----------------------------------------------------
Thời điểm Hạ Dương trở về đã chạng vạng tối. Trên sô pha, Hứa Thừa Yến yên bình chìm trong giấc ngủ, trên người khoác một tấm thảm lông.
Hạ Dương đi tới tùy tay để dâu tây trên mặt bàn rồi ngồi sang một bên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên người thiếu niên, nhẹ giọng gọi: "Yến Yến."
Hứa Thừa Yến bị động tác nhỏ của Hạ Dương quấy nhiễu làm thức giấc, mơ mơ màng màng ừ một tiếng rồi mở hai mắt ra. Mà bởi vì còn chưa tỉnh ngủ lắm nên cậu vẫn còn hơi đờ đẫn, đôi mắt đào hoa mờ mịt hơi nước.
Hạ Dương cúi người tới gần, không chút để ý hỏi: "Em ngủ cả buổi chiều luôn à?"
"6 giờ." Hạ Dương theo thói quen vươn tay ra muốn kéo tấm thảm lông trên người thiếu niên lại cẩn thận một chút.
Hứa Thừa Yến cuối cùng cũng tỉnh ngủ, vội vàng giơ tay chống trước ngực Hạ Dương ngăn động tác của hắn lại: "Anh đừng ấn."
"Hả?" Động tác Hạ Dương thoáng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống liền thấy trước ngực thiếu niên phồng lên, bên dưới thảm ông hình như là có thứ gì đó.
Hạ Dương nhìn chằm chằm tấm thảm, thấy bên trong có thứ gì đó mềm mại nhích tới nhích lui. Ngay sau đó, một cái đầu lông xù tròn tròn nho nhỏ từ bên trong thảm chui ra.
Tiểu Ôn thò đầu ra ngoài đảo mắt một vòng, sau đó thay đổi tư thế rồi lại tiếp tục nằm sấp xuống ngực thiếu niên. Hứa Thừa Yến cũng duỗi tay lên cách tấm thảm sờ sờ cục bông đáng yêu này.
Hạ Dương trực tiếp ôm Tiểu Ôn ra khỏi thảm lông rồi đặt xuống mặt đất.
Hứa Thừa Yến có chút lười biếng, nhịn không được hỏi: "Tiểu Ôn là do anh nuôi mà, sao lại còn ngại nó rụng lông chứ?"
Hạ Dương nghiêng người kéo thảm lông trên người thiếu niên xuống, nhìn chằm chằm đám lông mèo dính trên áo ngủ của cậu lại tiếp tục cau mày: "Dính hết lên quần áo của em rồi này."
"Có sao?" Hứa Thừa Yến bật cười cúi đầu nhìn xuống áo ngủ của mình, tùy tiện phủi phủi vài cái, cũng không để ý chuyện này lắm.
Hạ Dương: "Chiều nay em có nghịch ngợm gì không?"
Hứa Thừa Yến không trực tiếp trả lời mà chuyển dời trọng tâm sang đối tượng khác: "Câu này thì anh hẳn nên hỏi Kỳ Kỳ ấy."
"Tôi không làm gì hết nha." Hứa Thừa Yến thoáng ngồi dậy, dựa vào gối đầu: "Là Kỳ Kỳ."
Hứa Thừa Yến chỉ tay về một hướng, nói: "Kỳ Kỳ cắn hỏng dép lê của anh rồi."
Hạ Dương thuận thế nhìn theo tay cậu liền thấy cách đó không xa trên tấm thảm có một đôi dép lê. Chỉ là nó đã bị cắn nát rồi, thoạt nhìn trông tả tơi vô cùng.
"Yến Yến." Hạ Dương thở dài một tiếng: "Sau này không thể để em ở nhà một mình được."
Hứa Thừa Yến sững sờ một chút, đành phải nhấn mạnh lại lần nữa: "Là Kỳ Kỳ cắn hỏng mà."
Hạ Dương: "Dép lê để ở trong thư phòng, ngày thường Kỳ Kỳ đều không đi vào đó."
"Tôi cũng không biết nữa." Hứa Thừa Yến giải thích: "Buổi chiều tôi ngồi chơi cùng với nó ở tầng hai, kết quả nó lại đột nhiên tự mình chạy đến thư phòng a."
"Bình thường Kỳ Kỳ đều rất nghe lời, sẽ không gây chuyện." Hạ Dương đưa tay ra chậm rãi vuốt ve nốt lệ chí dưới khóe mắt phải của thiếu niên: "Gần đây có em nên lá gan nó liền lớn hơn rồi, còn dám chạy vào thư phòng nghịch ngợm nữa."
