Quan Hệ Thế Thân

Chương 1: Hạ tiên sinh





------------------------------------------------

Thời điểm Hứa Thừa Yến nhận được cuộc gọi, đã là rạng sáng.

"Đến đón tôi." Giọng nam nhân bên kia điện thoại có chút khàn khàn, âm thanh xung quanh thì hỗn loạn. Nói xong đối phương liền cúp máy. 

Ngay sau đó, Hứa Thừa Yến nhận được một tin nhắn khác, cho biết địa điểm đó là ở một quán bar địa phương. Hứa Thừa Yến cố chống lại cơn buồn ngủ, rời giường thay quần áo, rồi cầm lấy chìa khóa xe vội vàng đi ra ngoài. Mùa đông vừa mới trôi qua chưa được bao lâu, bên ngoài trời vẫn còn hơi lạnh, Hứa Thừa Yến quấn chặt áo khoác rồi lên xe.

Dù đã hơn một giờ sáng nhưng trung tâm con phố vẫn nhộn nhịp, đèn hàng quán thắp sáng khắp nơi. Hứa Thừa Yến đi tới quầy bar, khéo léo vượt qua đám người rồi đi về phía phòng riêng, vừa mở cửa đã trong nháy mắt nhìn thấy nam nhân bị đám đông vây quanh.


Đèn trong hộp đêm hơi mờ và hỗn loạn, một vài vị công tử trẻ trung đang ngồi uống rượu cùng nhau. Mà trong khi đó, nam nhân ngồi ở giữa ghế sô pha lại thản nhiên dựa vào lưng ghế, trên tay anh ta lủng lẳng một ly rượu. 

Đột nhiên, nam nhân dường như nhận thức được điều gì đó liền ngẩng đầu nhìn lên hướng cửa. Ai đó trong hộp đêm cũng chú ý nhận thấy một thân ảnh khác lạ đang đứng ở cửa, ồn ào nói: "Yến Yến tới!"

"Thật đúng là đến rồi! Chính là cậu ta à!"

"Dù sao cũng là Hạ thiếu tự mình gọi điện thoại, Yến Yến khẳng định sẽ đến a!"

Một đám công tử cười cợt trêu ghẹo, sôi nổi nhìn về nam nhân ở giữa sô pha. Nam nhân nhìn thoáng qua thanh niên tóc đen còn đang đứng ở cửa, đem ly rượu để trên bàn rồi nói với những người khác: "Tôi về trước."


"Ai, Hạ thiếu đi thật à?"

"Hạ thiếu không uống thêm vài ly sao?"

Nam nhân mặc kệ thanh âm bốn phía ồn ào, cứ thế đứng dậy bước thẳng ra khỏi hộp đêm, lại bởi vì quán bar có chút ngột ngạt liền tùy ý kéo kéo cà vạt. Sau khi lên xe, nam nhân có chút mệt mỏi dựa vào trên ghế, nhắm mắt lại.

Hứa Thừa Yến đang ngồi ở ghế lái cúi người, giúp nam nhân thắt dây an toàn, liền nhận ra cái nhíu mày của hắn. Hai người thật sự cách nhau rất gần, Hứa Thừa Yến còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người của nam nhân, nói nhỏ: "Nếu anh không thích, lần sau đừng uống nhiều như vậy."

Nam nhân vẫn như cũ nhắm hai mắt, không có gì phản ứng gì, tựa hồ là ngủ rồi không nghe được. Mãi cho đến khi chiếc xe dừng dưới chung cư, nam nhân mới tỉnh dậy.

Trở lại căn hộ, Hạ Dương tùy tay cởϊ áσ khoác ném lên ghế sô pha. Hứa Thừa Yến đi qua, đem quần áo bị vất lên sô pha cẩn thận treo lên cái giá ở bên cạnh: "Hạ Dương, em đi nấu chút canh cho anh."


Hứa Thừa Yến đi về phía phòng bếp, chuẩn bị nấu canh giải rượu.

"Không cần."

Hạ Dương dựa nằm ở trên sô pha, xoa xoa giữa hai chân mày, trầm giọng hỏi: "Còn hoành thánh không?"

"Hoành thánh cũng chỉ còn lại một phần cuối cùng."

Hứa Thừa Yến đi đến tủ lạnh: "Là chuẩn bị để lại ngày mai cho anh ăn sáng."

"Vậy bây giờ ăn hoành thánh đi."

Hứa Thừa Yến cười, nhịn không được hỏi: "Nếu bây giờ ăn rồi, vậy bữa sáng ngày mai anh muốn ăn cái gì?"

"Ngày mai lại nói." Hạ Dương tùy ý nói.

Hứa Thừa Yến cố nhịn cười, lấy trong tủ lạnh ra một tô hoành thánh đã được bọc lại. Anh ấy vẫn thích ăn hoành thánh như vậy a. 

Hứa Thừa Yến đột nhiên nhớ tới khi cậu mới vừa chuyển đến sống với Hạ Dương, cậu đã làm một tô hoành thánh cho hắn ăn, sau đó hắn dường như rất thích ăn hoành thánh cậu nấu, bởi thế nên cậu luôn sẽ chuẩn bị trước gói hoành thánh ở nhà. Bất giác vậy mà thói quen này đã duy trì được trong năm năm.
Hứa Thừa Yến đi vào trong phòng bếp, nấu xong hoành thánh liền hướng phòng khách hô to: 

"A Dương, đã xong."

