Quan Hệ Thế Thân

Chương 167: [Gương vỡ lại lành 54] Ứng trước một vạn





-----------------------------------------------

Hứa Thừa Yến mỉm cười, sờ sờ đầu Hạ Dương hỏi: "Sao anh lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

"Không đợi nữa..." Hạ Dương hít một hơi thật sâu, mày khẽ nhíu lại: "Hôm nay chúng ta kết hôn đi, bây giờ đi lĩnh chứng luôn."

Hứa Thừa Yến không trả lời đồng ý hay là từ chối, chỉ nói: "Lần sau rồi nói tiếp."

Hứa Thừa Yến định bỏ qua chủ đề này, nhưng Hạ Dương lại không có ý định cho qua.

"Yến Yến." Hạ Dương rất cố chấp: "Hôm nay chúng ta nhất định phải nói chuyện này."

Hứa Thừa Yến bật cười: "Nhưng anh làm như vậy cũng đột ngột quá..."

"Không đột ngột."

Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, vươn tay ra khẽ vuốt ve sườn mặt hắn, nói: "Không phải trước đó chúng ta đã nhất trí rồi sao? Sang năm rồi lại tiếp tục."


"Quá lâu." Giọng Hạ Dương càng ngày càng nhẹ: "Còn tận một năm nữa."

Một năm, có thể xảy ra rất nhiều chuyện. Nếu giữa chừng lại đột ngột xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thì...

Hạ Dương không dám nghĩ tới nữa, tiếp tục hỏi: "Hôm nay chúng ta lĩnh chứng trước đi, có được không?"

"Hôm nay chắc là không được." Hứa Thừa Yến vẫn không đáp ứng, duỗi tay ra ôm lấy hắn : "Sang năm thì tốt hơn."

Hạ Dương vòng tay đáp lại cái ôm của cậu, thấp giọng thủ thỉ: "Anh sợ em chạy mất."

"Em ở ngay đây mà, em sẽ không chạy đâu." Hứa Thừa Yến nghiêng đầu hôn hôn lên má hắn trấn an.

Nhưng cảm xúc của Hạ Dương vẫn chưa thể nguôi ngoai, trong lòng vẫn rất bất an.

Hứa Thừa Yến ở bên cạnh hắn thật lâu, sau đó mới lên tiếng: "Về nhà thôi."

"Ừm." Hạ Dương đồng ý.

Hứa Thừa Yến đứng dậy chuẩn bị đi về. Nhưng Hạ Dương đã trực tiếp duỗi tay ra chặn ngang người ôm cậu lên, đi ra bên ngoài.


Hứa Thừa Yến theo bản năng vòng tay qua cổ nam nhân, vùi mặt vào trong ngực Hạ Dương để che mặt mình lại. Hạ Dương một đường ôm cậu rời khỏi bệnh viện rồi bế lên xe.

Hứa Thừa Yến ngồi trong xe, sau khi xe khởi động mới đột nhiên nhớ tới một chuyện liền nói với Hạ Dương: "Em quên mua vỏ hoành thánh rồi."

Hạ Dương ngồi bên cạnh đáp: "Không cần."

Nhưng Hứa Thừa Yến vẫn còn nhớ thương đến vỏ hoành thánh nên bảo: "Đúng lúc tiện đường, hay là chúng ta đi mua một ít đi."

"Anh không ăn." Hạ Dương nắm lấy tay cậu, hốc mắt không biết từ bao giờ đã ửng đỏ: "Không cần mua đâu."

Hứa Thừa Yến hơi sửng sốt nhưng vẫn đồng ý. 

Hai người trở lại nhà cũ. Hứa Thừa Yến về phòng, điều đầu tiên phải làm đương nhiên là tắm rửa.

Hạ Dương thấy vậy liền lấy đồ ngủ qua giúp cậu rồi nói: "Anh giúp em."


Hứa Thừa Yến cũng gật đầu, không từ chối. Sau khi vào phòng tắm, Hạ Dương xả nước ra rồi để Hứa Thừa Yến ngồi vào trong bồn tắm, cái chân bị thương kia thì để trên thành bồn.

