-----------------------------------------------
Hạ Dương trầm mặc ngồi bên mép giường, nhìn chăm chú thiếu niên trên giường không nói lời nào.
Hứa Thừa Yến bọc kín chăn nhích về phía Hạ Dương, một bàn tay từ trong chăn vươn ra nắm lấy tay Hạ Dương rồi chủ động áp mặt mình vào lòng bàn tay hắn cọ cọ, nhẹ giọng nói: "Ngủ một giấc sẽ ổn thôi..."
Hạ Dương vuốt ve khuôn mặt thiếu niên, vẫn không nỡ nói nặng lời nên chỉ đành thở dài một tiếng: "Uống thuốc trước đã."
Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn ngồi dậy, sau khi uống thuốc xong thì nằm lại xuống giường ngủ thϊếp đi.
Cả ngày Hứa Thừa Yến đều nằm trên giường, cũng không còn chút tinh lực nào để mà lăn lộn. Cũng may sau một ngày nghỉ ngơi, bệnh cảm lạnh của cậu đã đỡ hơn một chút.
Hạ Dương còn đang xử lý công việc ở trong thư phòng, Hứa Thừa Yến từ sau lưng tới gần vòng tay lấy cổ hắn hỏi: "Mấy ngày nay anh có thời gian không? Em với mấy người bạn hẹn nhau ăn một bữa cơm, anh có muốn đi chung với em không?"
Hạ Dương thuận thế nắm lấy cánh tay cậu, hỏi lại: "Anh cũng đi?"
Hứa Thừa Yến gật đầu, còn bổ sung: "Phải mang theo người nhà."
"Được."
Nhận được câu trả lời rồi, Hứa Thừa Yến liền buông tay ra trở về phòng ngủ nhắn tin lại cho Tô Đường. Trước đó Tô Đường đã từng đề cập vài lần chuyện ăn tối cùng nhau nhưng bọn họ vẫn chưa có thời gian rảnh trùng khớp, đúng lúc gần đây đang rảnh rỗi nên dứt khoát hẹn nhau tụ tập một bữa, tiện thể dẫn theo Hạ Dương đến đó.
Rất nhanh, bên phía Tô Đường đã trả lời lại, vừa vặn tối ngày mai cô có thời gian nên hẹn tối mai ăn cơm luôn. Hứa Thừa Yến cũng nói cho Hạ Dương biết một tiếng để chuẩn bị cho bữa gặp mặt tối đó.
Địa điểm liên hoan tại một nhà hàng lẩu ở trung tâm thành phố, Hứa Thừa Yến đã đặt trước phòng riêng. Khi Hứa Thừa Yến đến đó thì thấy Tô Đường và Lâm Trì Tiêu đã ở bên trong rồi.
Tô Đường đã gặp qua Hạ Dương vài lần, cũng rất có ấn tượng với hắn. Tuy rằng không biết người này chính là vị "Hạ thiếu" trong truyền thuyết, nhưng Tô Đường vẫn cảm thấy người này vừa nhìn đã biết thân phận không đơn giản, chắc hẳn cũng là một phú nhị đại hay gì đó.
"Anh họ của Giang Lâm sao?" Tô Đường nghe vậy thì không khỏi hơi kinh ngạc.
Vốn dĩ cô còn nghĩ cái tên Hạ Dương này có chút quen tai, nhưng vừa nghe là anh họ của Giang Lâm liền tưởng là người của Giang gia nên cũng không liên tưởng với người kia của Hạ gia nữa.
Tô Đường thuận thế hỏi: "Vậy Giang Lâm đâu? Hôm nay không tới à?"
"Nhóc ấy còn đang ở nước ngoài hưởng tuần trăng mật." Hứa Thừa Yến mỉm cười rót cho Hạ Dương một ly rượu.
Hạ Dương vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh cậu, mặc một bộ vest đen chỉnh tề, từ nãy đến giờ rất ít khi nói cười, thoạt nhìn không giống như là tới ăn lẩu mà như là tới mở họp vậy.
Trên bàn cơm, mọi người vừa ăn lẩu vừa tán gẫu với nhau.
