Chương 99: "Cởi quần áo."
Tiệc rượu náo nhiệt bỗng dưng im bặt, chỉ còn lại tiếng nhạc du dương vang lên không biết mỏi mệt trên đỉnh đầu. Bởi vì đoạn nhạc đệm vừa rồi, ánh mắt mọi người không hẹn mà cùng nhau nhìn về nơi náo nhiệt ở lối vào.
Chất lỏng dính trên ngực áo Cảnh Phong tràn ra tứ phía, thoạt nhìn trông có hơi chật vật và thấy ghê, mà Cảnh Phong thì chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, cô chỉ yên lặng nhìn Tô Mộc Nghiên, không ai biết trong lòng cô đang nghĩ gì.
"Tổng giám đốc, ngài không sao chứ?"
Trợ lý vẫn đi theo sau Cảnh Phong phản ứng ngay, nàng thấp giọng hỏi một tiếng, sau đó luống cuống tay chân nhận lấy khăn giấy từ tay phục vụ, khom người lau đi vết rượu trên áo Cảnh Phong.
Tổng giám đốc? Tôi cũng không nghe nói cô đã trở thành tổng giám đốc gì đó. Một năm không gặp, cô thật là có năng lực ha.
Đầu lưỡi Tô Mộc Nghiên lướt nhẹ qua cánh môi đỏ chói của mình, đáy mắt chợt lóe lên tia phẫn nộ, rồi nàng nở nụ cười kiều mị, bước hai bước đến gần Cảnh Phong, vẻ mặt tươi cười quyến rũ: "Cô không sao chứ, Cảnh tổng?" Chữ 'giám' phía sau bị Tô Mộc Nghiên giữ lại trong miệng, hóa thành nụ cười sâu xa.*
*Giám đốc = tổng giám, bạn Nghiên định gọi là Cảnh tổng giám, tức là giám đốc Cảnh, chữ tổng đi một mình nó thì là 'tổng tài', edit sửa lại cho dễ hiểu nên phải chú thích để không sai ý tác giả.
Lời nói của nàng rõ ràng là quan tâm, nhưng ý cười trong mắt không hề có chút nào áy náy, ngược lại còn lộ ra vài phần dương dương tự đắc (vênh váo).
Cho dù hiện tại cô đã trở thành Tổng giám đốc Cảnh thị, nhưng trong lòng tôi, cô vẫn là người đó. Cô từng là Giám đốc Cảnh của Thụy An, cô cũng từng chỉ thuộc về một mình tôi, điều này, chính cô cũng không thể phủ định. Nếu cô đã lựa chọn quên đi quá khứ, vậy thì tôi càng muốn bắt cô phải nhớ lại.
Cảnh Phong rõ ràng thấy được ý tứ trong lời của Tô Mộc Nghiên, vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, chỉ lạnh nhạt xua tay ngăn trợ lý đang chùi vết rượu trên áo cô, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao."
Cũng không biết câu này, đến tột cùng là nói với Tô Mộc Nghiên, hay là nói với người trợ lý đang sốt ruột đó.
"Nếu Cảnh tổng cô không sao, tôi đây..."
"Nghe nói em đính hôn?" Tô Mộc Nghiên muốn bỏ đi nhưng lời chỉ mới nói được một nửa, liền thấy Cảnh Phong vừa lấy khăn giấy từ tay trợ lý tự mình lau vết rượu trên người, vừa dùng giọng điệu bình thường mở miệng, đây giống như bạn bè lâu ngày gặp lại, vô ý khi nói về việc thường ngày ở nhà.
Lòng Tô Mộc Nghiên như bị cái gì đó níu chặt lại, đau âm ĩ, nàng mấp máy môi, kéo lại nụ cười, nói: "Không ngờ Cảnh tổng quan tâm tôi như vậy?" Nói xong, Tô Mộc Nghiên giơ tay lên chỉ về phía Trình Dật đứng cách đó không xa, giọng điệu tỏ vẻ nhẹ nhàng. "Anh ấy ở bên kia, muốn tôi giới thiệu với cô không?"
"Tôi không có hứng thú." Đôi mày Cảnh Phong ngay lúc này đột nhiên chau lại, vẻ mặt càng thêm trầm lặng, tĩnh mịch.
