Quan Hệ Thế Thân

Chương 161: [Gương vỡ lại lành 48] Hạ tổng, thể lực có được không đấy?





------------------------------------------------

Hạ Dương khẽ nhíu mày, sợ thiếu niên đổi ý liền cúi người xuống gần như đè cậu ở dưới thân, khóa chặt người vào trong ngực mình, thấp giọng nói: "Lúc trước em đã đồng ý rồi."

"Không quên." Hứa Thừa Yến cười, vòng lấy cổ nam nhân: "Em còn nhớ rõ mà."

"Ừm." Hạ Dương chôn vào cần cổ thiếu niên, bàn tay sờ đến bên cậu nhẹ nhàng vuốt ve, lại thúc giục: "Cầu thang."

Hứa Thừa Yến xoa xoa gáy hắn cố nén cười, nhưng vẫn bèn nhắc nhở một câu: "Bác Văn sẽ thấy đấy."

Dù sao bác Văn cũng còn ở nhà, nếu muốn lăn lộn ở cầu thang mà lỡ như bị bác Văn thấy được sẽ rất xấu hổ. Hứa Thừa Yến cũng không có chấp niệm gì nhiều đối với chuyện làm ở cầu thang, đầu ngón tay vô thức câu lấy tóc Hạ Dương đùa nghịch.


Hạ Dương trầm mặc vài giây, sau đó đột nhiên nói: "Anh còn có một căn hộ khác ở ngoại ô phía Tây."

"Hả?" Hứa Thừa Yến nhất thời không hiểu.

Hạ Dương: "Ở đó có cầu thang, không có bác Văn, cũng không có ai khác."

Hứa Thừa Yến nghe tới đây liền lập tức hiểu được ý của Hạ Dương là gì, nhịn không được chất vấn: "Ngoài cầu thang ra anh không còn nghĩ tới chuyện gì khác nữa à?"

Hạ Dương không nói gì, yên lặng dựa vào người thiếu niên. Kế tiếp hắn duỗi tay ra sờ sờ khóe mắt Hứa Thừa Yến, nhìn chăm chú vào cặp mắt đào hoa kia.

Qua một lúc lâu sau, Hạ Dương mới lên tiếng: "Anh muốn ăn hoành thánh."

Hứa Thừa Yến lười biếng đáp: "Vậy anh xuống dưới đi, em đi làm cho."

Hạ Dương buông tay ra, Hứa Thừa Yến cũng đứng dậy đi về phía phòng bếp. Trong tủ lạnh có sẵn vỏ hoành thánh, Hứa Thừa Yến cầm dụng cụ vào bếp, đeo tạp dề vào rồi bắt đầu gói hoành thánh cho Hạ Dương.


Hạ Dương đứng tựa vào cửa phòng bếp, nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu niên trước mặt. Hứa Thừa Yến cũng rất nhanh gói nhân thịt xong, sau đó nấu hai bát hoành thánh.

Tuy nhiên, vì đã lâu rồi không làm hoành thánh nên Hứa Thừa Yến có chút không quen bèn nói: "Đã lâu rồi em không làm nên mùi vị có thể sẽ không giống như trước."

Hạ Dương ngồi trước bàn ăn, cắn một ngụm hoành thánh nhỏ rồi đáp: "Vẫn giống."

Hứa Thừa Yến bê bát của mình đến ngồi xuống bên cạnh hắn, nhìn hoành thánh trong bát không khỏi lên tiếng hỏi: "Sao anh lại thích ăn hoành thánh vậy?"

Hứa Thừa Yến thật sự rất tò mò, cậu còn nhớ lúc đầu Hạ Dương không có thói quen ăn hoành thánh, sau này cũng không biết như thế nào mà hắn lại đột nhiên thích hoành thánh đến vậy.

Hạ Dương: "Là em làm."

"Trước kia em cũng làm mấy món khác cho anh mà."


Động tác Hạ Dương thoáng khựng lại, chậm rãi hồi ức chuyện trước kia. Nhưng thời gian thật sự là quá lâu rồi nên rất nhiều chuyện đều đã quên mất. Giống như bất chợt một ngày nào đó bản thân bắt đầu có thói quen ăn hoành thánh mà thôi.