Lúc này Hạ Dương đang dựa vào trên sô pha nghe thấy cậu gọi mới đứng dậy, từng bước một đi tới. Hứa Thừa Yến cầm cái muỗng đặt trên đĩa hoành thánh, cẩn thận nhắc nhở: "Có thể còn hơi nóng."

Hạ Dương không nói lời nào, chỉ nhìn thiếu niên cùng bàn trước mặt, có chút xuất thần. Thanh niên có một đôi mắt hoa đào tràn ngập ôn nhu, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, tay áo hơi xắn lên, lại có vẻ như vì nhiệt độ trong bếp tương đối nóng, hai chiếc cúc áo sơ mi trên cùng còn chưa được cài chặt.

Tầm mắt Hạ Dương dừng ở trên xương quai xanh trắng nõn của thiếu niên, đột nhiên đứng lên nghiêng người, từ phía sau ôm lấy thiếu niên, cúi đầu trên vai cậu.
Hứa Thừa Yến sửng sốt: "A Dương?"

Hạ Dương vẫn không trả lời, cúi đầu tựa vào trên vai của người thiếu niên, đôi môi nhẹ nhàng cọ xát vào sườn cổ bên cạnh của cậu, một tay duỗi ra trước mặt cởi từng cúc áo một. Hai người cũng đã thân mật tiếp xúc rất nhiều lần, Hứa Thừa Yến có lí nào lại không biết Hạ Dương đang có ý tứ gì nhưng vẫn hỏi:

"A Dương, anh không muốn ăn cơm trước sao?"

"Chờ xong lại ăn."

Hạ Dương thản nhiên đáp một câu, liền thoáng dùng sức đem người ôm lên đi về phòng khách. Đem thiếu niên trong lòng ngực đặt ở trên ghế sô pha, từ trên cao nhìn xuống người trước mắt. Hạ Dương nhìn đến cặp mắt hoa đào kia liền chậm rãi giơ tay cởi bỏ cà vạt trên cổ, ngay sau đó đem cà vạt che lại đôi mắt thiếu niên, cúi người xuống.

Còn bát hoành thánh nóng hổi kia vẫn trơ trọi đặt ở trên bàn ăn, từ bốc hơi chuyển sang nguội dần. Mãi cho đến cuối cùng, Hạ Dương cũng không ăn được phần hoành thánh đó.
Bất quá Hạ Dương đã "ăn" một bữa tối khác.

Sáng hôm sau, khi Hạ Dương thức dậy, chiếc gối bên cạnh đã trống rỗng. Hắn đứng dậy đi ra hành lang, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp. Hạ Dương đứng dựa vào cửa phòng bếp, nhìn đến thiếu niên còn đang mặc đồ ngủ làm bữa sáng. 

Hứa Thừa Yến cũng nghe thấy động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn lại, cười nói: "Sáng sớm em dậy hơi muộn, không mua được vỏ hoành thánh nên đành mua há cảo về."

Há cảo trong nồi đã nấu chín rồi, Hứa Thừa Yến tắt lửa, múc ra hai cái bát rồi bê lại bàn ăn. Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, Hạ Dương trở lại phòng ngủ thay quần áo. Hạ Dương buổi sáng phải đến công ty, Hứa Thừa Yến ở một bên cầm cà vạt giúp hắn thắt vừa hỏi:

"Tối nay anh có về ăn tối không?"

"Hẳn là sẽ." Hạ Dương nhàn nhạt nói.
Hứa Thừa Yến sửa sang lại cà vạt cho tốt, ngẩng đầu nở một nụ cười ấm áp với nam nhân.  

"Vậy thì tối nay em sẽ đợi anh về." 

"Ừ." Hạ Dương hờ hững đáp rồi quay người rời đi.

Hứa Thừa Yến nhìn bóng lưng của Hạ Dương, nhưng cũng không nghĩ nhiều, dù sao cậu cũng đã quen với sự lãnh đạm của hắn. Hắn vẫn luôn là như vậy, đối với tất cả mọi người bên cạnh đều có vẻ xa cách, ngay cả ở trước mặt đám bằng hữu cũng vĩnh viễn một bộ dáng lạnh lùng, rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Vừa lúc mới bắt đầu quen biết, Hứa Thừa Yến còn mờ mịt, rối rắm không biết rốt cuộc Hạ Dương có thích mình hay không. Nhưng sau này, khi hai người thân thiết với nhau một thời gian dài, cậu dần buông bỏ nghi hoặc bởi vì tính cách của hắn chính là như tảng băng vậy.
Cậu cũng đã từng chờ đợi, chờ đợi ngày tảng băng tan. Nhưng ngay cả khi tảng băng không tan, giữ nguyên hiện trạng như vậy cũng đủ rồi.

Ít ra cậu là người đặc biệt nhất bên cạnh Hạ Dương. Họ đã sống với nhau trong năm năm như một cặp vợ chồng. Mà bên cạnh Hạ Dương cũng chỉ có duy nhất một mình cậu, không có những người tình nhỏ nhen hỗn láo hay gì cả.

Hết thảy mọi thứ đều tốt đẹp, thật tuyệt như đang nằm mơ vậy.

Cậu đã, rất hài lòng.