-----------------------------------------------
Cũng may ánh đèn ngoài ban công hơi mờ ảo, trên bàn lại phủ một lớp khăn trải bàn, mép khăn trải bàn rủ xuống nên không ai để ý đến động tác nhỏ của Hứa Thừa Yến cả.
Hứa Thừa Yến lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, thong thả ung dung lắc lắc ly rượu nhưng mũi giày lại cố ý cọ cọ vào mắt cá chân của nam nhân. Mũi giày cọ vào cổ chân hắn rồi từ từ hướng lên trên dọc theo bắp đùi, như có như không mà đụng chạm.
Hạ Dương hơi nheo mắt lại, nâng ly rượu trên bàn lên uống cạn để dời đi lực chú ý của mình. Có điều động tác nhỏ của thiếu niên vẫn không hề dừng lại, Hạ Dương bị cậu cọ lấy một hồi cuối cùng cũng không nhịn được nữa bèn nhìn về phía thiếu niên. Lúc này, thiếu niên đang lười biếng ngồi trên ghế, có vẻ như là vì mới vừa uống rượu xong nên khuôn mặt đỏ bừng thoạt nhìn trông vô cùng mê người.
Hứa Thừa Yến đặt ly rượu xuống, đứng dậy cười nói: "Mọi người nói chuyện đi, tôi xin phép đi trước."
Nói xong Hứa Thừa Yến liền đi thẳng ra bên ngoài, rời khỏi ban công. Hứa Thừa Yến xuyên qua sảnh tiệc đi tới phòng nghỉ ở tầng một. Cậu chọn một căn phòng trống rồi vào đó, vừa lấy điện thoại ra liền nhìn thấy tin nhắn của Hạ Dương.
【 Hạ Dương: Em ở đâu? 】
Hứa Thừa Yến gửi số phòng qua, sau đó ngồi trên sô pha chậm rãi chờ đợi. Chẳng mấy chốc, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã vang lên. Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra rồi một bóng người nhanh chân bước vào.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Hạ Dương chôn vào cần cổ thiếu niên, hô hấp thô trầm phát ra: "Yến Yến..."
Hạ Dương nghiêng đầu, chạm nhẹ lên sườn mặt thiếu niên hỏi: "Em đến đây lúc nào?"
Hứa Thừa Yến ôm lấy cổ nam nhân, trả lời: "Đêm qua."
"Sao không nói cho anh một tiếng? Anh tới đón em."
"Còn muốn nói cho anh làm gì?" Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng: "Em thấy anh ở bên này một mình chơi cũng rất vui vẻ mà."
Hứa Thừa Yến sờ đến gáy nam nhân rồi xoa xoa, chậm rãi nói: "Bên người có nhiều soái ca mỹ nữ như vậy, cũng không thiếu một người như em."
Hạ Dương lại lần nữa hôn lên bờ môi ấy, từ khóe môi rồi thâm nhập vào sâu bên trong. Hương thơm êm dịu của rượu vang đỏ tinh khiết khuếch tán nơi đầu lưỡi, Hạ Dương nhịn không được hôn càng ngày càng mạnh, một bàn tay thò vào trong áo vest của thiếu niên rồi kéo vạt áo sơ mi ra, sau đó chậm rãi duỗi tay vào bên trong.
Hứa Thừa Yến rên lên một tiếng, đẩy đẩy bả vai Hạ Dương ra: "Đừng đè em, khó chịu lắm."
Động tác hôn môi của Hạ Dương dừng lại, cũng thu lại bàn tay đang sờ loạn kia. Hạ Dương đứng dậy ngồi trên sô pha, sau đó thuận thế ôm thiếu niên lên tách hai chân cậu ra để cậu ngồi trên đùi mình.
Tư thế mặt đối mặt rất thích hợp để hôn môi, thế là Hạ Dương lại nhịn không được tiếp tục hôn lần nữa, hết lần này đến lần khác nhấm nháp bờ môi của thiếu niên. Mãi đến khi môi sưng tấy, Hạ Dương mới chịu buông tha.
Lúc này, cánh môi của thiếu niên bị hôn đến đỏ tươi bóng bẩy, lại thêm một chút ướŧ áŧ trông vô cùng đẹp đẽ. Hạ Dương duỗi tay ra chạm vào khóe môi cậu tựa như lại muốn tiếp tục. Nhưng Hứa Thừa Yến đã nhanh chóng tránh đi, cúi đầu nhìn chiếc ghim cài áo trên ngực mình.
Bởi vì hai người đang ôm chặt lấy nhau nên ghim cài áo vô tình vị ép vào giữa khiến cậu có chút không thoải mái. Vì thế Hứa Thừa Yến bèn gỡ ghim cài áo trên áo vest ra: "Cái kim cài áo này thật không thoải mái..."
Hứa Thừa Yến nhìn nhìn ghim cài áo trong tay, có phần ghét bỏ: "Mẫu mới càng ngày càng xấu, thật khó coi."
Hạ Dương thuận thế nói: "Anh vẫn còn một viên sapphire, có thể đặt làm thứ gì cũng được."