Vào buổi tối, trong phòng khách của căn biệt thự trở nên vô cùng náo nhiệt. Trên TV đang chiếu một chương trình dạ tiệc mừng Tết Âm Lịch, Kỳ Kỳ thì ngậm một quả pháo đồ chơi chạy tới chạy lui trong phòng khách, Tiểu Ôn cũng lon ton chạy theo sau nó, một chó một mèo đùa nghịch rất có sức sống.

Hứa Thừa Yến nằm dựa trên ghế sô pha, híp mắt lười biếng không muốn động đậy chút nào. Hạ Dương cũng ở bên cạnh, vừa câu được câu không xoa xoa đầu cậu vừa xem TV. Có điều trong TV chiếu cái gì Hạ Dương cũng không chú ý lắm, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn xuống thiếu niên trong ngực mình.
Mãi đến gần mười hai giờ, Hạ Dương mới đứng dậy rời đi một lúc. Khi Hạ Dương trở lại, trên tay còn cầm theo mấy phong bao lì xì.

"Lì xì cho bạn nhỏ này." Hạ Dương đưa một bao lì xì tới trước mặt thiếu niên.

"Cho em?" Hứa Thừa Yến có chút kinh ngạc nhận lấy bao lì xì màu đỏ rực rỡ.

Bao lì xì sờ vào thì hơi mỏng, bên trong dường như trống rỗng, Hứa Thừa Yến vừa mở ra liền thấy bên trong là một tấm thẻ. Mà Hạ Dương còn gọi Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn rồi cũng cho chúng nó hai bao lì xì. 

Bao lì xì của Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn có vẻ tương đối đặc biệt, hình dạng so với bao lì xì bình thường còn lớn hơn một chút, thoạt nhìn trông giống phong bì hơn. Hứa Thừa Yến nhìn thoáng qua liền chú ý tới bao lì xì của Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn phồng cộm lên, bên trong hình như có một thứ gì đó, nhất thời làm cậu nổi lên tò mò. 
Đúng lúc Tiểu Ôn đang ở gần, thế là Hứa Thừa Yến thuận tay ôm nhóc con lại đây rồi cầm lấy bao lì xì của Tiểu Ôn mở ra, phát hiện bên trong là mấy bao bánh quy nhỏ. Bao bì trong suốt, bánh quy bên trong có hình móng mèo, trông có vẻ như ăn rất ngon.

Hứa Thừa Yến lấy một bao bánh quy ra xem thành phần trên đó một chút, cảm thấy không có vấn đề gì cả, người lớn cũng có thể ăn được liền nói với Tiểu Ôn: "Để tao thử mùi vị giúp mày trước cho."

Nói xong, Hứa Thừa Yến liền mở một bao bánh quy nhỏ ra. Tiểu Ôn mờ mịt ngồi xổm trong lòng thiếu niên nhìn theo động tác ăn bánh quy của cậu, lại cúi đầu xuống nhìn nhìn bao lì xì của mình, hai tai mèo trên đầu gục xuống thoạt nhìn trông có vẻ cực kỳ ủy khuất.

Hạ Dương thấy vậy nhất thời không khỏi cẩm thấy bất lực: "Em lại giành ăn với Tiểu Ôn nữa à."
Hứa Thừa Yến ăn một gói bánh quy, cảm thấy mùi vị cũng ổn nên tiếp tục mở gói thứ hai ra, còn hỏi: "Cái này còn không?"

Hạ Dương không trực tiếp trả lời, mà nói: "Là mua cho Tiểu Ôn đấy."

Hứa Thừa Yến tới trước mặt Hạ Dương nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cọ cọ lòng bàn tay hắn một chút, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười. Hạ Dương khẽ thở dài một tiếng, thật sự không có cách nào từ chối ánh mắt này chỉ đành phải đứng dậy đi tới phòng để đồ lấy một hộp bánh quy cho thú cưng ra. 

