---------------------------------------------------------
Tần Chu ở bên lan can nhìn một lúc mới nói với người bên cạnh: "Bây giờ lên lầu ăn chút gì đi?"
"Được." Tô Đường đồng ý cùng Tần Chu xoay người rời đi.
Ngay khi hai người rời đi, Hạ Dương ở đại sảnh lầu một dường như cảm nhận được điều gì đó, ngẩng đầu nhìn lên tầng ba.
Chẳng qua trên tầng ba chỉ có một vài nhân viên công tác đang lui tới, Hạ Dương cố gắng nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng biến mất vào trong hành lang.
Hạ Dương không để ý nữa mà tiếp tục đi về phía trước.
Giám đốc ở phía trước dẫn đường, vội vàng nói: "Hạ thiếu, phòng ngài được sắp xếp ở tầng trên cùng, tôi đưa ngài đến đó."
Tầng trên cùng có tầm nhìn rất tốt, từ góc độ này có thể nhìn thấy toàn bộ bố cục của khu nghỉ dưỡng. Hạ Dương theo thói quen sờ vào túi nhưng lại không thấy thứ mình muốn, lúc này mới nhớ lại mộc bài đã bị hắn cất khóa trong ngăn kéo.
Hạ Dương cúi đầu, nhìn chăm chú vào lòng bàn tay. Trong tay không có đồ vật, đột nhiên có chút không quen. Hạ Dương rút điếu thuốc ra, châm lửa.
Thư ký đã sắp xếp mọi thứ rồi nên liền đến hỏi: "Hạ tổng, ngài muốn đến nhà ăn không?"
"Ừm." Hạ Dương đáp.
Nhà hàng cơm Tây ở lầu bảy, khi Hạ Dương đến thì đã trễ giờ ăn rồi nên trong nhà hàng cũng không còn nhiều người. Bất quá giám đốc khách sạn đã đặc biệt chuẩn bị riêng cơm trưa cho Hạ Dương, liền bảo đầu bếp đưa tới.
Ngoài cửa sổ, bộ dáng thiếu niên rất quen thuộc đang mỉm cười nói chuyện với một người phụ nữ trẻ bên cạnh. Hai người dựa vào nhau rất gần, thoạt nhìn quan hệ thật thân mật, giống như một cặp đôi đang yêu cuồng nhiệt vậy.
Hạ Dương nhìn chằm chằm bóng người trong tầm mắt của mình, tay cầm dao nĩa bất tri bất giác siết chặt lại. Mãi cho đến khi bóng dáng người nọ biến mất khỏi tầm nhìn thì Hạ Dương mới tỉnh táo lại một chút.
Lại là ảo giác.
Sau khi rời khỏi nhà hàng Tần Chu liền đến đoàn phim. Đoàn phim đang quay tại một điểm tham quan gần đó, không quá xa khách sạn.
Lúc Tô Đường đến đoàn phim trang điểm xong thì Tần Chu cũng vừa quay xong một cảnh. Tần Chu phủ thêm áo khoác, ngồi bên lò sưởi ấm.
Tô Đường khoác áo bông tiến đến gần lò sưởi, run rẩy: "Lạnh quá a..."
Mặc dù bên ngoài Tô Đường phủ áo khoác bông nhưng bên trong lại mặc một bộ quần áo mỏng, vì lần này đoàn phim quay cảnh trái mùa. Tần Chu còn đang xem kịch bản, thấy vậy liền thuận tay đem túi chườm nóng đưa qua cho Tô Đường.
"Cảm ơn." Tô Đường vội vàng đem túi chườm nóng ôm vào trong ngực, cơ hồ co người lại thành một quả bóng, nhìn thoáng qua kịch bản của Tần Chu rồi cảm thán nói: "Đây là lần thứ ba cậu diễn lốp xe dự phòng..."
"Đúng vậy!" Tiểu trợ lý ở bên cạnh vội vàng gật đầu: "Anh Chu quá đáng thương, lần nào cũng làm lốp xe dự phòng cho chị Tô Tô!"
Đây đã là lần hợp tác thứ ba giữa Tần Chu và Tô Đường, mà trong ba lần hợp tác này Tần Chu đều là vai nam phụ, diễn lốp xe dự phòng cho vai Tô Đường.
Tô Đường cười: "Nói không chừng lần sau sẽ là nam chính."
Đột nhiên, Tô Đường nghĩ tới điều gì đó, nói với Tần Chu: "Đúng rồi, Trịnh ca có nói với cậu về vụ xào couple không?"
"Có." Tần Chu gật đầu.
Cậu và Tô Đường đều cùng một người đại diện dẫn dắt, lại liên tiếp hợp tác ba tác phẩm, rất thích hợp xào couple tình lữ, mấy ngày nay người đại diện đã đề cập chuyện này với cậu.
Tô Đường hỏi: "Cậu đồng ý sao?"
