Quan Hệ Thế Thân

Chương 159: [Gương vỡ lại lành 46] Kết hôn nhé?





----------------------------------------------

"Hửm?" Hứa Thừa Yến thở hổn hển, cũng không nghe rõ nam nhân nói cái gì, chỉ mềm nhũn như bông dán vào mặt hắn cọ cọ.

Hạ Dương thì vẫn còn tỉnh táo, một tay đặt sau đầu cậu luồn đầu ngón tay thâm nhập vào bên trong mái tóc đen mượt mà, lại hỏi lần nữa: "Chúng ta kết hôn đi, được không?"

Mà khi Hạ Dương đang hỏi, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.

"Hạ Dương..." Hứa Thừa Yến nhất thời bị chọc cười: "Sao anh lại chọn lúc này để hỏi chứ..."

Hạ Dương đặt lên môi thiếu niên một nụ hôn nhẹ nhàng trấn an, lại tiếp tục hỏi: "Kết hôn nhé?"

Hứa Thừa Yến vẫn còn đang chôn vào cần cổ hắn, khẽ nuốt ực một cái, thanh âm mơ hồ không rõ: "Nào có ai cầu hôn vào những lúc thế này đâu..."


"Là anh hấp tấp rồi." Hạ Dương thở dài một tiếng, thoáng thu liễm lại. Quả thật cầu hôn ngay lúc này mà nói thực sự có chút không thích hợp. 

Hạ Dương buông tay ra, hơi đứng dậy rồi thong thả ung dung cởi cúc áo sơmi, ngay sau đó liền cúi người xuống trực tiếp bế thiếu niên từ trên ghế nằm lên. Hạ Dương từng bước đi về phía giường ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường.

Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, hai thân hình ấm áp gắt gao dán sát vào nhau, trong phòng chỉ còn lại những tiếng hít thở ái muội. Mà trong lúc động tình, Hứa Thừa Yến nhất thời không nhịn được tiến đến gần miệng nam nhân trao đổi một nụ hôn sâu.

Sau khi kết thúc làʍ ŧìиɦ, Hứa Thừa Yến thở hổn hển tựa vào lồng ngực Hạ Dương, cảm xúc cũng chậm rãi hòa hoãn lại. Hạ Dương nằm trên giường, một tay đặt lên tấm lưng mịn màng bóng loáng của thiếu niên từ từ vỗ về, tay kia thì khẽ mân mê ngón áp út trên tay trái của cậu.


Phòng ngủ rất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thở dốc của hai người bọn họ. Hạ Dương vuốt ve ngón áp út, không nhắc lại chuyện cầu hôn nữa mà hỏi: "Anh rửa sạch cho em nhé?"

"Ừm."

Hạ Dương ôm thiếu niên đến phòng tắm, xả nước rửa sạch cho cậu. Kỹ thuật rửa sạch của Hạ Dương cũng càng ngày càng thuần thục, lần này Hứa Thừa Yến không cảm thấy khó chịu gì cả, ngược lại còn được hầu hạ vô cùng thoải mái. Sau khi rửa sạch xong, hai người thay quần áo rồi từ phòng tắm đi ra.

Trong phòng vẫn còn mùi hoa hồng nồng đậm, Hứa Thừa Yến đi tới nơi phát ra mùi hương mới phát hiện lọ kem chống nắng đã bị vỡ. Có lẽ là do lúc nãy Hạ Dương thoa kem cho cậu không chú ý mà làm rơi, trùng hợp lọ kem lại được làm bằng thủy tinh nên mới vỡ nát như vậy.

Hứa Thừa Yến ngửi mùi thơm của kem chống nắng trong không khí, nhịn không được quay sang nói với Hạ Dương: "Anh lại làm lãng phí rồi."


Hạ Dương nhìn thoáng qua kem chống nắng trên mặt đất, nhưng cũng không quan tâm lắm. Hai người vừa mới lăn lộn một trận như vậy, hiện tại thì trời đã chạng vạng tối. Hứa Thừa Yến cũng không còn tâm tư đi bơi nữa, xuống lầu tìm chút gì đó ăn trước.

