Quan Hệ Thế Thân

Chương 172: [Gương vỡ lại lành 59] Cảm giác cấm dục





-----------------------------------------

Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Thừa Yến đã thức dậy đến trường quay.

Hạ Dương còn nằm trên giường, nhìn Hứa Thừa Yến bận rộn đi tới đi lui trong phòng bèn hỏi: "Buổi tối mấy giờ em về?"

"Em cũng không rõ nữa." Hứa Thừa Yến đang thay quần áo.

Hạ Dương: "Vậy thì anh sẽ đến thăm ban."

"Không cần đâu, hôm nay em chỉ có một cảnh quay thôi." Hứa Thừa Yến mặc áo khoác vào, đi tới bên giường nghiêng người qua ôm lấy Hạ Dương rồi khẽ hôn lên mặt hắn một cái trấn an: "Giữa trưa em sẽ về."

Hạ Dương than nhẹ một tiếng, vòng tay ôm lấy eo cậu không nói gì thêm. Hạ Dương tựa vào cần cổ thiếu niên, nhất thời cảm thấy không nỡ.


Hứa Thừa Yến sờ sờ đầu Hạ Dương, dỗ dành: "Sau khi làm việc xong em sẽ về với anh ngay."

Hạ Dương ậm ừ đáp lại. Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc rồi tách ra.

Hứa Thừa Yến rời khách sạn, đến phim trường. Trong phim trường người đến người đi rất nhiều, Hứa Thừa Yến vào phòng hóa trang đi làm tạo hình trước.

Hôm nay cậu có ít cảnh quay nên nếu suôn sẻ thì nói không chừng có thể quay xong trước 11 giờ. Hứa Thừa Yến nghĩ tới đó liền lấy điện thoại ra tìm kiếm một số quán ăn vặt gần đó, suy tư lựa chọn buổi trưa nên đi ăn lẩu hay ăn thịt nướng Nhật Bản với Hạ Dương.

Vừa vặn thời tiết hôm nay thời tiết cũng tốt, không lạnh cũng không nóng, buổi chiều còn có thể đi dạo. Hứa Thừa Yến gần như lên hết kế hoạch dành cho buổi chiều, giờ chỉ chờ kết thúc công việc.


Có điều trong quá trình quay lại xảy ra một chút trục trặc, đạo diễn đã tạm thời điều chỉnh trình tự quay phim, dời những cảnh tiếp theo sang ngày hôm nay quay luôn.

Hứa Thừa Yến đã xem qua kịch bản, cảnh này diễn rất phức tạp, có lẽ sẽ phải quay vài tiếng đồng hồ mới xong. Thừa dịp thời gian nghỉ ngơi, Hứa Thừa Yến một mình trốn đến phòng nghỉ gọi điện thoại cho Hạ Dương.

"Bên đoàn phim tạm thời sửa lại kịch bản, buổi chiều em còn có một cảnh quay nữa, có lẽ sẽ phải về khá muộn." Hứa Thừa Yến giải thích.

Trong điện thoại im lặng vài giây, sau đó mới truyền đến một tiếng đáp lại của nam nhân.

Hứa Thừa Yến: "Em sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể."

"Không sao đâu."

Cúp điện thoại, Hứa Thừa Yến nghe thấy trợ lý ở bên ngoài gọi mình. Vì thế bèn đứng dậy ra ngoài làm việc trước.


Mãi đến năm giờ chiều, đoàn phim cuối cùng cũng kết thúc công việc. Tuy nhiên sau khi đoàn phim làm việc xong, đạo diễn lại nói muốn mời mọi người đi ăn cơm.

Đạo diễn: "Tất cả đều vất vả rồi! Tối nay mời mọi người đi ăn cơm!"

Cả đoàn phim đều vui mừng hoan hô hò reo, thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất phát. Hứa Thừa Yến vốn dĩ muốn về nhà với Hạ Dương, nhưng đạo diễn lại mời khách nên cậu không thể từ chối được, đành phải gửi tin nhắn cho Hạ Dương nói mình ăn tối ở bên ngoài.