"Cuối năm nay bọn tôi sẽ kết hôn." Tô Đường cười thật tươi cho Hứa Thừa Yến xem chiếc nhẫn đính hôn trên tay mình.
Hứa Thừa Yến vội vàng nói: "Nhớ cho em một tấm thiệp mời đấy."
"Chắc chắn rồi."
Hứa Thừa Yến hỏi: "Vậy sang năm chị vẫn còn đóng phim chứ?"
Tô Đường nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc là sẽ nhận thêm vài bộ phim nữa, tích cóp tiền nhiều một chút sau đó nghỉ hưu."
Hứa Thừa Yến nhịn không được hỏi: "Chị Tô Tô định nghỉ hưu sớm vậy?"
"Ừm." Tô Đường gật đầu:đều đã "Nghỉ hưu rồi sẽ lên kế hoạch cho việc mang thai, sau đó là nuôi con nữa."
Tô Đường đều đã lên kế hoạch hết mọi thứ, kể cả việc nuôi dạy con cái.
"Bây giờ nuôi một đứa trẻ áp lực rất lớn đấy." Tô Đường cảm thán: "Tiền mua sữa bột không đủ, học phí đi nhà trẻ cũng ngày càng đắt đỏ..."
Hứa Thừa Yến không hiểu biết gì nhiều về mấy chuyện này bèn vô thức hỏi: "Học phí nhà trẻ đắt lắm à chị?"
"Rất đắt!" Tô Đường oán giận: "Nhà trẻ càng ngày càng đắt, túi tiền không biết có gánh được không nữa."
Chủ đề nói chuyện không biết từ lúc nào đã chuyển sang việc nuôi dạy trẻ. Tô Đường rất thích trẻ con, mặc dù bây giờ còn chưa mang thai nhưng đã bắt đầu lo lắng cho tương lai.
Lâm Trì Tiêu thì vẫn luôn yên lặng gắp thịt cho Tô Đường, chờ Tô Đường nói xong rồi mới lên tiếng: "Anh sẽ nỗ lực kiếm tiền hơn nữa, chúng ta có thể nuôi nổi."
Sau bữa tối, mấy người tách ra.
Tô Đường vẫy vẫy tay tạm biệt Hứa Thừa Yến: "Lần sau gặp lại nhé!"
Hứa Thừa Yến tươi cười gật đầu đáp lại, sau đó cùng Hạ Dương rời đi. Mà bởi vì hai người đều đã uống rượu nên không thể lái xe được, thế là hai người quyết định đi dạo quanh phố một vòng rồi lại gọi tài xế tới đón.
Bây giờ đã tầm bảy tám giờ tối, bên ngoài có rất nhiều người đi dạo. Hứa Thừa Yến đội mũ, nắm tay Hạ Dương cùng tản bộ.
Xung quanh có rất nhiều cặp vợ chồng cùng con cái đi dạo, Hứa Thừa Yến nhìn lũ trẻ chơi đùa bên đường lại nhớ tới chuyện nuôi dạy trẻ mà Tô Đường đã nói trước đó.
Hứa Thừa Yến đột nhiên lên tiếnghỏi: "Anh có thích trẻ con không?"
Vừa dứt lời, Hứa Thừa Yến chợt nhớ tới trước kia cậu cũng có hỏi qua Hạ Dương một câu giống y như đúc thế này. Lúc ấy cậu và Hạ Dương còn chưa có quan hệ gì xác định, nhưng bây giờ bọn họ đã kết hôn nên cũng phải bắt đầu suy xét đến việc con cháu rồi.
Nhưng cậu lại không thể mang thai. Hứa Thừa Yến đắm chìm trong việc nghĩ đến chuyện đứa nhỏ, nhất thời có chút thất thần.
Hạ Dương nghe cậu hỏi vậy thì hỏi lại: "Em muốn sinh à?"
"Em không sinh được." Hứa Thừa Yến nhìn xuống bụng Hạ Dương, chợt nảy sinh ý tưởng: "Hay là anh sinh cho em một đứa đi?"
"Anh cũng không sinh được."