Thế là Hứa Thừa Yến ôm hộp bánh quy ngồi trên ghế sô pha, vừa xem TV vừa ăn bánh quy. Bánh quy hình chân mèo ăn rất giòn, cắn một ngụm thật là vừa miệng. Hứa Thừa Yến ăn tới nghiện, nhất thời không nhịn được đến khi phản ứng lại thì hộp bánh quy trong tay đã vơi đi hơn một nửa. 
Mặt khác, nhóc Tiểu Ôn đầy mặt ủy khuất ngồi xổm bên cạnh cậu, ánh mắt đầy trông mong nhìn chằm chằm hộp bánh quy trong lòng ngực chủ nhân. Hứa Thừa Yến thấy có chút áy náy, cũng ngượng ngùng không dám ăn nữa liền đặt hộp bánh quy sang một bên.

Trong TV, người dẫn chương trình đang tiến hành đếm ngược đến giao thừa.

"Ba! Hai! Một!"

Theo thanh âm của người dẫn chương trình, trên màn hình xuất hiện một chùm pháo hoa lớn nổ tung. Trong TV vang lên tiếng pháo hoa rộn rã chúc mừng năm mới, Hứa Thừa Yến cũng bị tâm trạng ngày tết ảnh hưởng, khi nhìn sang bên cạnh liền thấy Hạ Dương đang nhìn mình.

Tầm mắt hai người đan vào nhau giữa không trung, Hứa Thừa Yến thoáng đứng dậy tiến lại gần. Hạ Dương cũng duỗi tay ra ôm thiếu niên vào trong ngực, động tác ôn nhu nhẹ nhàng để lại một nụ hôn lên môi cậu. 
Hạ Dương chỉ chạm nhẹ trên môi một chút mà cũng không thâm nhập vào sâu, lại hỏi: "Có muốn đốt pháo hoa không?"

Hứa Thừa Yến lắc lắc đầu, cảm thấy hơi mệt bèn cười nói: "Em muốn ngủ."

Hạ Dương đồng ý: "Vậy thì đi nghỉ ngơi trước."

Hai người trở về phòng. Thế nhưng lúc Hứa Thừa Yến tắm rửa xong nằm ở trên giường rồi lại không còn buồn ngủ nữa. Hứa Thừa Yến mở to mắt, lăn qua lộn lại mãi. Lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, Hứa Thừa Yến ngồi dậy đi xuống giường đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Rất nhanh, Hứa Thừa Yến đã quay lại giường, chui vào trong chăn bông nói: "Người tuyết của em toang rồi."

Hạ Dương hỏi: "Sao vậy?"

"Nó bị méo." Hứa Thừa Yến than nhẹ một tiếng: "Chắc lại là chiến tích nhóc Kỳ Kỳ làm ra đây mà."

Hạ Dương duỗi tay ra nhét người kia vào trong chăn bông cho cẩn thận.
Hứa Thừa Yến còn nhớ thương người tuyết kia bèn nói: "Ngày mai em phải làm lại mới được."

Hạ Dương ậm ừ đáp lại rồi vỗ nhẹ vào lưng cậu dỗ dành, thật vất vả mới dỗ được cậu ngủ.

Ngày hôm sau, sáng sớm Hứa Thừa Yến thức dậy lại chạy xuống sân lăn lộn đắp người tuyết. Tối hôm qua lại có tuyết rơi, Hứa Thừa Yến đeo găng tay cầm cái xẻng nhỏ xúc tuyết, định đắp một người tuyết nhỏ ở bên cạnh.

Không lâu sau, Hứa Thừa Yến đột nhiên nhìn thấy lão quản gia từ trong nhà đi ra. Trong lòng ngực lão quản gia còn ôm theo Tiểu Ôn, trong tay thì nắm dây xích của Kỳ Kỳ, thoạt nhìn có vẻ như muốn ra ngoài.

Hứa Thừa Yến lên tiếng hỏi: "Bác Văn muốn đi ra ngoài ạ?"

"Bác dẫn bọn nó ra ngoài đi dạo." Lão quản gia ôn hòa cười cười.

Hứa Thừa Yến gật đầu, tiếp tục ngồi xổm dưới đất xúc tuyết. Thẳng đến khi đắp xong người tuyết rồi, Hứa Thừa Yến mới hài lòng quay trở lại biệt thự.
Hạ Dương ở trong phòng khách, thấy Hứa Thừa Yến đi vào liền đưa túi chườm nóng qua, hỏi: "Không chơi nữa sao?"