Hứa Thừa Yến quay lại phòng nghỉ thay quần áo, sau đó cùng mọi người đi ăn cơm. Trùng hợp nơi mà đạo diễn mời khách chính là nhà hàng thịt nướng Nhật Bản kia. Hứa Thừa Yến ăn thịt nướng, lại thuận tiện gửi tin nhắn cho Hạ Dương nói lần sau nếu có thời gian bọn họ có thể tới đây ăn thịt nướng.
Không khí trên bàn cơm vô cùng náo nhiệt, mấy nam diễn viên chính đều đang đua rượu cùng đạo diễn. Hứa Thừa Yến chỉ uống vài ly rồi yên lặng ăn cơm, thuận tiện gửi tin nhắn cho Hạ Dương. 

Đạo diễn đã uống rất nhiều, nhìn qua lại thấy Hứa Thừa Yến ngồi một mình bấm điện thoại liền thuận miệng nói: "Sao cậu cứ nhìn vào điện thoại mãi mà không ăn cơm vậy? Có phải là đang yêu không?"

Đạo diễn chỉ là nói đùa một câu cho vui thôi, cũng không phải nghiêm túc hỏi. Hứa Thừa Yến cười cười đáp lại cũng không trực tiếp trả lời, lại rót thêm một ly rượu cho đạo diễn để dời lực chú ý. 

Mà vì tất cả những người ăn tối ở đây đều là người của đoàn phim nên không khí trong phòng rất sôi động, nói chuyện tán gẫu cũng rất dễ dàng. Nhưng Hứa Thừa Yến cũng không tham dự tán gẫu, trên cơ bản đều an tĩnh ngồi nghe người khác nói chuyện, thuận tiện xem thời gian muốn đi về.
Chỉ là mọi người trong phòng dường như nghiện tán gẫu rồi, thịt nướng trên bàn đều đã ăn xong nhưng những người khác vẫn còn đang trò chuyện, căn bản không thể dừng được.

Đã 9 giờ rồi, Hứa Thừa Yến ngồi không yên, nghĩ đến Hạ Dương còn ở khách sạn chờ cậu. Vì thế Hứa Thừa Yến đứng dậy, nói với đạo diễn: "Tôi có chút không thoải mái, xin phép đi về trước."

Đạo diễn gật đầu, hỏi lại: "Cậu uống rượu đúng không? Để tôi gọi tài xế lái xe giúp cho?"

"Không cần đâu ạ, Phàm ca tới đón tôi." Hứa Thừa Yến đáp lại, sau đó chào tạm biệt những người khác một tiếng rồi rời đi.

Vào ban đêm, nhiệt độ bên ngoài hơi thấp một chút. Hứa Thừa Yến vừa bước ra khỏi nhà hàng thịt nướng liền co người lại vì lạnh, sau đó đứng  ở ven đường đợi xe.

Hứa Thừa Yến đứng đợi một lúc lại không nhịn được gọi diện cho người đại diện: "Phàm ca, anh đến đâu rồi?"
"Tôi nhờ tài xế đến đón cậu, sắp tới rồi." Người đại diện nói.

"Em vẫn chưa thấy, đã đợi mấy phút rồi." Hứa Thừa Yến nhìn nhìn bốn phía xung quanh. Đã muộn lắm rồi nên đoạn đường này không có mấy xe lui tới cả, cậu cũng không thấy xe bảo mẫu đâu.

Tuy nhiên lại có một chiếc Maybach từ đằng xa đang chạy tới, sau đó dừng lại gần chỗ Hứa Thừa Yến. Hứa Thừa Yến theo bản năng nhìn thoáng qua chiếc xe kia, lúc này mới phát hiện là xe Maybach, kiểu dáng trông rất đẹp nhưng cậu chưa thấy qua bao giờ, chắc là loại mới ra.

Trong điện thoại, người đại diện cũng nói: "Cậu cứ chờ một chút đi, hôm nay đổi xe mới."

Hứa Thừa Yến còn đang đánh giá chiếc Maybach mẫu mới kia, một bên hỏi: "Đổi xe ạ? Đổi thành xe gì vậy anh?"