"Vậy thì thảm rồi, nhà họ Hạ sắp tàn rồi." Hứa Thừa Yến thở dài một tiếng: "Gia sản không có ai kế thừa hết."
Hạ Dương nhàn nhạt nói: "Anh tự mình kiếm tiền, vì sao phải cho người khác kế thừa?"
Hai người chậm rãi bước từng bước trên đường, bóng đen phía sau lưng trải dài trên mặt đất.
Hứa Thừa Yến ngoéo lòng bàn tay Hạ Dương một cái, hỏi: "Vậy anh muốn cho ai?"
"Đều cho em hết."
Nhưng sau khi Hứa Thừa Yến nghe vậy thì phản ứng đầu tiên lại là: "Anh muốn em làm con trai anh à?"
Hạ Dương còn chưa kịp mở miệng giải thích, Hứa Thừa Yến đã nhích lại gần.
Hứa Thừa Yến dựa vào vai Hạ Dương, cả người gần như dính lên người Hạ Dương, ghé sát vào tai hắn cười nói: "Thì ra Hạ tổng của chúng ta lại thích làm ba ba nha..."
Hạ Dương có chút bất đắc dĩ, ôm lấy thiếu niên không an phận trên người mình: "Đừng nghịch."
"Em có nghịch gì đâu?" Biểu cảm trên mặt Hứa Thừa Yến rất chi là vô tội, dính chặt vào người Hạ Dương giống như một món đồ trang sức vậy.
Hạ Dương không còn cách nào khác, đành phải mang theo vật trang sức hình người trên người này nửa ôm nửa kéo đi về phía trước. Cũng may con đường mà hai người đi tương đối vắng, trên đường không có ải cả nên cũng không sợ ai nhìn thấy.
Bất tri bất giác hai người càng đi càng tới nơi hẻo lánh, đi tới trước một con hẻm nhỏ.
Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua con hẻm nhỏ hẻo lánh kia, đột nhiên lên tiếng gọi: "Hạ tổng."
Hứa Thừa Yến ôm bả vai Hạ Dương, môi sắp chạm vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn... chơi chút gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ không?"
Đôi con ngươi của Hạ Dương nháy mắt tối sầm xuống, bàn tay bất giác đặt bên eo thiếu niên siết chặt lại. Hứa Thừa Yến câu lấy cà vạt Hạ Dương, dẫn người vào trong con hẻm nhỏ kia.
Chỗ này hơi âm u, ngay cả đèn đường cũng không có, bốn phía vô cùng yên tĩnh. Hai người đi sâu vào trong hẻm nhỏ thì Hứa Thừa Yến ngừng lại, đối mặt với Hạ Dương.
Hứa Thừa Yến dán vào trước ngực Hạ Dương, đầu ngón tay men theo cà vạt của hắn dần dần trượt xuống dưới, giọng nói khàn khàn đầy ám chỉ cười hỏi: "Đủ kíƈɦ ŧɦíƈɦ chứ?"
Nói xong, Hứa Thừa Yến chậm rãi cởϊ áσ khoác trên người ra, sau đó nắm lấy một bàn tay Hạ Dương đặt trên cổ áo mình. Hô hấp Hạ Dương trở nên dồn dập, hầu kết trượt lên trượt xuống. Hứa Thừa Yến cũng nắm bàn tay kia trượt xuống một chút, thẳng đến trước vị trí ngực trái.
"Hạ tổng..." Hứa Thừa Yến chậm rãi tới gần, lên tiếng: "Ngài xem ghim cài áo của em này... Làm bằng dạ quang đấy."
Hạ Dương sửng sốt vô thức nhìn về phía ngực cậu, lúc này mới chú ý tới trên áo sơ mi của cậu có đeo một chiếc ghim cài áo. Mà ngay lúc này, những viên đá quý trên ghim cài áo kia đang tỏa sáng xóa tan đi một phần bóng tối nơi đây.
Hứa Thừa Yến chui vào trong ngực Hạ Dương, chủ động hỏi: "Hạ tổng thích không?"
Hạ Dương không khỏi đau đầu một trận, những tâm tư rối loạn lung tung gì đó cũng không còn nữa, bầu không khí ái muội lập tức biến mất không còn chút tăm hơi.