Ngày thường Kỳ Kỳ đều không chạy loạn vào phòng, cũng sẽ không cắn lung tung đồ vật gì cả. Nhưng bây giờ lại khác, Kỳ Kỳ cái gì cũng dám cắn. Giống như là biết sau lưng sẽ có người chống lưng cho nó nên lá gan càng lúc càng lớn.
"Không liên quan đến tôi nha." Hứa Thừa Yến cười nhẹ một tiếng: "Sao có thể trách tôi chứ..."
"Là em trông nó đấy." Hạ Dương thu tay về thuận tiện lấy túi dâu tây trên bàn qua.
Hứa Thừa Yến vừa nhìn thấy dâu tây liền ngồi dậy thò tới lấy một vài quả ăn. Hạ Dương ở bên cạnh an tĩnh nhìn chăm chú vào thiếu niên, một lát sau chợt lên tiếng: "Không giống với trước đây."
Hứa Thừa Yến nhất thời không nghe hiểu, hỏi lại: "Sao thế?"
Hạ Dương thu lại ánh mắt, cố nén cười: "Càng ngày càng giống trẻ con."
Chỉ cần phụ huynh không ở nhà một ngày nhóc nghịch ngợm này liền gây chuyện.
Hứa Thừa Yến nhìn về phía hắn, thuận thế nói: "Có thể là do anh già rồi."
"Quả thật là già rồi." Hạ Dương gật đầu đồng ý.
Sau 30 tuổi, tâm lý đã thay đổi rất nhiều.
Sau buổi tối, khi Hứa Thừa Yến vừa định chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi thì thấy có khách đến thăm. Viên Liệt cầm theo hai tấm thiệp mời lại đây, cười tủm tỉm nhìn hai người.
"Hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ. Mong hai người có thể đến tham dự chung vui cùng với chúng tôi."
Hứa Thừa Yến đầy vẻ kinh ngạc nhận lấy thiệp mời. Lúc trước khi cậu quen biết Giang Lâm thì nhóc này còn đang học trung học. Kết quả chỉ chớp mắt một cái Giang Lâm đã chuẩn bị kết hôn rồi.
Thật tốt a!
Hứa Thừa Yến cầm thiệp mời còn chưa hòa hoãn lại tâm tình kích động, lại thấy Viên Liệt tựa hồ như có chuyện muốn nói với Hạ Dương nên liền đứng dậy, chủ động tránh mặt: "Tôi lên phòng trước."
Nói xong Hứa Thừa Yến liền xoay người lên lầu, chuẩn bị gọi điện thoại tán gẫu với Giang Lâm.
Viên Liệt cười tủm tỉm, chờ Hứa Thừa Yến rời khỏi liền nhìn về phía Hạ Dương ngồi đối diện hỏi: "Cảm giác sống chung với nhau thế nào?"
"Cũng tốt." Hạ Dương dựa lưng vào sô pha, khẽ lật lật tấm thiệp mời.
"Ở bên nhau rồi à?"
Hạ Dương: "Không có."
Viên Liệt nghe hắn nói vậy liền không khỏi kinh ngạc: "Đều đã sống chung với nhau luôn rồi mà sao lại còn chưa có tiến triển gì?"
"Không phải sống chung." Hạ Dương sửa lại: "Em ấy bị bệnh, bây giờ tôi tạm thời chăm sóc em ấy."
"Có gì khác nhau à?" Viên Liệt cười như không cười phản bác.
"Có khác." Hạ Dương cầm thiệp mời trong tay: "Như bây giờ rất tốt."
Viên Liệt gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi chuyện tình cảm nữa mà chuyển sang chủ đề khác. Có điều trước khi rời đi, Viên Liệt vẫn nói ra lòng mình: "Hy vọng về sau cũng có thể nhận được thiệp mời của anh."
Hạ Dương đứng dậy tiễn Viên Liệt ra cửa. Sau khi trở lại biệt thự, Hạ Dương lên lầu đi tới phòng của Hứa Thừa Yến. Khi hắn vừa đến cửa phòng liền thấy thiếu niên đang ngồi dựa trên đầu giường chơi điện thoại, trong lòng còn ôm theo Tiểu Ôn.
Hạ Dương đi tới mép giường: "Sao em lại còn ôm Tiểu Ôn lên đây?"
"Hửm?"
Hạ Dương ôm Tiểu Ôn lên, như cũ đem ra ngoài để ở ngoài phòng.