Hứa Thừa Yến vừa nghe đến sapphire liền nhớ tới viên ngọc 300 triệu ở buổi đấu giá lúc trước bèn hỏi: "Là "tình yêu vĩnh hằng" sao?"
"Ừm, còn dư lại một ít, giờ có thể dùng làm các loại phụ kiện khác."
Lúc đó sau khi đấu giá được viên sapphire kia, hắn liền trực tiếp gửi qua cho nhà thiết kế để chế tác nhẫn cầu hôn, cuối cùng còn dư lại hơn một nửa.
Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Anh không cần nữa à?"
"Không." Hạ Dương không quan tâm lắm, đáp lại: "Viên ngọc kia vốn dĩ là mua cho em nhưng lại sợ em không cần nên không có cơ hội tặng ra, anh chỉ đành cất nó lại."
Hứa Thừa Yến trầm mặc, nhớ lại những chuyện đã xảy ra năm ngoái. Năm trước cậu đã từ chối lời đề nghị của Hạ Dương rất nhiều lần. Nhưng may mắn thay, bây giờ bọn họ vẫn chưa bỏ lỡ nhau, hết thảy mọi thứ đều còn kịp.
Hứa Thừa Yến nhịn không được ôm chặt Hạ Dương hơn nữa, chủ động hôn lên khuôn mặt hắn. Hạ Dương cũng nhân cơ hội quay đầu qua trao nhau một nụ hôn nồng nàn hương rượu vang đỏ.
Sau khi kết thúc, Hứa Thừa Yến ghé vào bờ vai nam nhân nhẹ giọng hỏi: "Nếu bây giờ em muốn viên ngọc đó... Anh còn tặng cho em không?"
"Nó vẫn luôn là của em." Hạ Dương cúi đầu, áp mặt mình vào mặt cậu cọ cọ.
Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Còn có thể đặt làm phụ kiện sao?"
"Có thể."
"Em muốn một cái ghim cài áo."
"Được." Hạ Dương đồng ý: "Để anh nói lại với nhà thiết kế."
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng đáp lại, sau đó im lặng gối lên vai Hạ Dương. Phòng nghỉ trở nên rất yên tĩnh, không ai lên tiếng, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người.
Hứa Thừa Yến nghiêng đầu qua, dùng đầu ngón tay câu lấy cà vạt nam nhân đùa nghịch, lại hỏi tiếp: "Bữa tiệc hình như bắt đầu rồi, anh không ra ngoài à?"
"Không đi." Thanh âm Hạ Dương còn có chút khàn khàn, như là đang kiềm chế thứ gì đó: "Nhàm chán."
"Bây giờ cũng nhàm chán thôi." Hứa Thừa Yến cười cười, tiếp tục chơi đùa cà vạt của Hạ Dương, còn suýt chút nữa kéo nó xuống luôn. Sau khi nghịch cà vạt đủ rồi, Hứa Thừa Yến lại tiến đến nghịch cúc áo vest của Hạ Dương để tự giải trí.
"Không chán." Hạ Dương sờ sờ lưng thiếu niên.
Chỉ cần được ở bên người mình thích thì cho dù không có làm gì cả cũng đã rất thỏa mãn. Tựa như bây giờ vậy, bọn họ chỉ yên lặng ôm nhau thôi cũng không cảm thấy nhàm chán chút nào.
Hạ Dương nghiêng đầu hôn lên vành tai thiếu niên một cái. Hứa Thừa Yến bị hôn vào chỗ đó khiến chóp tai đỏ bừng lên, nhịn không được nhúc nhích thân mình. Đột nhiên Hứa Thừa Yến nhận thấy cái gì đó, đặt một tay lên ngực nam nhân rồi từ từ di chuyển xuống bên dưới.
Đầu ngón tay lướt qua bờ ngực, tiếp tục trượt xuống vòng eo rồi tới chiếc quần tây. Sau đó, ngừng lại tại một vị trí nào đó. Hứa Thừa Yến cảm nhận được xúc cảm trong lòng bàn tay, cố nén ý cười ghé sát vào bên tai nam nhân nhẹ giọng nói: "Hạ tổng, cứng quá nha."
Đôi con người Hạ Dương nháy mắt tối sầm xuống, bàn tay đặt trên eo thiếu niên kia cũng bất giác siết chặt lại.
"Yến Yến." Hô hấp Hạ Dương trở nên nặng nề: "Đừng câu dẫn anh."
Có điều Hứa Thừa Yến vẫn ghé sát vào tai Hạ Dương, môi cũng như có như không mà chạm vào vành tai hắn: "Nó cộm lên người em rồi, ngồi không thoải mái."
Mà lúc thiếu niên nói chuyện, hơi nóng cậu thở ra cũng phả vài tai nam nhân. Hạ Dương rốt cuộc không còn nhịn được nữa, bàn tay liền dùng sức. Nhưng ngay lúc Hạ Dương định đảo khách thành chủ thì cánh tay bỗng trở nên trống rỗng...
Hứa Thừa Yến trực tiếp đứng dậy, thoát ra khỏi lồng ngực nam nhân cười nói: "Hạ tổng, em không quấy rầy ngài nữa."
