------------------------------------------------
"Không có gì để nói hết." Hứa Thừa Yến đặt kịch bản xuống, cầm lấy ba lô ở bên cạnh qua rồi lấy cuốn sổ nhật ký ở bên trong ra.
"Anh nuôi chết cá vàng, còn cố ý gạt em." Hứa Thừa Yến lật sang trang đầu tiên: "Trừ điểm."
Hạ Dương cầm lấy cuốn sổ nhật ký, nhìn thấy bên trên ghi rõ trừ điểm liền lâm vào trầm mặc. Hạ Dương lại nhìn nhìn thiếu niên trước mặt, bèn nói: "Không phải anh cố ý."
"Anh sợ em sẽ tức giận nên mới mua một con khác, anh cứ cho là em sẽ không phát hiện." Hạ Dương giải thích.
Hứa Thừa Yến khẽ nhíu mày: "Anh có thể trực tiếp nói với em cá vàng đã chết rồi mà."
Hứa Thừa Yến nhẹ giọng đáp lại.
Hạ Dương không quên tính đến chuyện cũ: "Còn nữa, ngày hôm qua em không trả lời tin nhắn của anh."
"Trừ điểm nên không trả lời, khi nào có điểm lại rồi em mới suy xét."
"Vậy hôm nay thêm điểm nữa đi." Hạ Dương thoáng đứng dậy, nghiêng người về phía sô pha: "Mười con cá vàng, anh lập tức đi mua cho em, em cộng thêm cho anh một trăm điểm."
Hứa Thừa Yến nhịn không được nói: "Anh có mua thêm một trăm con em cũng không thêm điểm."
"Vậy thì ứng trước." Hạ Dương cúi người chậm rãi tới gần, hai tay chống ở hai bên cạnh người thiếu niên, giam cậu vào trong lòng ngực mình.
Hứa Thừa Yến đưa tay chặn trước ngực Hạ Dương, lười biếng hỏi: "Anh bị trừ âm điểm luôn rồi, lấy cái gì ứng trước đây?"
Thanh âm Hạ Dương càng ngày càng nhẹ, dần dần tới gần rồi hôn lên đôi môi ấm nóng của thiếu niên. Hai bờ môi áp vào nhau, hơi thở cùng hòa quyện. Hạ Dương nhẹ nhàng cọ xát môi cậu, thỉnh thoảng lại vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ.
Chỉ là theo sự đụng chạm này, Hạ Dương có chút không thỏa mãn, muốn tiến vào sâu hơn nữa. Mà ngay khi Hạ Dương chuẩn bị thâm nhập vào sâu hơn thì Hứa Thừa Yến nghiêng đầu qua một bên chủ động kết thúc nụ hôn này.
Hạ Dương mở mắt ra, nhẹ giọng hỏi: "Yến Yến?"
Hứa Thừa Yến vừa thở hổn hển vừa nói: "Lát nữa em còn phải đóng phim, người khác sẽ nhìn ra mất."
Hạ Dương đành dừng lại, cúi đầu chôn vào hõm cổ thiếu niên cọ cọ: "Vậy ôm một chút."
Hứa Thừa Yến không quên nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, ở lại đây lâu sẽ làm người khác nghi ngờ."
Hạ Dương bèn đứng dậy rời khỏi phòng nghỉ. Đạo diễn ở cách đó không xa, vừa thấy Hạ Dương từ trong phòng nghỉ đi ra liền vội vàng đi tới bắt chuyện. Hạ Dương có chút không để tâm, một bên nghe đạo diễn nói chuyện, một bên đi về phía phim trường.
Mà sau khi Hạ Dương rời đi không bao lâu thì một thân ảnh xuất hiện bên ngoài phòng nghỉ. Cố Niệm nhìn theo bóng dáng Hạ Dương rời đi, sau đó lại nhìn thoáng qua cửa phòng nghỉ liền đoán được một chút.
Cố Niệm rũ mắt xuống, giấu cảm xúc trong mắt đi rồi gõ cửa. Sau khi nhận được câu trả lời Cố Niệm liền đẩy cửa đi vào, trên mặt cũng nháy mắt thay một nụ cười tươi.