Hứa Thừa Yến cầm lấy túi chườm nóng: "Không chơi nữa, lạnh quá."

Hạ Dương ôm cậu vào trong lòng ngực, phủi phủi tuyết động trên quần áo của cậu xuống. 

Hứa Thừa Yến: "Lúc nãy em vừa thấy bác Văn dẫn Kỳ Kỳ và Tiểu Ôn ra ngoài đấy."

Hạ Dương đáp lại: "Bác Văn giữ hai chúng nó một ngày, buổi tối sẽ trở về."

"Ừm." Hứa Thừa Yến cũng không nghĩ gì nhiều, gật gật đầu rồi tiếp tục dựa vào lồng ngực Hạ Dương.

Hạ Dương ôm người trong lòng ngực, tầm mắt lại lần nữa dừng trên đầu gối thiếu niên : "Bây giờ không còn ai ở đây nữa rồi."

Hứa Thừa Yến lỡ đãng gật đầu.

"Không có bác Văn, cũng không có Tiểu Ôn và Kỳ Kỳ." Hạ Dương cũng thoáng giơ tay thay đổi tư thế, xoay cậu lại đối mặt với mình. 
"Yến Yến." Hạ Dương nhìn người trước mắt, nhắc nhở: "Cầu thang."

Hứa Thừa Yến ôm túi chườm nóng, chớp chớp mắt, cười nhẹ một tiếng: "Sao anh... ngày nào cũng nghĩ đến chuyện cầu thang thế?"

Hạ Dương: "Không có ai ở nhà cả."

Hứa Thừa Yến cúi người xuống, đầu ngón tay sờ sờ cằm nam nhân rồi dần dần trượt xuống, từ cổ lướt qua hầu kết rồi đến bờ ngực rộng lớn. Cách quần áo, Hứa Thừa Yến vẽ một vòng trước ngực nam nhân, như có như không trêu chọc: "Bây giờ luôn sao?"

"Đều được."

Hứa Thừa Yến vẫn tươi cười, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua cơ ngực, cơ bụng, thản nhiên hỏi: "Anh có chắc là muốn làm ở cầu thang không?"

Hạ Dương vừa định đáp lại thì đột nhiên nghe thấy câu tiếp theo của thiếu niên...

"Thể lực của anh được chứ?"

Tầm mắt Hứa Thừa Yến dừng trên cánh tay Hạ Dương, còn sờ soạng vài cái tựa hồ như đang nghiên cứu lực cánh tay thế nào.
"Yến Yến." Đôi con người Hạ Dương nháy mắt tối sầm xuống, thanh âm cũng có chút khàn khàn.

"Lỡ như anh làm em ngã thì sao?" Hứa Thừa Yến cười cười: "Em thấy mấy ngày gần đây anh có tập thể hình đâu..."

Hứa Thừa Yến lại sờ sờ cơ bụng của nam nhân, nhất thời có chút hoài nghi: "Hạ tổng, thể lực có được không đấy?"

Hạ Dương hơi híp mắt lại, cầm lấy túi chườm nóng trong tay thiếu niên vứt sang một bên rồi chậm rãi vươn tay cởϊ áσ khoác trên người cậu ra. Hứa Thừa Yến ngoan ngoãn vòng tay qua ôm lấy cổ nam nhâ, ấn đầu ngón tay mát lạnh vào gáy hắn.

Tư thế làm ở cầu thang tương đối khảo nghiệm thể lực, Hứa Thừa Yến cũng không trông cậy vào việc Hạ Dương thật sự sẽ làm được ở cầu thang lầu đến cuối cùng, chắc cũng sẽ phải trở về phòng.

Quần áo từng cái rơi xuống sàn nhà, Hứa Thừa Yến tựa vào bên tai nam nhân, đầu ngón tay như có như không vẽ vòng trên vai hắn, nhẹ giọng nói: "Hạ tổng, nếu thật sự không được thì không cần cậy mạnh vậy đâu."
Hạ Dương không nói gì, trực tiếp bế thiếu niên lên.

Có một số việc, vẫn nên dùng hành động chứng minh sẽ tốt hơn.

-----------------------------------------------