"Em thành thật chút đi." Hạ Dương thấp giọng mắng, lại vỗ nhẹ lên lưng cậu vài cái tỏ ý cảnh cáo.
Có điều khi đang vỗ thì vị trí hơi lệch, trùng hợp là lại rơi xuống mông cậu.
Nụ cười trên mặt Hứa Thừa Yến không còn che giấu được nữa, lập tức bật cười một tiếng: "Hóa ra là Hạ tổng thích vỗ mông à."
Hạ Dương thật sự là không có cách nào đối phó với bạn nhỏ nghịch ngợm này, đành phải đen mặt chỉnh sửa lại quần áo lộn xộn trên người cậu rồi dẫn người ra khỏi chỗ này.
Thế nhưng bạn nhỏ này vẫn rất không thành thật, cứ dựa vào người Hạ Dương nhích tới nhích lui, còn thường thường trêu chọc một câu. Mãi đến khi hai người đi tới đường cái, Hứa Thừa Yến mới chịu thu liễm lại không nghịch ngợm lung tung nữa.
Bên kia đường, cách đó không xa là một phố ẩm thực đang rất náo nhiệt. Hứa Thừa Yến liền đi về phía đó, lượn lờ một vòng mua một ít đồ ăn vặt.
Đột nhiên, Hứa Thừa Yến chú ý tới một cửa hàng bánh kem, chợt nảy sinh ý tưởng bèn nói với Hạ Dương: "Chúng ta mua một chiếc bánh kem đi."
Hạ Dương sửng sốt, hỏi lại: "Không phải là em không thích ăn nó sao?"
Hứa Thừa Yến ngoéo đầu ngón tay Hạ Dương một cái, trả lời: "Nếu là anh mua thì em đều thích."
Cậu quả thật không thích đồ ngọt. Nhưng nếu là Hạ Dương mua thì cậu sẽ thích.
"Được." Hạ Dương đồng ý.
"Anh mua cho em đi, em sẽ đợi anh ở bên ngoài." Hứa Thừa Yến đi không nổi nữa, dứt khoát ngồi trên ghế nghỉ chân ven đường chờ Hạ Dương mua bánh kem.
Hạ Dương đi vào vửa hàng bánh kem, dạo một vòng rồi mua một vài chiếc bánh nhỏ. Sau khi ra khỏi cửa hàng, Hạ Dương liền nhìn về phía ven đường. Mà thiếu niên ngồi trên ghế nghỉ chân cũng đứng dậy, nhìn qua lại Hạ Dương.
Tầm mắt cả hai người giao nhau giữa không trung. Hứa Thừa Yến mỉm cười yên lặng đứng chờ ở ven đường, chăm chú nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương nhìn thiếu niên trước mặt, trong nháy mắt giống như trở về nhiều năm trước... Lúc trước lần đầu tiên hắn mua một chiếc bánh kem mang về nhà cho cậu, thiếu niên cũng giống như bây giờ, vẻ mặt tràn đầy ôn hòa nhìn hắn.
Khung cảnh trước mắt và bức tranh trong trí nhớ dần dần trùng lên nhau, thật sự quá tốt đẹp.
Hạ Dương đột nhiên dừng chân lại, không bước tiếp nữa.
Hứa Thừa Yến đợi một lúc, thấy Hạ Dương vẫn không động đậy gì bèn chủ động bước tới, cầm lấy túi trong tay Hạ Dương rồi hỏi: "Về thôi?"
Hạ Dương không nói gì, ánh mắt chỉ dán chặt vào thiếu niên. Lúc này, cặp mắt đào hoa sáng long lanh kia tràn đầy ý cười, mà nó chỉ dành duy nhất cho một mình hắn.
Hạ Dương rốt cuộc nhịn không được nữa, câu lấy cằm cậu rồi cúi đầu hôn lên.
-----------------------------------------------
Nếu anh biết trân trọng bé Yến đến vậy thì đâu phải để lỡ nhiều năm vô nghĩa vậy đâu. Bây giờ có được rồi hãy trân trọng em ấy thật tốt nhé!