"Trên giường chỗ nào cũng có lông." Hạ Dương vỗ nhẹ chăn lông phủi sạch lông mèo để lại cho sạch sẽ.
"Tiểu Ôn là do anh nuôi đó." Hứa Thừa Yến không khỏi bật cười: "Sao lại ghét bỏ nó thế..."
Hạ Dương vừa phủi sạch lông mèo vừa nhắc nhở: "Bạn nhỏ đi ngủ sớm một chút đi."
Hứa Thừa Yến ừ một tiếng đáp lại rồi nằm xuống giường. Nhưng cậu cũng chưa buồn ngủ lắm nên cứ mở to mắt, tầm mắt rơi vào tấm thiệp cưới trên tủ đầu giường.
Hứa Thừa Yến nhịn không được cảm khái: "Giang Lâm sắp kết hôn rồi."
"Ừm."
"Nhanh thật đấy." Tâm tình Hứa Thừa Yến nhất thời có chút phức tạp.
Trong trí nhớ của cậu, Giang Lâm giống như một cậu nhóc không bao giờ lớn vậy, thế mà chỉ mới chớp mắt thôi cậu nhóc ấy đã sắp kết hôn rồi.
Hạ Dương: "Nó cùng Viên Liệt đã quen nhau lâu rồi, chuyện kết hôn cũng không có gì ngạc nhiên lắm."
Hứa Thừa Yến nghe hắn nói vậy thì hơi tò mò chuyện tình giữa Giang Lâm và Viên Liệt liền hỏi: "Bọn họ làm sao quen biết nhau vậy?"
Hạ Dương khẽ trầm mặc xuống. Hồi lâu sau, Hạ Dương mới chậm rãi lên tiếng: "Trước đây Viên Liệt là bác sĩ tâm lý."
Hứa Thừa Yến an tĩnh lắng nghe chờ Hạ Dương tiếp tục kể.
Hạ Dương: "Lúc ấy Giang Lâm cho rằng em đã xảy ra chuyện nên tìm đến bác sĩ tâm lý, sau đó thì quen biết với Viên Liệt."
Hứa Thừa Yến ngay lập tức nghĩ tới vụ tai nạn xe bốn năm trước kia. Giang Lâm luôn đối xử với cậu rất tốt, nhưng chính cậu lúc quyết định từ bỏ mọi thứ để rời đi lại bỏ qua Giang Lâm, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi.
Tâm can Hứa Thừa Yến đột nhiên có chút nặng nề: "Lúc đó... Em ấy trải qua thế nào?"
Hạ Dương theo thói quen sờ điếu thuốc trong túi, muốn hút một điếu. Nhưng hắn không có bậc lửa, chỉ nghịch hộp thuốc thấp giọng nói: "Quãng thời gian đó nó trải qua thật sự không tốt lắm."
Hứa Thừa Yến nhìn hộp thuốc trong tay Hạ Dương, nhất thời có chút xuất thần. Căn phòng rơi vào yên lặng một hồi lâu, sau đó Hứa Thừa Yến mới mở miệng: "Nếu lúc đó... Tôi gọi cho em ấy một cuộc điện thoại thì tốt rồi."
Hạ Dương: "Em cũng nên gọi cho anh nữa."
"Không cần đâu." Hứa Thừa Yến vô thức trả lời.
Mặc kệ có gọi điện hay không thì kết quả cũng sẽ không khác gì. Cho dù lúc trước không có vụ tai nạn xe cộ kia thì sau khi cậu trở về cũng sẽ tách khỏi Hạ Dương. Hứa Thừa Yến không muốn nghĩ đến chuyện trước kia nữa, lấy ly nước qua uống một ngụm.
Nhưng Hạ Dương lại không chịu buông tha, vẫn tiếp tục truy vấn: "Tại sao em lại muốn rời đi?"
Hứa Thừa Yến không nói gì, an tĩnh uống xong ly nước rồi đem nó để lại trên tủ đầu giường.
"Nếu không có vụ tai nạn xe cộ đó..."
Hứa Thừa Yến vội ngắt lời: "Đều đã qua hết rồi, đừng nhắc đến nữa."
Đã qua tận bốn năm rồi, bây giờ có lôi chuyện cũ ra cũng không còn ý nghĩa gì.
"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày: "Cho dù là chia tay thì cũng phải nói rõ lý do."
"Chia tay à?" Hứa Thừa Yến quay mặt sang, thanh âm bất giác cũng lạnh xuống: "Là anh tự mình nói, từ trước đến nay chúng ta đều không phải là quan hệ người yêu."