Hạ Dương ngồi xổm ở bên cạnh nhìn chỗ mắt cá chân của cậu, lại hỏi lần nữa: "Có đau không?"

"Không đau, em không sao hết." Hứa Thừa Yến kiên nhẫn đáp lại.

Hạ Dương không nói nữa, lấy sữa tắm qua bắt đầu tắm cho cậu. Hứa Thừa Yến lười biếng ngồi dựa vào thành bồn, mơ mơ màng màng sắp ngủ. Động tác của Hạ Dương rất nhẹ, giống như là sợ làm đau cậu vậy nên vô cùng cẩn thận.

Đến khi lau đến chỗ bắp chân, tầm mắt Hạ Dương không khỏi dừng lại trên đùi của cậu. Trên đó vẫn còn dấu vết của vụ tai nạn xe bốn năm trước, tuy nhiên đã phẫu thuật rồi nên dấu vết cũng đã mờ đi rất nhiều, nếu nhìn kỹ thì cũng có thể thấy một chút dấu vết nhỏ.
Hạ Dương sờ sờ vết sẹo, sau đó đột nhiên cúi người hôn lên chỗ đó. Hứa Thừa Yến vốn đang ngủ gà ngủ gật, sau khi cảm nhận được xúc cảm ấm áp trên đùi liền bừng tỉnh, nhìn qua thì thấy Hạ Dương đang hôn lên chân cậu, hơn nữa còn là chỗ vết sẹo.

Vết sẹo này đã có từ rất lâu rồi, năm trước cậu đã đi làm phẫu thuật xóa sẹo, cuối cùng chỉ còn lại một ít dấu vết, cũng không ảnh hưởng gì lắm.

Hứa Thừa Yến nhịn không được rụt chân lại, tuy rằng không đau nhưng bị hôn lên chỗ đó vẫn làm cậu cảm thấy hơi quái dị.

Hạ Dương cũng ngừng lại, tiếp tục nói: "Thực xin lỗi."

"Em thật sự không sao mà." Hứa Thừa Yến mỉm cười, lại ôm lấy hắn rồi vỗ vỗ bờ lưng, trấn an cảm xúc của người trong lòng.

"Lần sau sẽ không như vậy nữa."

"Ừm." Hứa Thừa Yến thuận theo.
Hai người ôm nhau một lúc lâu mới buông ra, Hạ Dương cũng tiếp tục tắm cho cậu. Ra khỏi phòng tắm, Hạ Dương bế người quay trở lại giường ngủ.

Hạ Dương cầm máy sấy tóc, sấy khô tóc cho cậu rồi lên giường nằm xuống bên cạnh ôm cậu vào ngực dỗ dành bạn nhỏ của hắn ngủ. 

Nửa đêm, ngoài trời chợt đổ mưa. Tiếng mưa rơi cùng tiếng gió không ngừng vang lên, Hứa Thừa Yến bị tiếng ồn ào đánh thức, còn đang mơ mơ màng màng theo bản năng rụt người qua bên cạnh nhưng chỗ đó lại trống rỗng, thế là cậu lập tức thanh tỉnh.

Hứa Thừa Yến ngồi dậy, lúc này mới phát hiện bên người mình không có ai cả, cậu bật đèn trên tủ đầu giường lên nhìn xung quanh phòng. Phòng ngủ vắng tanh, Hạ Dương không có ở trong phòng, cũng không biết là đi đâu rồi.

Hứa Thừa Yến nghĩ vậy bèn xuống giường, khập khiễng muốn đi ra ngoài tìm Hạ Dương. Khi đến hành lang thì chú ý thấy bên thư phòng cách đó không xa có ánh đèn, ánh sáng yếu ớt chiếu qua khe cửa. 
Hứa Thừa Yến nhẹ nhàng chậm rãi đi về phía thư phòng. Cũng may ngoài cửa sổ trời đang mưa rất to nên đã át đi động tĩnh của cậu.