"Thật không?" Vẻ mặt tối tăm của Cảnh Phong làm cho tâm trạng Tô Mộc Nghiên tốt lên, thoáng chốc hiện lên ý cười, đắc ý nói: "Vị hôn phu của tôi chờ chắc đã sốt ruột, ngại quá Cảnh tổng, tôi muốn đi trước."
Cái đuôi Tô Mộc Nghiên vểnh lên, sảng khoái bỏ đi, không ngờ cổ tay đột nhiên bị Cảnh Phong nắm, cô nhẹ nhàng kéo nàng lại, cả người Tô Mộc Nghiên theo thế bị kéo trở về, quay lại trước mặt cô.
"Tô tổng, em không cẩn thận làm dơ quần áo của tôi, cứ vậy mà đi sao?" Cảnh Phong hơi cúi đầu sát vào Tô Mộc Nghiên, khóe miệng hiện lên nụ cười quỷ dị mà quyến rũ, tóc cô theo động tác khom người mà rũ đến trước ngực, tản ra trên xương quai xanh của cô, gợi cảm nói không nên lời. "Em phải đền."
Có yêu khí!
Chóp mũi Tô Mộc Nghiên ngửi được hương vị nước hoa trên người Cảnh Phong, mắt nàng nhìn chằm chằm vào nụ cười trên mặt cô với khoảng cách gần như thế, trong lòng chỉ kịp thốt nên câu đó. Sau đó, Tô Mộc Nghiên xoay mặt qua một bên, dùng hai tay đẩy Cảnh Phong ra, hắng giọng nói: "Là lỗi của tôi thì đương nhiên tôi sẽ chịu trách nhiệm bồi thường, đợi xong tiệc..."
"Thì quá muộn." Cảnh Phong cắt ngang lời nói của Tô Mộc Nghiên, lôi kéo nàng đi làm nàng lảo đảo, đi theo hướng ra ngoài sảnh tiệc. "Tôi thấy hay là bây giờ đi."
Vốn muốn đợi tàn tiệc mới đi tìm Tô Mộc Nghiên tính sổ nợ nần một năm nay, nhưng giờ nếu Tô Mộc Nghiên tự mình dâng đến cửa, vậy Cảnh Phong không lý do gì phải nhẫn nại đợi tàn tiệc mới đi trừng trị nàng.
Này quả thật chính là bắt cóc, xem tư thế này của Cảnh Phong, rõ ràng giống như muốn kéo Tô Mộc Nghiên ra ngoài chặt làm tám khúc. Tô Mộc Nghiên nghĩ vậy, vội vàng quay đầu nhìn Tiêu Linh vẫn đứng bên cạnh nhìn nãy giờ, đã thấy Tiêu Linh ngay lúc này rất hiểu ý lắc lắc đầu, hoàn toàn mặc kệ sống chết của Tô Mộc Nghiên.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô muốn dẫn vị hôn thê của tôi đi đâu?" Mắt thấy Tô Mộc Nghiên rời đi, Trình Dật thế này mới hoàn hồn, anh ta chạy nhanh đến đưa tay ngăn Cảnh Phong lại, muốn kéo Tô Mộc Nghiên ra.
Tô Mộc Nghiên vừa nghe từ miệng Trình Dật phun ra ba chữ 'vị hôn thê' xém chút nữa tức đến muốn xỉu luôn, trong lòng thầm kêu 'xong đời'. Cảnh Phong đang cầm tay nàng bây giờ nắm càng thêm chặt, nàng theo cảm giác quay đầu lại nhìn Cảnh Phong, trông thấy chính là khuôn mặt lạnh lùng của cô.
Vẻ mặt này, tư thế này, Tô Mộc Nghiên chớp chớp mắt, đột nhiên trong lòng thầm hiện ra một kết luận, dáng vẻ này của Cảnh Phong không giống như đang giận, hình như là đang ghen.
"Vị hôn thê?" Cảnh Phong nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm lạnh lẽo, để tránh cho xung quanh nghe ra bọn họ nói gì, cô nghiêng người, hạ giọng phát ra tiếng nói chỉ đủ để cô và Trình Dật nghe thấy, nói: "Tôi mặc kệ các người có quan hệ gì, tôi chỉ muốn nói cho anh một điều. Đó chính là," Cảnh Phong nói xong, giơ tay đẩy Trình Dật đang đứng che trước mặt cô và Tô Mộc Nghiên, "Chuyện của tôi và cô ấy, căn bản không đến phiên anh ở giữa xen vào."