"Tần Chu lão sư, sắp đến lượt chúng ta dặm lại lớp trang điểm rồi."
Trên ghế sô pha, Hứa Thừa Yến cũng đứng dậy nhìn sang gật đầu nói: "Được."
Hứa Thừa Yến cầm lấy kịch bản rồi đi ra ngoài. Cố Niệm đứng ở bên ngoài phòng nghỉ, khi Hứa Thừa Yến bước ra cậu ta liền quan sát khuôn mặt đối phương, chú ý tới màu môi của đối phương hồng nhuận hơn bình thường... Như vừa mới bị hôn qua vậy.
Buổi chiều còn hai cảnh nữa mới kết thúc công việc. Hứa Thừa Yến đang tập trung đóng phim, Hạ Dương thì ngồi trên ghế salon an tĩnh nhìn về phía Hứa Thừa Yến.
Sau khi quay xong, Hứa Thừa Yến đi về phòng nghỉ để tẩy trang. Hạ Dương còn ngồi trên ghế, mới vừa định rời đi thì đột nhiên nhìn thấy có người đi tới.
"Hạ tiên sinh, xin chào." Cố Niệm rụt rè bước tới: "Em tên là Cố Niệm, có lẽ ngài không còn nhớ em là ai..."
Cố Niệm thận trọng nói: "Em là sinh viên từng được ngài giúp đỡ, lần trước ngài tham gia buổi lễ cảm ơn nhà tài trợ ở trường chúng ta đã gặp mặt."
Lúc này Cố Niệm mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đeo kính gọng mỏng trông vừa trẻ trung tươi tắn vừa sạch sẽ thanh thoát. Hạ Dương nhìn chàng trai trước mặt, chợt nhớ tới lần trước tham gia hoạt động từ thiện cùng tiểu thiếu gia Lam gia có gặp một cậu sinh viên đến chào hỏi.
"Ừm." Hạ Dương tùy ý đáp lại rồi cúi đầu nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ.
Mà Cố Niệm cũng cười nói: "Em thật sự rất vui khi được gặp Hạ tiên sinh... Lần này không chỉ có thể đóng phim cùng Tần Chu lão sư mà còn gặp được Hạ tiên sinh nữa."
Nghe được hai chữ Tần Chu, Hạ Dương mới có một chút xíu phản ứng, thuận thế nhìn về phía Cố Niệm.
Vì thế chờ đến lúc Hứa Thừa Yến tẩy trang xong đi ra thì nhìn thấy Hạ Dương và Cố Niệm đứng chung một chỗ, hai người đang ở nói chuyện phiếm với nhau. Nói đúng ra là Cố Niệm nói chuyện còn Hạ Dương thì chỉ nghe.
Hứa Thừa Yến nhìn nhìn hai người thêm một chút, nhưng cũng không đi qua mà trực tiếp xoay người rời khỏi phim trường, đi về phía bãi đỗ xe. Cậu ngồi vào trong xe bảo mẫu, vừa nghịch điện thoại vừa đợi người đại diện đến.
Không lâu sau, Hứa Thừa Yến nghe thấy tiếng cửa xe mở ra nên ngẩng đầu lên nhìn qua. Bất quá người tới không phải là người đại diện mà lại là Hạ Dương.
"Sao anh lại vào đây?" Hứa Thừa Yến thấy hắn liền sửng sốt, vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ xe xem xét: "Nhỡ có người nào nhìn thấy thì sao?"
"Không có ai nhìn thấy đâu." Hạ Dương ngồi vào xe.
Hứa Thừa Yến nhìn kỹ một vòng xác nhận không có ai đi ngang qua, sau đó mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hứa Thừa Yến lại hỏi: "Anh có quen biết Cố Niệm à?"
Hạ Dương thuận miệng trả lời: "Là một sinh viên Hạ gia từng tài trợ giúp đỡ, chỉ tình cờ gặp thôi."
Hứa Thừa Yến cũng biết Hạ gia mỗi năm đều làm từ thiện giúp đỡ sinh viên nghèo khó gì đó.
Hạ Dương: "Có chút giống em."