Tới ngoài cửa thư phòng, Hứa Thừa Yến nhìn vào bên trong thì thấy Hạ Dương đang ngồi trước bàn làm việc nhìn cái gì đó. Mà Hạ Dương đưa lưng về phía cửa nên Hứa Thừa Yến cũng không nhìn thấy hắn đang nhìn gì cả, chỉ biết là Hạ Dương đang cầm một thứ gì đó trong tay.

Hứa Thừa Yến gõ gõ cửa, khẽ gọi: "Hạ Dương?"

Thân ảnh trong thư phòng nghe tiếng gọi lập tức cứng đờ, động tác trên tay nhanh chóng giấu thứ kia vào trong túi, sau đó mới quay đầu nhìn lại.

Hứa Thừa Yến đẩy cửa ra đi vào.

Hạ Dương bước nhanh về phía trước, trực tiếp bế cậu lên đặt xuống sô pha rồi hỏi: "Sao em lại thức dậy?"

"Chợt tỉnh giấc thôi..." Hứa Thừa Yến cười cười: "Em không thấy anh đâu cả nên tới đây xem thử."
Hạ Dương thuận thế nắm lấy tay cậu, thấy lòng bàn tay hơi lạnh liền giữ chặt tay cậu trong tay mình để ủ ấm.  

Hứa Thừa Yến trầm mặc, tầm mắt rơi vào chiếc túi của Hạ Dương, chú ý thấy nó hơi phồng lên như là đang giấu thứ gì đó ở bên trong... Là một chiếc hộp hình vuông nho nhỏ.

Hứa Thừa Yến hỏi: "Sao vậy? Anh bận việc gì à?"

"Không có gì." Hạ Dương không nhiều lời, tiếp tục sưởi ấm tay cho cậu.

Hứa Thừa Yến rũ mắt xuống, rút tay ra rồi vươn về phía bên hông Hạ Dương. Ban đầu Hạ Dương còn chưa phản ứng  gì, thẳng đến khi thấy tay cậu đã đút vào túi mình liền vội vàng tìm cách ngăn lại.

Nhưng Hạ Dương vẫn là chậm một bước, Hứa Thừa Yến đã thò tay vào trong túi lấy cái hộp nhỏ kia ra... Là một hộp nhẫn. Hứa Thừa Yến nhìn hộp đựng nhẫn trong lòng bàn tay, lại quay sang nhìn Hạ Dương.
Hạ Dương trầm mặc một hồi bèn nói: "Anh chỉ xem một chút."

Hứa Thừa Yến chỉ ừ một tiếng đáp lại rồi không nói gì nữa, mở hộp ra đánh giá chiếc nhẫn bên trong.

Bên trong hộp là chiếc nhẫn lần đầu tiên Hạ Dương cầu hôn cậu, Hứa Thừa Yến còn nhớ là còn một cái khác nữa liền hỏi: "Còn một cái nữa đâu?"

"Ở trong ngăn kéo."

Hứa Thừa Yến: "Em xem thử được không?"

Hạ Dương đứng dậy đến bên cạnh mở ngăn kéo ra, lấy ra một hộp nhẫn khác. Hứa Thừa Yến nhận lấy, đặt hai hộp nhẫn lại với nhau rồi lấy cả hai chiếc nhẫn ra. Kiểu dáng của hai chiếc nhẫn này đều tương đối đơn giản nhưng lại rất thu hút và không kém phần sang trọng.

Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn, nhớ tới lúc trước khi cậu dùng thân phận "Tần Chu" thì thấy trên tay Hạ Dương mang chiếc nhẫn này, cậu còn tưởng là Hạ Dương đính hôn với người khác. Mãi đến sau này Hạ Dương cầu hôn cậu thì cậu mới biết được cặp nhẫn này là Hạ Dương mua để tặng cho cậu.
Hứa Thừa Yến cầm chiếc nhẫn trong tay, chợt hỏi: "Lúc ấy...Sao anh lại nghĩ đến chuyện mua nhẫn?"

Hạ Dương nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Hứa Thừa Yến còn nói thêm: "Lúc đó em hẳn là đã chết rồi đi."