Kéo Tô Mộc Nghiên đi thẳng ra khỏi khách sạn, Cảnh Phong đứng ở cửa trong chốc lát, lập tức có một chiếc xe từ từ chạy tới. Đợi xe dừng lại trước mặt, tài xế liền mở cửa bước xuống, cung kính thay hai người mở cửa ghế sau.
"Cậu ở lại đây." Cảnh Phong dặn dò tài xế, sau đó không hề giải thích mở cửa ghế phụ lái ra nhét Tô Mộc Nghiên vào trong xe.
"Khoan khoan." Tô Mộc Nghiên lấy tay giữ cửa xe, phẫn nộ nhìn Cảnh Phong đứng bên cửa xe, kháng nghị nói: "Cảnh Phong, cô đây là bắt cóc!"
"Yên tâm." Cảnh Phong không nhìn Tô Mộc Nghiên kháng nghị, 'ầm' một tiếng đóng cửa xe lại, vô cùng bình thản nói, "Tôi sẽ không giết con tin."
Này căn bản không phải trọng điểm chứ?! Tô Mộc Nghiên nhìn cửa xe đóng lại, liếc mắt nhìn Cảnh Phong từng bước đi đến, ngồi vào xe, không hiểu sao có một cảm giác áp bách trong lòng.
Cảnh vật ngoài cửa xe lướt nhanh qua, Tô Mộc Nghiên chống khuỷu tay lên cửa xe yên lặng nhìn bên ngoài, đột nhiên phát giác tình cảnh của nàng bây giờ thật quỷ dị. Cảnh Phong đột nhiên trở về, đột nhiên dẫn nàng đi, quan trọng nhất là dọc đường đi nàng cư nhiên lại không hề hỏi rốt cuộc cô ấy muốn đưa nàng đi đâu.
"Tô tổng, về chuyện em đột nhiên đính hôn, chẳng lẽ em không muốn giải thích một chút với tôi sao?"
Trong xe im lặng đến dường như có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau, Cảnh Phong đột nhiên lên tiếng, câu hỏi dường như muốn làm Tô Mộc Nghiên phát hỏa.
Đây là cái gì?
Hơn một năm trước không nói tiếng nào bỏ lại nàng mà đi, không chút tin tức không chút thông báo, sau khi mất tung mất tích lâu như vậy, mà còn có mặt mũi trở về trưng ra dáng vẻ như đúng rồi, chất vấn chuyện riêng của nàng, đây là đạo lý gì!
"Không có gì để giải thích." Tô Mộc Nghiên quay đầu về phía Cảnh Phong, cười như thật mà giả. "Cô không đến tìm tôi, thì tôi chỉ còn cách đi tìm người khác thôi."
Lời nói của Tô Mộc Nghiên làm Cảnh Phong nghe thấy chói tai, vẻ mặt cô không chút thay đổi, chỉ quay đầu nhìn mặt Tô Mộc Nghiên, nói: "Em nói thật?"
"Bằng không thì sao?" Phản ứng của Cảnh Phong khiến Tô Mộc Nghiên rất sung sướng, nàng vén chân lên, vẻ mặt nhàn nhã, hai tay khoanh trước ngực không hề sợ hãi, nói: "Hơn một năm nay không hề có tin tức của cô, ai biết cô đi phong lưu vui vẻ ở đâu, vậy mà còn muốn tôi phải chờ đợi cô mãi mãi sao?"
Ánh mắt Cảnh Phong thâm sâu liếc Tô Mộc Nghiên một cái, dường như đang đoán xem những lời này của nàng là thật hay giả, sau đó cô khẽ thở dài một hơi, không nói nữa.
Xe vừa lúc dừng lại, Tô Mộc Nghiên quay đầu nhìn, phát giác nơi này không phải nơi nào khác, chính là hoa viên ở tiểu khu nhà nàng.
"Ê, cô..."
Tô Mộc Nghiên xoay người vừa mở miệng, thì thấy Cảnh Phong đã mở cửa xuống xe, sau đó đi vòng qua mở cửa cho nàng, giọng điệu bình thản, nhưng không cho Tô Mộc Nghiên đường nào để phản bác. "Xuống xe."
Không cam lòng, không muốn xuống xe, Tô Mộc Nghiên đi về phía cửa tiểu khu, Cảnh Phong liền khóa xe rồi đi theo, nàng đi mấy bước Cảnh Phong cũng đi theo mấy bước, cho đến khi dừng trước cửa, Tô Mộc Nghiên mới quay đầu lại buồn bực nói: "Tôi nói, rốt cuộc cô muốn gì?"