Hứa Thừa Yến quay sang hỏi: "Thật sao?"
"Giống với em của trước kia."
Hứa Thừa Yến cẩn thận nghĩ kỹ lại, phát hiện quả thực có chút giống. Trước đây khi còn học đại học, cậu thường xuyên mặc sơ mi trắng và đeo kính vì Hạ Dương thích cậu như thế.
Trùng hợp là Cố Niệm đóng vai một sinh viên đại học trong bộ phim mới này nên cũng mặc sơ mi trắng, còn đeo thêm kính. Hơn nữa Cố Niệm vốn dĩ còn rất trẻ, mới 18 tuổi thôi nên có thể nói là diễn rất phù hợp với sắc thái của mình.
Hứa Thừa Yến tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ một hồi thì đột nhiên hỏi: "Vậy anh cảm thấy trước đây em tốt hơn hay là bây giờ tốt hơn?"
Hạ Dương không chút do dự đáp: "Đều giống nhau."
Hứa Thừa Yến không nói thêm gì nữa, yên lặng dựa vào cửa sổ xe nhắm hai mắt lại tựa hồ ngủ thϊếp đi. Xe bảo mẫu chạy về hướng khách sạn, không lâu sau đã ngừng lại. Hứa Thừa Yến xuống xe, Hạ Dương cũng đi theo phía sau.
Hứa Thừa Yến đi vào thang máy trước, lại nhìn Hạ Dương ở bên cạnh cho rằng Hạ Dương cũng ở lại khách sạn này nên hỏi: "Anh ở tầng nào?"
Hạ Dương lại nói: "Anh quên đặt khách sạn rồi, anh về phòng cùng với em."
Hứa Thừa Yến cũng không nói gì, nhấn vào số tầng phòng cậu. Sau khi trở lại phòng, cậu chỉ chỉ sô pha nói: "Không có phòng thì buổi tối anh ngủ ở đây."
Hạ Dương liền hỏi: "Em ngủ ở đâu?"
"Phòng ngủ." Hứa Thừa Yến cởϊ áσ khoác ra đi vào phòng ngủ.
Hạ Dương ở trong phòng khách, gửi tin nhắn cho thư ký. Không lâu sau, thư ký đem hành lý của hắn đến. Hứa Thừa Yến nghe thấy động tĩnh bên ngoài liền đi ra, liếc mắt một cái liền thấy được vali hành lý của Hạ Dương, còn thấy được thư ký đứng ở cửa.
Thư ký thức thời cung kính nói: "Hạ tổng, vậy tôi về khách sạn trước."
Nói xong thư ký liền xoay người rời đi, tiện thể đóng cửa lại.
Hứa Thừa Yến nhìn chiếc vali, lại nhìn Hạ Dương hỏi: "Thư ký của anh còn tìm được khách sạn để ở mà ông chủ như anh lại chưa tìm được chỗ ở à?"
"Anh tiết kiệm tiền." Ông chủ Hạ với biểu tình vô cùng tự nhiên kéo vali hành lý vào trong phòng ngủ.
Hứa Thừa Yến đi theo sau, trông thấy ông chủ Hạ đang thu dọn vali cất hết quần áo vào tủ. Trong tủ quần áo đã treo không ít quần áo của cậu, giờ Hạ Dương lại còn treo quần áo của mình vào trong đó nữa. Mà quần áo Hạ Dương mang theo cơ bản đều là tây trang, sơ mi trắng chỉnh tề được treo gọn gàng ở bên trong.
Hứa Thừa Yến thuận miệng hỏi: "Sao anh mang nhiều tây trang thế?"
Hạ Dương nhàn nhạt đáp: "Anh quen rồi."
Hứa Thừa Yến nhớ lại thì chợt phát hiện từ khi cậu bắt đầu quen biết Hạ Dương thì Hạ Dương vẫn luôn mặc tây trang, rất ít khi thấy Hạ Dương mặt đồ khác. Phong cách của Hạ Dương từ trước đến nay đều không thay đổi, vẫn giống như lúc trước.