"Tôi không sao cả." Tần Chu nhàn nhạt nói: "Nếu cô không ngại, chúng ta coi như là cặp đôi trên màn ảnh đi."
"Cũng được." Tô Đường cũng không để tâm chuyện này lắm, tùy ý nói: "Cái gì cũng được, chỉ cần có thể kiếm tiền là được."
Tô Đường ngồi co ro bên lò sưởi, cảm thấy cơ thể ấm áp được hơn một chút bèn nói chuyện phiếm: "Lúc tôi vừa mới tới, ở khách sạn lại nhìn thấy vị đại nhân vật lúc sáng đấy."
"Vậy sao?" Phản ứng của Tần Chu rất bình đạm, đang chậm rãi đọc kịch bản.
"Tôi bí mật hỏi người ở quầy lễ tân thì bọn họ nói rằng người này là sếp tổng của bọn họ, đến từ Nam Thành." Tô Đường sờ sờ túi chườm nóng, thuận miệng hỏi: "Chu Chu từng đến Nam thành chưa?"
"Chưa bao giờ." Tần Chu không để ý lắm tiếp tục lật sang tờ kịch bản khác.
Tô Đường lúc này mới nhớ tới Tần Chu là người phương bắc: "Tôi cũng chưa tới đó nhưng nghe nói ở Nam thành tụ họp rất nhiều nhân vật lớn."
Tô Đường còn nói thêm: "Đúng rồi, tôi còn nhìn thấy trên tay hắn mang nhẫn, phỏng chừng là đã kết hôn rồi."
Tần Chu nghe vậy ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: "Kết hôn?"
"Chắc là vậy, trên tay hắn mang nhẫn mà." Tô Đường nói thầm: "Không biết là cô gái nào may mắn như vậy nữa... "
Tần Chu gật đầu nói: "Là rất may mắn."
Người có thể làm tan chảy tảng băng kia nhất định rất đặc biệt. Bất quá những chuyện này đã không còn liên quan gì đến cậu nữa.
Tần Chu tiếp tục đọc kịch bản cho đến khi nhân viên đến gọi mới đứng dậy đi quay phim. Hôm nay cậu có tương đối ít cảnh quay, chỉ có một vài cảnh nên hẳn là sẽ kết thúc sớm.
Buổi tối, Tần Chu làm việc xong, thay quần áo rồi trở về khách sạn. Mà khi Tần Chu vừa xuống xe, vô tình đưa mắt nhìn về phía khách sạn liền thấy thân ảnh nam nhân ở trong đại sảnh.
Hạ Dương bị đám người vây quanh, Tần Chu nhìn người nọ, tầm mắt chậm rãi hạ xuống, chú ý tới chiếc nhẫn sáng lấp lánh trên tay trái của nam nhân, chắc là nhẫn đính hôn.
Hạ Dương đính hôn.
Tuy rằng không biết đối tượng đính hôn là ai nhưng Tần Chu lại lập tức liền nghĩ tới Thẩm Tu Trúc. Như vậy cũng tốt, thanh mai trúc mã rốt cuộc tu thành chính quả, ở bên nhau thật là trời sinh một cặp.
Tần Chu nghiêng đầu, đem vành mũ kéo sâu xuống một chút, làm cho vành mũ chắn gần hết khuôn mặt.
Trợ lý xuống xe, từ phía sau đi tới nói: "Anh Chu, em vừa mới nhận được điện thoại, nói là cảnh quay ngày mai đã được thay đổi nên việc quay phim đã bị hoãn lại đến ngày mốt."
"Được, tôi biết rồi." Tần Chu mang mũ, cùng trợ lý đi vào khách sạn.
Vừa vặn Hạ Dương cùng thư ký cũng từ bên trong đi ra.
Hạ Dương đang thấp giọng cùng thư ký nói cái gì đó, nên không có tâm tư dư thừa chú ý đến những người khác, càng không có chú ý tới thiếu niên từ bên ngoài đi vào.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, nhưng cả hai đều không ngẩng đầu nhìn một cái.
Thẳng cho đến khi vai của cả hai vô tình chạm vào nhau, người thiếu niên đội mũ thoáng nghiêng người, chủ động nhường ra khoảng trống...
Sau đó, đi qua.
Tần Chu không có quay đầu lại mà đi qua bên cạnh rồi trực tiếp đi về phía thang máy. Nhưng Hạ Dương lại đột nhiên dừng chân, do dự một chút mới hậu tri hậu giác quay đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng người thiếu niên kia.
Thư ký ở bên cạnh chú ý tới Hạ Dương hơi khác thường liền nghi hoặc gọi một tiếng: "Hạ tổng?"
Hạ Dương nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu niên rời đi, mãi cho đến khi thiếu niên đi vào thang máy mới thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Chẳng qua lại chỉ là ảo giác mà thôi.