Sau khi ăn cơm chiều xong, hai người cùng nhau ra ngoài tản bộ. Gió biển bên ngoài vô cùng thoải mái, hai người an tĩnh nắm tay nhau không hề nói gì, chỉ cùng nhau dạo một vòng trên bờ biển. 

Hạ Dương vừa vặn nắm tay trái của cậu, lại nhịn không được vuốt ve ngón áp út lần nữa. Câu hỏi lúc trước hắn đặt ra vẫn chưa nhận được câu trả lời. Nhưng Hạ Dương cũng tự động bỏ qua chuyện này, coi như buổi chiều mình không hề hỏi gì cả.

Hai người ở trên đảo hai ngày rồi đi về. Khi máy bay hạ cánh, Hạ Dương trực tiếp đưa Hứa Thừa Yến về nhà cũ. Vừa vào cổng, Hứa Thừa Yến liền nhìn thấy con chó lớn đang phơi nắng trong sân.
"Kỳ Kỳ!" Hứa Thừa Yến hô to.

Kỳ Kỳ vốn dĩ vẫn đang lười biếng nằm sấp ngủ, vừa nghe đến thanh âm quen thuộc kia thì lỗ tai tức khắc vểnh lên, lập tức mở mắt ra. Kỳ Kỳ nhổm đầu dậy nhìn về hướng cửa, sau khi nhìn thấy người đang đứng ở cửa liền vội vàng nhào về phía người nọ. 

Hứa Thừa Yến nửa ngồi xổm trên mặt đất đón lấy Kỳ Kỳ, có điều bởi vì lực Kỳ Kỳ chạy tới nhào vào người cậu quá lớn nên không khỏi cả người và chó đều ngã trên bãi cỏ. Kỳ Kỳ không ngừng cọ cọ vào ngực cậu, rất là dính người.

Hứa Thừa Yến bật cười, xoa xoa bộ lông xù trên lưng Kỳ Kỳ. Chờ sau khi thật vất vả mới trấn an cảm xúc của Kỳ Kỳ dịu xuống, cậu mới ngồi thẳng dậy, lúc này thì lại thấy thêm một cục bông xù xù bên cạnh. 

Tiểu Ôn ngồi xổm bên cạnh cậu, ngước chiếc đầu nho nhỏ của mình lên. Nhưng tính tình của Tiểu Ôn tương đối trầm lặng nên sau khi gặp lại cũng không vội vàng nhào tới đòi ôm như Kỳ Kỳ, chỉ an tĩnh ngồi xổm trên mặt đất mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm cậu.
Hứa Thừa Yến trực tiếp ôm Tiểu Ôn vào trong ngực, yêu thích xoa xoa đầu nhóc con sau đó cùng bọn chúng đi vào trong biệt thự. Trong phòng khách tầng một còn có bể cá, Hứa Thừa Yến bay thẳng đến chỗ bể cá nhìn vào bên trong.

Trong bể cá nuôi rất nhiều cá vàng nhỏ, nhưng cậu cũng không nhận ra chúng thuộc loại gì, hơn nữa có vẻ số lượng còn hơi nhiều. Đang khi Hứa Thừa Yến nghiên cứu bể cá thì Tiểu Ôn cũng thò tới bên bể cá, duỗi móng vuốt nhỏ của mình chạm vào mặt bể nhìn chằm chằm vào những chú cá vàng nhỏ bên trong, tựa hồ như muốn nhảy vào vớt một con ra.

Hứa Thừa Yến ôm Tiểu Ôn trở lại bên ghế sô pha, đặt nó vào lại trong tổ rồi cùng Hạ Dương đi lên lầu. Chiều hôm sau, Hứa Thừa Yến đến công ty một chuyến tìm người đại diện. 

Người đại diện vừa trông thấy Hứa Thừa Yến tới liền lập tức tuôn ra một đống lớn. 
"Tôi có một vài kịch bản ở đây, đều đã xem qua hết rồi, cũng không tệ lắm nhưng lịch trình thì có hơi xung đột..."

"Đại ngôn lần trước nói với cậu kia cũng đã đàm phán xong rồi, cậu xem qua hợp đồng một chút đi..."

