoa đầu Giang Lâm. Hạ Dương gắt gao nhìn chằm chằm bàn tay đặt trên đầu Giang Lâm kia, lông mày nhíu lại càng chặt.
Ngay sau đó giây tiếp theo, Tần Chu nhận lấy bó hoa hồng kia.
-----------------------------------------------------
Đáng đời anh!🙄
Bánh cá nhỏ: Tối chủ nhật bão chap nhé các tình yêu😉
EDIT: tối nay mình có chút việc bận bên trường đại học nên không thể về kịp, ngày mai sẽ trả chap cho mọi người nhé!