Hạ Dương trầm mặc một lúc. Cuối cùng, hắn bèn lên tiếng giải thích: "Chỉ là lời nói nhất thời trong lúc anh tức giận thôi."
"Chúng ta là quan hệ người yêu." Hạ Dương nắm lấy một bàn tay của thiếu niên: "Anh vẫn luôn chỉ có một mình em, chỉ mang duy nhất một mình em về nhà cũ, cũng chỉ giới thiệu em cho bạn bè của anh."
Hứa Thừa Yến bị lời này chọc cho tức giận, không khỏi bật cười: "Vậy tôi đây nên cảm kích anh sao?"
"Anh cho là em đã biết rồi." Hạ Dương thấp giọng nói: "Từ trước đến nay anh chưa từng có ai khác."
"Tôi không biết! Từ trước đến nay anh cũng chưa từng nói với tôi!" Hứa Thừa Yến hất tay hắn ra, nhất thời có chút kích động: "Anh đã từng giới thiệu tôi với ai sao?! Những người xung quanh anh nói gì về tôi, chẳng lẽ anh lại không biết gì hết à?!"
Bốn năm. Nhất định phải lôi chuyện cũ ra, sau đó phân chia ai đúng ai sai sao?
"Là anh bảo tôi đừng trở về!" Hai mắt Hứa Thừa Yến nhanh chóng đỏ lên: "Là anh đuổi tôi đi, vì cái gì hiện tại anh lại ra vẻ như vậy!"
Hứa Thừa Yến cúi đầu, thanh âm nghẹn ngào, thậm chí cũng không nói nên lời nữa. Rõ ràng cậu mới là người bị vứt bỏ, nhưng bây giờ Hạ Dương lại ra vẻ thâm tình như vậy? Giống như là 5 năm kia đều là do cậu không hiểu chuyện vậy.
"Tôi vốn đã rất nghe lời mà, vì sao lại đối xử với tôi như vậy chứ..."
Mặc kệ là trước đây hay là hiện tại, Hạ Dương luôn luôn ở trước mặt cậu lặp đi lặp lại câu nói ngoan một chút, nghe lời một chút. Hứa Thừa Yến cuộn tròn thành một quả bóng trên giường, hai tay ôm đầu, càng ngày càng thống khổ.
Cậu đã rất ngoan...
"Yến Yến..." Hạ Dương nhận thấy trạng thái của thiếu niên không ổn lắm, vội đưa tay ra muốn chạm vào đối phương.
"Đừng chạm vào tôi!" Phản ứng của Hứa Thừa Yến rất dữ dội, cơ thể cũng càng co rụt lại về phía sau hơn.
Giống như một chú nhím con vậy, gắt gao cuộn chặt cơ thể tự bảo vệ chính mình. Hứa Thừa Yến cúi đầu, lại bởi vì cảm xúc kích động nên đột nhiên cảm giác có chút không thở nổi, hai tay gắt gao ôm lấy lồng ngực, hai mắt tối sầm xuống, bên tai vang lên một trận âm thanh ong ong.
Hạ Dương thử đến gần một chút dỗ dành: "Em bình tĩnh trước đã."
"Đừng chạm vào tôi!" Hứa Thừa Yến càng thêm chống cự hắn, hô hấp cũng càng ngày càng khó khăn, đầu nóng bừng bừng.
Nhím con theo bản năng dựng những chiếc gai nhọn của mình ra đối với thế giới bên ngoài để tự bảo vệ tốt chính mình. Nhưng Hạ Dương cũng không lui lại mà vẫn tiếp tục tiến lên, ôm chặt cả người chú nhím con đầy gai nhọn vào lòng.
"Không sao không sao." Hạ Dương nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ lưng thiếu niên, thử trấn an.
Nhưng nhím con vẫn tiếp tục giãy giụa chống cự: "Anh đừng chạm vào tôi..."
Hạ Dương gắt gao siết chặt nhím con hơn, nghiêng đầu khẽ hôn lên sườn mặt thiếu niên, từng chút một liếm sạch những giọt nước mắt đau đớn của cậu.
"Không sao đâu." Hạ Dương không ngừng hôn lên.
Những nụ hôn vụn vặt rải rác khắp khuôn mặt, từ bên trên rồi dần hướng xuống phía dưới đến trước đôi môi ấm nóng của thiếu niên. Sau đó, Hạ Dương nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đó.
---------------------------------------------------
Bởi vậy nên anh mới xứng đáng truy thê trăm chap đấy, đến chap này nghe Yến Yến nói ra những lời này lại làm trái tim nhà ngoại đau lòng...😢