"Ngoài ra còn có các chương trình tạp kỹ nữa..."

Hứa Thừa Yến lật lật kịch bản, nói: "Em sẽ mang về xem xét."

"Được, cậu cứ thong thả xem đi." Người đại diện gật đầu: "Tôi đề cử kịch bản của đạo diễn Uông, nếu quay tốt nhất định sẽ bạo."

Hứa Thừa Yến ngồi trong văn phòng cùng người đại diện thương lượng chuyện công việc một lúc, sau đó thì rời đi. Có điều khi cậu vừa rời đi thì trùng hợp gặp được Tô Đường chỗ thang máy.

"Chu Chu?!" Giọng điệu Tô Đường có chút kinh hỉ.

Hứa Thừa Yến đi tới chào hỏi. Hai người cùng vào trong thang máy, Hứa Thừa Yến thuận thế hỏi: "Chị Tô Tô tỷ đi đâu vậy?"
"Chút nữa chị đi mua đồ tết." Tô Đường trả lời, lại hỏi: "Cậu thì sao? Có muốn cùng nhau đi mua đồ tết không?"

Hứa Thừa Yến sửng sốt, lúc này mới nhớ ra là sắp tới tết rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật, cậu còn chưa cảm giác được gì cả. Thế mà chỉ chớp mắt một cái thôi mà đã sắp ăn tết.

Tô Đường còn hỏi tiếp: "Năm nay có muốn ăn tết với bọn tôi không?"

Mấy năm trước bọn họ đều cùng nhau ăn tết, thế nên lần này Tô Đường cũng theo thói quen mời Hứa Thừa Yến.

Nhưng lần này, Hứa Thừa Yến lại trả lời: "Em không đến đó đâu, không dám quấy rầy thế giới riêng tư của hai người."

"Vậy cậu ăn tết một mình à?" Tô Đường nhíu mày.

Hứa Thừa Yến nghĩ tới Hạ Dương, đáp: "Năm nay không như vậy."

Năm nay cậu muốn ở bên Hạ Dương.

"Ồ quên mất, hai người đã quay lại với nhau rồi mà..." Tô Đường gật gật đầu, nhớ tới chuyện Hứa Thừa Yến và người yêu cũ đã quay lại.
Sau khi thang máy dừng lại, hai người cùng đi ra ngoài. Lúc tách ra, Tô Đường vẫy vẫy tay nói: "Chu Chu, lần sau dẫn bạn trai cậu ra ngoài cùng nhau tụ tập một bữa nhé."

Hứa Thừa Yến cũng cười đồng ý: "Được."

Sau khi về đến nhà cũ, Hứa Thừa Yến lên lầu chuẩn bị tìm Hạ Dương nói chuyện năm nay cùng nhau ăn tết. Hứa Thừa Yến đến thư phòng tìm Hạ Dương thì nhìn thấy hắn đang đưa lưng về phía cửa, cúi đầu nhìn xuống thứ gì đó trong tay. Kỳ Kỳ nằm ở bên chân Hạ Dương, anh tĩnh nghỉ ngơi.

"Hạ Dương?" Hứa Thừa Yến đi vào trong thư phòng.

Hạ Dương ngay lập tức phản ứng, nhanh chóng đóng nắp lại rồi cất thứ đó vào trong ngăn kéo.

Hứa Thừa Yến thấy vậy thì thuận miệng hỏi: "Anh giấu cái gì vậy? Thần bí thế?"

"Không có gì." Hạ Dương ho nhẹ một tiếng, biểu tình còn có chút mất tự nhiên, có vẻ như đang giấu giếm cái gì đó.
Có điều Hứa Thừa Yến vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không để chuyện này ở trong lòng. Nhóc Kỳ Kỳ ở bên cạnh vừa nhìn thấy Hứa Thừa Yến tới liền vội vàng bò dậy khỏi thảm, chạy tới vòng qua vòng lại quanh người Hứa Thừa Yến. Hứa Thừa Yến bật cười cúi người xuống xoa xoa đầu nó đầy sủng nịnh. 