Cảnh Phong thấy Tô Mộc Nghiên chậm chạp nghi ngờ không chịu mở cửa, cô chỉ cong khóe miệng cười quỷ dị, đơn giản lấy ra chiếc chìa khóa dự phòng lúc trước Tô Mộc Nghiên cho mình, tự động tự giác mở cửa. Trừng mắt nhìn động tác thành thạo quen thuộc của Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên suýt chút phun ra một ngụm máu, nhớ năm đó nàng cho Cảnh Phong chiếc chìa khóa này, giờ hối hận không kịp.
Đáng tiếc Cảnh Phong căn bản không nhìn tới vẻ mặt hối hận của Tô Mộc Nghiên, cô đi thẳng về phía trước, đến khi hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, Tô Mộc Nghiên mới đột nhiên kéo lại Cảnh Phong đang sắp mở cửa lần nữa, nói: "Nói ở đây là được." Tô Mộc Nghiên nói xong, quay người chắn cửa, vẫn ương ngạnh chống cự lần cuối cùng. "Cô kéo tôi về đây, rốt cuộc muốn nói gì?"
"Nói gì?" Cảnh Phong lập lại lời nói của Tô Mộc Nghiên, sau đó tiến thêm hai bước sát vào Tô Mộc Nghiên, làm nàng sợ tới mức nghiêng người trốn, vị trí trước cửa liền lộ ra một khoảng trống. Cảnh Phong theo động tác Tô Mộc Nghiên tránh ra mà mở cửa nhà, lạnh lùng liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, đi vào nhà. "Một năm nay em đội lên đầu tôi cái nón xanh lớn như vậy, em nghĩ xem tôi muốn nói gì với em?"
Trong nhà Tô Mộc Nghiên so với một năm trước cũng không có gì thay đổi, Cảnh Phong không phải không hoài niệm, đổi giày đi vào nhà, quen thuộc như đây chính là nhà của mình. Phòng khách gọn gàng sạch sẽ, tầm mắt Cảnh Phong đảo qua sô pha, dừng ở cái giá áo bên cạnh sô pha, đột nhiên phát hiện trên đó treo một cái áo khoác như đã từng quen biết, nhìn kỹ lại, là cái áo cô đã để lại trong nhà Tô Mộc Nghiên.
Ánh mắt lãnh đạm bỗng chốc trở nên do dự mà dịu dàng, cô xoay người dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên ở cửa không hề động đậy, khẽ cười lên.
Ánh mắt cùng lời nói Cảnh Phong đều lộ ra quỷ dị, Tô Mộc Nghiên dán ở cửa trừng mắt nhìn, thấy Cảnh Phong đang từng bước đến gần nàng, nàng bất giác theo bước chân Cảnh Phong mà hút một ngụm khí lạnh.
"Tôi hỏi lại lần nữa, giữa em và đại công tử nhà họ Trình kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Phong không nhắc thì thôi, nhắc đến càng khiến trong bụng Tô Mộc Nghiên sinh ra một cơn tức, nàng vừa ngẩng đầu, trả lời lại một cách mỉa mai: "Chuyện gì là chuyện gì? Cô nam quả nữ, nam hoan nữ ái, cô nói xem chúng tôi xảy ra chuyện gì?"
"Thật không?" Đôi mắt Cảnh Phong hơi híp lại, lộ ra hơi thở nguy hiểm, cô nói xong, bắt đầu chậm rãi cởi nút áo vest. "Em đã cùng đại công tử họ Trình kia đội lên đầu tôi một cái nón xanh lớn như vậy, có qua có lại, tôi thế nào cũng phải đội trở lại trên đầu anh ta mới được. Em nói xem có đúng không, Tô tổng?"
Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm Cảnh Phong đang cởi nút áo, không nhịn được chuyển động cổ họng, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, giọng nói có hơi do dự phát run. "Cô muốn... làm cái gì?"
Lúc này Cảnh Phong đã cởi xong nút áo khoác, cô cởi áo thuận tay ném lên trên đầu tủ giày, áp sát lại gần Tô Mộc Nghiên vài bước, ánh mắt lộ ra khí thế bá đạo liếc nhìn Tô Mộc Nghiên, nhưng lại mang theo hơi thở cám dỗ, không để người ta cự tuyệt. "Cởi quần áo."