Hạ Dương ở lại thị sát khu nghĩ dưỡng hai ngày. Sau khi kết thúc công tác, Hạ Dương đi một chuyến đến phòng khám tâm lý.
Bác sĩ Viên cười hỏi: "Hạ tiên sinh hôm nay có chuyện gì muốn chia sẻ cùng tôi không?"
Hạ Dương cúi đầu vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, chậm rãi nói: "Lúc đi công tác, tôi nhìn thấy cậu ấy."
Viên Liệt nheo mắt lại hỏi: "Lại là ảo giác sao?"
"Ừm." Giọng Hạ Dương rất nhẹ: "Lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy cậu ấy."
Trong hai ngày ở khách sạn, Hạ Dương luôn có thể nhìn thấy Hứa Thừa Yến. Dù là ở trong nhà hàng hay là ngoài vườn, nơi nào cũng có thể nhìn thấy. Ảo giác lần này rất chân thật, thậm chí còn có thể nghe thấy giọng nói của Yến Yến nói chuyện cùng những người khác.
"Hạ tiên sinh." Viên Liệt kiên nhẫn khuyên: "Tôi thực sự kiến nghị anh nên thử những thú vui khác để dời đi lực chú ý."
"Ví dụ như truy tinh gì đó." Bác sĩ Viên cười cười: "Hiện tại Giang tiên sinh mỗi ngày truy tinh đều rất vui vẻ."
Gần đây, Giang Lâm rất ít khi đến phòng khám tìm anh vì bận truy tinh, mỗi ngày lập danh sách hay chỉnh sửa hình ảnh gì đó, còn bắt đầu học edit video. Bất quá cả hai vẫn duy trì liên lạc, thỉnh thoảng có điện thoại cho nhau và Giang Lâm cũng thường xuyên nhắc đến chuyện về minh tinh đó.
Và mỗi khi Giang Lâm nhắc đến Tần Chu, giọng điệu đều rất thoải mái và vui vẻ. Anh cũng có thể thấy rằng Giang Lâm đã thật sự buông xuống và tìm được niềm vui mới trong cuộc sống.
Bác sĩ Viên còn nói thêm: "Tôi vẫn còn giữ một bức ảnh của minh tinh đó ở đây, cậu ấy tên là Tần Chu, là một diễn viên mới debut nên chưa nổi tiếng lắm."
Viên Liệt mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh chân dung của Tần Chu, hỏi: "Hạ thiếu có muốn xem một chút hay không? Có thể thử truy tinh."
Hạ Dương không có xem ảnh mà nhíu mày nói: "Không có hứng thú."
Viên Liệt nhìn thấy Hạ Dương phản ứng như thế nên cũng không nói thêm gì nữa, đành phải cất ảnh của Tần Chu vào lại trong ngăn kéo.
"Vậy Hạ tiên sinh có kế hoạch gì cho tương lai không?" Viên Liệt lại hỏi.
Hạ Dương thất thần vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, tựa hồ không nghe thấy gì.
Qua hồi lâu, Hạ Dương mới lên tiếng: "Đem nhẫn đến cho em ấy."
Bác sĩ Viên nghe được, khẽ thở dài: "Nhưng cậu ấy không thể nhận chiếc nhẫn, vì vậy ngài làm việc này là vô nghĩa."
Hạ Dương yên lặng rũ mắt xuống. Một chiếc nhẫn không thể gửi đi thực sự vô nghĩa.
"Hạ thiếu, ngài nên thử bắt đầu một cuộc sống mới." Viên Liệt khuyên nhủ: "Cứ mãi đắm chìm trong hồi ức cùng với ảo giác thì tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn."
Hạ Dương không hề lên tiếng, an an tĩnh tĩnh ngồi trong phòng tư vấn đến chạng vạng tối mới rời đi. Chung cư như cũ lạnh lẽo, Hạ Dương trở lại phòng ngủ bật đèn lên, nhìn thoáng qua đã thấy hộp đựng nhẫn trên tủ đầu giường.
Hạ Dương ngồi ở mép giường, cầm lấy hộp đựng nhẫn, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên ngoài hộp. Mở hộp ra, bên trong là một chiếc nhẫn không trao đi được. Mà chiếc nhẫn này là một cặp với chiếc nhẫn trên tay trái của hắn.
Hạ Dương nhìn chiếc nhẫn này một lúc rồi quyết định đứng dậy, cầm hộp nhẫn đi vào thư phòng, mở ngăn kéo ra. Trong ngăn kéo còn có một khối mộc bài cùng với một quyển album cũ đã ố vàng.
Hạ Dương đem hộp nhẫn cũng đặt ở bên trong, vô tình ngón tay út chạm vào khối mộc bài để ở bên cạnh. Hạ Dương chạm nhẹ vào chữ viết trên khối mộc bài, cuối cùng vẫn thu tay lại, đem mộc bài cùng hộp nhẫn đều khóa ở bên trong.
Nó không còn ý nghĩa nữa!