Người đại diện nói một biển số xe. Hứa Thừa Yến sửng sốt, phát hiện biển số xe này cùng với biển số xe của chiếc xe Maybach trước mặt giống nhau như đúc.
"Đổi thành xe Maybach sao?" Hứa Thừa Yến hỏi.

"Đúng vậy." Người đại diện đáp lại.

Hứa Thừa Yến vừa đi về phía chiếc xe vừa nói đùa: "Phàm ca, từ khi nào mà anh giàu có thế này? Còn đổi thành xe Maybach nữa."

Thái độ của người đại diện hơi mập mờ. Hứa Thừa Yến cũng không quá để ý, sau khi cúp điện thoại liền đi lên trước định ngồi vào hàng ghế sau thì chợt thấy cửa sổ ghế lái hạ xuống.  

Bước chân của Hứa Thừa Yến lập tức ngừng lại, nhìn tài xế đang ngồi ở ghế điều khiển kia. 

Một tay người nọ còn đặt trên vô lăng, có chút lười nhác nhìn qua hỏi: "Tiên sinh không lên xe sao?"

Hứa Thừa Yến cười nhẹ, đi vòng qua bên kia xe mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào đó. Lúc này tài xế mới khởi động lại xe lần nữa, quay lại đường cũ trở về.

Hứa Thừa Yến ngồi ở trong xe, quan sát cách bài trí bên trong lại hỏi: "Anh đổi xe mới lúc nào vậy?"
"Gần đây thôi." Tài xế thấp giọng đáp: "Tôi muốn tặng cho phu nhân của tôi làm quà."

Hứa Thừa Yến tựa lưng vào ghế ngồi, nhịn không được thăm dò: "Anh thật sự muốn tặng cho em một chiếc xe tốt như vậy à?"

Tài xế sửa lại: "Tiên sinh, đây là tôi tặng cho phu nhân của tôi."

"Được thôi." Hứa Thừa Yến nhất thời bị chọc cười, nhìn sang nam nhân bên cạnh. 

Đúng lúc xe vừa dừng ở ngã tư, phải chờ đèn đỏ khá lâu. Hứa Thừa Yến vẫn như cũ lười biếng dựa lưng vào ghế, nhưng tay trái lại duỗi sang bên cạnh sờ trên đùi nam nhân.

Cách lớp vải quần tây, Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng vẽ một vòng trên đùi , lười biếng hỏi: "Nhưng tôi cũng thích chiếc xe này, anh có thể tặng cho tôi được không?"

Đèn đỏ còn 30 giây. Tài xế nhìn chằm chằm đèn đỏ, không nói gì.

"Tôi cũng rất thích." Đầu ngón tay Hứa Thừa Yến chậm rãi trượt lên chạm vào thắt lưng người nọ.
Mà ngay khi Hứa Thừa Yến chuẩn bị xuất chiêu tiếp theo thì cổ tay đã bị túm lại. 

Tài xế gắt gao nắm chặt lấy bàn tay không an phận kia, thanh âm khàn khàn: "Tiên sinh, tôi nói là tôi đã kết hôn rồi."

"Không sao hết." Hứa Thừa Yến cười, giật giật cổ tay: "Dù sao cũng không ai biết."

Đèn đỏ chỉ còn lại mười giây.

Tài xế lại lặp lại một lần nữa: "Tiên sinh, tôi đã kết hôn rồi."

"Thật sao?" Hứa Thừa Yến nhích người sát lại gần, híp mắt cười cười: "Trong nhà nào có tốt bằng bên ngoài a?"

Đúng lúc này, đèn xanh sáng lên. Không đợi tài xế trả lời, Hứa Thừa Yến đã nhanh chóng thu tay về, quy củ lùi về ghế mình, ngữ khí đầy tiếc nuối: "Thôi quên đi."