Hạ Dương thở dài, gọi tên cậu một một cách bất lực: "Yến Yến."
"Cứng quá, em không ngồi nữa đâu." Hứa Thừa Yến đứng trước sô pha, vươn tay ra sửa sang lại cà vạt bị làm cho lộn xộn trên cổ hắn rồi nói: "Hạ tổng nghỉ ngơi cho thật tốt đi, em ra ngoài trước."
Nói xong, Hứa Thừa Yến liền xoay người rời đi, để Hạ Dương lại một mình trong phòng nghỉ. Bữa tiệc đã bắt đầu, Hứa Thừa Yến đến sảnh tiệc tìm một góc thanh tịnh rồi ngồi đó. Chỉ là bữa tiệc có hơi nhàm chán, Hứa Thừa Yến ngồi thêm một lúc rồi về sớm.
Khi Hứa Thừa Yến vừa bước ra bên ngoài liền trông thấy một chiếc xe dừng lại trước mặt mình. Hứa Thừa Yến lập tức nhận ra đó là xe của Hạ Dương nên không chút do dự mà lên xe. Hạ Dương cũng ở trong xe, trước mặt để laptop, có vẻ như đang xử lý công việc.
Trong xe im phăng phắc, Hứa Thừa Yến nhìn qua Hạ Dương, thấy hắn đang nghiêm túc xử lý công việc. Người ta đều nói nam nhân lúc nghiêm túc làm việc là có mị lực nhất, nhưng Hứa Thừa Yến ở bên cạnh nhìn đến dáng vẻ này của hắn lại chỉ nghĩ muốn phá hư một màn này.
Hứa Thừa Yến tiến lại gần gối lên vai Hạ Dương, đưa mắt nhìn thoáng qua màn hình laptop. Hạ Dương cũng không hề kiêng dè cậu mà vẫn tiếp tục xử lý tài liệu. Tuy nhiên Hứa Thừa Yến không có hứng thú với mấy tài liệu mật này, bàn tay nhẹ nhàng sờ đến vòng eo nam nhân rồi lướt xuống dưới.
Có thể là do vừa mới uống rượu trong bữa tiệc nên bây giờ lá gan của Hứa Thừa Yến càng lúc càng lớn, cách một lớp quần tây của Hạ Dương không ngừng đốt lửa khắp nơi.
Cả người Hứa Thừa Yến mềm như bông, gần như dựa hết vào người Hạ Dương cố ý trêu chọc: "Hạ tổng làm sao vẫn còn cứng như vậy a... "
Hô hấp Hạ Dương lập tức trở nên dồn dập, một chữ trên tài liệu cũng không xem được nữa. Hạ Dương bị trêu chọc đến toàn thân nóng lên, trực tiếp tắt máy tính rồi kéo thiếu niên vào ngực mình mạnh mẽ hôn lên.
Nụ hôn này, cả hai người đều có chút lau súng cướp cò. Cũng may phía trước có một tấm chắn nên tài xế đều không nhìn thấy gì hết. Đến khi xe dừng lại, Hạ Dương gần như gấp gáp đưa người vào khách sạn tiếp tục việc còn đang dang dở lúc nãy.
Quần áo từng cái rơi xuống sàn nhà, Hạ Dương đè cậu xuống giường rồi không ngừng cắn xé môi cậu. Hứa Thừa Yến nằm trên giường, trên người chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi lỏng lẻo treo trên cánh tay.
Thừa dịp thời gian để thở giữa nụ hôn, Hạ Dương hơi đứng dậy kéo cà vạt ra. Tuy nhiên khi Hạ Dương cúi người xuống lần nữa lại bị Hứa Thừa Yến ngăn cản.
Hứa Thừa Yến chống tay trước ngực Hạ Dương nhắc nhở: "Mang bao vào."
Hạ Dương đành phải dừng lại, cầm một hộp bαo ƈαo sυ trên tủ đầu giường qua, mày chau chặt lại.
Hứa Thừa Yến chú ý tới vẻ mặt không vui của nam nhân thì không nhịn được mà hỏi: "Vì sao anh không thích mang?"
Hạ Dương cúi người xuống hôn lên gò má thiếu niên, trả lời: "Không mang bao sẽ càng thân mật hơn."
Hạ Dương xé vỏ ra, định tiếp tục. Hứa Thừa Yến nghĩ nghĩ một chút rồi chặn cổ tay Hạ Dương lại: "Vậy không mang nữa."
Hạ Dương tức khắc nhìn sang, lại nhớ tới những lần rửa sạch lúc trước bèn nói: "Lúc rửa sạch làm em không thoải mái."
Hứa Thừa Yến cười cười vòng tay lấy bả vai Hạ Dương, thấp giọng thì thầm: "Vậy thì khi rửa sạch anh nhớ nhẹ tay một chút... Thử thêm vài lần sẽ thuần thục thôi."
-------------------------------------------------------
Con trai ơi nghị lực lên, đừng chiều chồng con quá🥲
Thông báo: Hôm nay tui bận nên không có chap, hẹn mọi người ngày mai nhé🥰