Lúc ấy 'Hứa Thừa Yến' kia đã "tử vong", hoàn toàn không cần thiết phải mua một cặp nhẫn. Hơn nữa cùng một người chết đính hôn hay gì đó, ngẫm lại cũng rất kỳ quái.

Hạ Dương im lặng một lúc, mới nói: "Anh tiện đường nhìn thấy nên mua về."

Hứa Thừa Yến cũng gật đầu không nói thêm gì nữa, cầm chiếc nhẫn nghịch trong tay.

Đột nhiên, Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Vậy anh còn muốn đeo chiếc nhẫn này không?"

Hạ Dương theo bản năng nhìn về phía cậu, lại thấy vẻ mặt của cậu vẫn như bình thường liền nói: "Thôi bỏ đi."

Hạ Dương đã bình tĩnh lại, không còn xúc động muốn hấp tấp kết hôn như ban ngày nữa: "Sang năm rồi đeo cũng giống nhau."
Dù sao cũng chỉ còn một năm, chờ thêm một chút nữa cũng không sao... Hạ Dương kiên nhẫn bình tĩnh lại, không đề cập đến chuyện kết hôn nữa.

Hứa Thừa Yến ngồi trên sô pha tiếp tục mân mê cặp nhẫn trong tay, lấy một chiếc lớn hơn trong đó ra rồi quay sang nói với Hạ Dương: "Anh đưa tay ra đi? Để em xem hiệu quả thế nào."

Hạ Dương vươn tay ra, Hứa Thừa Yến không chút do dự đeo chiếc nhẫn vào tay hắn. Mà vị trí Hứa Thừa Yến đeo nhẫn chính là ngón áp út.

Nhưng sau khi đeo nhẫn xong, trên mặt Hứa Thừa Yến vẫn không có phản ứng gì cả, chỉ nắm tay Hạ Dương chăm chú đánh giá chiếc nhẫn, giống như chỉ là đơn thuần tham khảo hiệu quả thế nào thôi.

"Rất hợp với anh." Hứa Thừa Yến cười cười, lại giơ tay lên định tháo nhẫn ra.

Hạ Dương liền rụt tay lại, không cho cậu chạm vào. Hứa Thừa Yến cười như không cười ngẩng đầu lên đối diện tầm mắt nam nhân.
Thế nhưng Hứa Thừa Yến cũng không cưỡng ép Hạ Dương tháo ra mà hỏi: "Anh còn nhớ năm ngoái chuyện anh từng hỏi em được một vạn điểm có thể đeo nhẫn không?"

Hạ Dương thoáng sửng sốt, qua một lúc thì nhớ được chuyện kia. Lúc ấy bọn họ và Tiểu Trình chơi gắp thú trong khu vui chơi, khi mở hộp mù ra thì có nhẫn đồ chơi, hắn liền thuận tiện đeo nhẫn lên cho cậu. 

Nhưng sau đó Hứa Thừa Yến đã tháo nhẫn ra, hắn cũng nhân cơ hội nhắc tới chuyện khi được một vạn điểm có thể đeo nhẫn cho cậu không, cậu không từ chối nhưng cũng không đồng ý, thái độ tương đối mơ hồ.

Hạ Dương gật đầu: "Nhớ."

Hứa Thừa Yến: "Bây giờ anh còn chưa được một vạn điểm."

Hạ Dương khẽ nhíu mày, cũng không lên tiếng phản bác.

Hứa Thừa Yến tiếp tục nói: "Anh còn nợ em rất nhiều điểm nữa, cũng chưa trả hết."
Hạ Dương cúi đầu, càng thêm trầm mặc.

Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mặt, thoáng nhích lại gần đưa chiếc nhẫn trong tay qua: "Bây giờ em sẽ cho anh mượn một vạn điểm..."

"Anh có muốn đeo nhẫn cho em không?" 

---------------------------------------------

- một vạn = 10.000

Hạ tổng nghe xong câu cuối vui ra mặt chắc khỏi ngủ luôn🤣