"Gâuu!" Kỳ Kỳ hưng phấn kêu lên một tiếng, lại chạy tới bên bàn làm việc duỗi móng vuốt lay lay ngăn kéo kia ra.

Hạ Dương thấy vậy liền quát lớn: "Kỳ Kỳ!"

Nhưng động tác của Hạ Dương vẫn chậm một bước, Kỳ Kỳ đã kéo ngăn kéo ra rồi, để lộ đồ vật ở bên trong. Trong ngăn kéo có một số giấy tờ hợp đồng và bản nháp gì đó, còn có một hộp trang sức màu đen.

Hứa Thừa Yến cũng chú ý tới hộp trang sức nho nhỏ kia, bề ngoài vuông vắn, bên trong có thể là một chiếc ghim cài áo hoặc là dây chuyền gì đó, cũng có thể là nhẫn. Hứa Thừa Yến nhìn nhìn chiếc hộp kia, lại nhịn không được lấy ra rồi đối mặt với Hạ Dương. Vừa nãy Hạ Dương ở trong thư phòng xem thứ gì đó chắc hẳn chính là chiếc hộp này.
Hứa Thừa Yến cũng phần nào đoán được bên trong hộp là gì, nhưng vẫn hỏi: "Em có thể mở ra xem không?"

Hạ Dương trầm mặc một hồi lâu, nhưng sau vẫn lên tiếng đáp lại. Hứa Thừa Yến mở hộp ra, thấy được bên trong là một chiếc nhẫn.

Hạ Dương lập tức giải thích: "Là nhẫn anh đã mua trước đây."

Hứa Thừa Yến nhìn chiếc nhẫn này, lúc này chợt nhớ tới đây hẳn là chiếc nhẫn mà lần đầu tiên Hạ Dương cầu hôn cậu. Khi đó bọn họ mới vừa gặp lại không lâu sau ba năm tách ra, Hạ Dương lại đột nhiên cầm hoa và nhẫn đến ngỏ lời cầu hôn, làm cậu thật sự là có chút không thể hiểu được.

Sau này lần thứ hai Hạ Dương cầu hôn thì trang trọng hơn một chút, hắn đã bỏ ra 300 triệu để đặt làm riêng chiếc nhẫn sapphire rồi cầu hôn ở nhà hàng xoay. Nhưng cuối cùng cậu vẫn không đáp ứng, mà chiếc nhẫn sapphire kia cũng còn ở chỗ chung cư của cậu.
Hứa Thừa Yến đóng hộp trang sức lại, cất nó vào trong ngăn kéo, thở ra một hơi thật sâu rồi nói: "Em cần một chút thời gian..."

Cậu vẫn luôn nhớ rõ khi ở trong biệt thự trên hải đảo, Hạ Dương đã đề cập đến chuyện kết hôn với cậu. Hơn nữa Hạ Dương mỗi lần đều thích sờ ngón áp út của cậu, muốn không phát hiện ra cũng khó. Chỉ là hiện tại cậu còn chưa nghĩ xong, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng...

"Ừm." Hạ Dương gật gật đầu, phản ứng trên mặt ngược lại rất bình tĩnh như đã sớm đoán được đáp án này.

Hạ Dương bước tới khép ngăn kéo lại. Mà khi Hạ Dương lơ đãng nhìn sang thiếu niên bên cạnh thì chú ý tới cảm xúc của cậu dường như có chút không ổn. 

Hạ Dương vội vàng ôm cậu vào trong ngực, cúi đầu hôn hôn lên trán trấn an: "Như bây giờ rất tốt."

Hạ Dương tiếp tục hôn lên khuôn mặt thiếu niên, bàn tay khẽ vuốt ve sống lưng cậu, nhẹ giọng nói: "Em không cần phải áp lực."
"Cũng không phải..." Hứa Thừa Yến cúi đầu chôn vào lồng ngực Hạ Dương, vòng tay ôm lại nam nhân trước mặt: "Em chỉ là... không muốn tên trên giấy hôn thú là Tần Chu thôi."

--------------------------------------------------

Nhanh nhanh triển liền cho nóng đi hai anh, đừng chần chừ nữa👍