Hứa Thừa Yến dựa vào cạnh tủ quần áo, lại lấy điện thoại ra bắt đầu lướt weibo. Đang lướt lướt thì màn hình trang chủ đột nhiên nhảy lên một động thái...
【 Cố Niệm: Mùa thu năm 18 tuổi~ 】
Mấy bức ảnh kèm theo đều là ảnh tự sướng, Hứa Thừa Yến vừa lướt qua liền phát hiện đều là phong cách mặc sơ mi trắng và mang mắt kính. Hứa Thừa Yến nhìn ảnh chụp đột nhiên lại nhớ tới lúc cậu còn học đại học.
"Hạ Dương." Hứa Thừa Yến ngẩng đầu lên, lại hỏi lần nữa: "Anh cảm thấy lúc trước em tốt hơn hay là hiện tại tốt hơn?"
Hạ Dương đã thu dọn quần áo xong xuôi, quay sang phía cậu. Hạ Dương không trực tiếp trả lời vấn đề này mà hỏi: "Vậy em cảm thấy anh trước đây tốt hơn hay là hiện tại tốt hơn?"
Hứa Thừa Yến vô thức trả lời: "Có gì khác nhau sao?"
"Có." Hạ Dương đi tới: "Trước kia anh đối xử với em không tốt, thái độ cũng rất kém."
Hứa Thừa Yến hơi cúi đầu: "Bây giờ em đối xử với anh cũng không tốt."
"Không giống." Hạ Dương duỗi tay ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má thiếu niên: "Em vẫn luôn rất tốt."
Hứa Thừa Yến không nói gì.
Bốn năm trôi qua, cậu đã không còn giống như lúc trước nữa. Có đôi khi cậu cảm thấy 5 năm kia rất thống khổ, là cầu mà không được. Nhưng đôi khi lại cảm thấy quãng thời gian 5 năm đó lại thật hạnh phúc và mãn nguyện... Là kiểu toàn tâm toàn ý hết lòng thích một người, là toàn bộ kỷ niệm của cậu.
Hạ Dương cúi đầu, chạm nhẹ vào khóe mắt thiếu niên: "Em đừng nghĩ nhiều."
Hứa Thừa Yến tùy ý đáp lại rồi nói: "Em đi tắm rửa trước."
Hạ Dương cũng buông tay rồi đi ra phòng khách. Hứa Thừa Yến lấy quần áo trong tủ ra, sau đó vào phòng tắm tắm rửa. Hạ Dương ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền đến. Qua hồi lâu sau, tiếng nước ngừng lại, tiếng máy sấy tóc lại truyền đến.
Có điều sau khi tiếng máy sấy tóc dừng lại, trong phòng tắm không có động tĩnh gì nữa. Hạ Dương kiên nhẫn đợi trên ghế sô pha, đợi thêm mười mấy phút mà Hứa Thừa Yến vẫn còn trong phòng tắm chưa ra ngoài.
Hạ Dương đứng dậy đi tới gõ cửa phòng tắm, khẽ gọi: "Yến Yến?"
Trong phòng tắm không có ai trả lời. Hạ Dương nhíu mày đặt tay lên tay nắm cửa liền phát hiện cửa không khóa nên trực tiếp đẩy ra.
Chỉ là khi Hạ Dương nhìn vào bên trong thì thấy thiếu niên đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, bên dưới lại không mặc gì cả. Đầu tóc thiếu niên còn hơi ướt, đeo một cặp kính gọng mỏng đứng trước gương.
Thiếu niên cũng chú ý tới Hạ Dương đứng ở cửa phòng tắm liền mỉm cười quay đầu lại nhìn về phía hắn.
"Tiên sinh, anh thích không?" Giọng nói thiếu niên vô cùng ôn nhu, đôi mắt đào hoa khẽ cong lên.
Bước chân Hạ Dương ngừng lại, sững sờ tại chỗ... Thiếu niên trước mắt giống như quay trở lại năm 18 tuổi. Là Hứa Thừa Yến khi còn toàn tâm yêu thích hắn.
------------------------------------------------
Tưởng tượng bộ dáng của Yến Yến mê người thế này không biết Hạ tổng có kìm chế nổi không đây?😆