Mặc dù ngoài miệng ra vẻ vô cùng tiếc nuối, nhưng trên mặt Hứa Thừa Yến lại không nhìn ra chút tiếc nuối nào mà chỉ có sự lười biếng thôi.
Tài xế ngồi ở bên cạnh khẽ nhíu mày, nhưng vẫn giữ im lặng lái xe chạy về phía trước. Hứa Thừa Yến tựa vào cửa sổ, nhàm chán nhìn cảnh bên ngoài.

Ban đầu Hứa Thừa Yến còn không phát hiện ra điều gì bất thường. Nhưng dần dần, khung cảnh đường đi bên ngoài cửa sổ càng ngày càng hẻo lánh, lúc này Hứa Thừa Yến mới phát hiện con đường này căn bản không phải đường trở về khách sạn.

Hứa Thừa Yến không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân, hỏi: "Anh muốn đưa em đi đâu?"

"Vượt quá giới hạn không tốt." Nam nhân thong thả ung dung nói: "Cho nên phải tìm một nơi ít người."

Hứa Thừa Yến bật cười, hỏi lại: "Vậy phu nhân của anh phải làm sao đây?"

"Không sao, em ấy sẽ không biết được."

Con đường phía trước càng ngày càng hẻo lánh, đã đến vùng ngoại ô hoang vu. Không lâu sau, xe dừng lại.
Hứa Thừa Yến nhìn nhìn xung quanh nhưng cũng không biết đây là chỗ nào, bốn phía thật sự rất hoang vắng đến mức ngay cả đèn đường cũng không có.

Có điều khi Hứa Thừa Yến ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bên ngoài liền thấy được một bầu trời đầy sao tuyệt đẹp. Gần đây đều không có tòa nhà nào che chắn nên bầu trời sao vô cùng hoàn chỉnh và đẹp đẽ.

Mà lúc này, tài xế cũng dịch người lại gần nhấn vào nút bấm bên cạnh hạ ghế lái phụ xuống. Người nọ kề sát lại, một tay chống bên người Hứa Thừa Yến, tay kia thì nhanh nhẹn nới lỏng cà vạt ra. Hứa Thừa Yến ngồi dậy, nhìn nam nhân trước mặt.

Người nọ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, Hứa Thừa Yến duỗi tay qua câu lấy cà vạt, cười hỏi: "Anh có chắc là muốn làm ở đây không?"

Hứa Thừa Yến kéo cà vạt làm nam nhân nhích qua sát gần mình rồi thì thầm: "Xe mới mua sẽ bị làm bẩn đấy."
"Không sao."

"Nhưng làm bẩn nó em sẽ không thích." Hứa Thừa Yến chậm rãi nói.

Lúc này nam nhân mới ngừng lại, yên tĩnh nằm trên người Hứa Thừa Yến không tiếp tục nữa.

Hứa Thừa Yến chậm rãi vòng tay lên ôm lấy cổ nam nhân, đôi môi dán sát vào vành tai hắn thấp giọng nói: "... Đừng làm bẩn xe mới."

"Được." Nam nhân đồng ý, đè lên người thiếu niên định tháo cà vạt. Cà vạt đã được cởi ra một nửa, lỏng lẻo treo trên cổ, nhưng hắn còn chưa kịp kéo cà vạt xuống thì cổ tay đã bị đè lại.

"Cứ như vậy đi." Hứa Thừa Yến ngăn động tác của hắn lại, thuận tiện vươn tay cởi cúc áo sơ mi của nam nhân ra. 

Nhưng cũng không có cởi hết mà chỉ cởi vài cúc áo trên cùng, một chiếc cà vạt treo lỏng lẻo lại càng phù hợp với khuôn mặt lãnh đạm của nam nhân hơn.

Hứa Thừa Yến sờ sờ bả vai nam nhân: "Em muốn nhìn anh mặc thế này."
Không biết vì sao, khi Hạ Dương mặc áo sơ mi lại làm cho người ta có một loại cảm giác cấm dục.

Mà càng nhìn thấy sự cấm dục lạnh nhạt của Hạ Dương như vậy, cậu càng muốn phá nát cảnh tượng này.

-------------------------------------------------

Chuẩn bị đón chờ chục màn play xịt máu mũi của cặp chồng chồng nhà này nhé🥲