Tham gia xong tiệc đại thọ của ông Tiêu, hôm sau Tô Mộc Nghiên lên đường về nhà.
Tiêu Linh thân thiết tới tiễn nàng, trên đường đi tự nhiên không thể thiếu tò mò nhiều chuyện chi tiết buổi tối hôm qua nàng ở riêng cùng Cảnh Phong, nhưng Tô Mộc Nghiên chỉ mỉm cười, đối với tất cả chuyện đêm đó của hai người, không hề nhắc tới chữ nào.
Có những thứ vô cùng quan trọng mình muốn giữ riêng trong lòng, mà Cảnh Phong chính là bí mật của Tô Mộc Nghiên, cho nên nàng im lặng giữ cô ấy ở trong lòng, sẽ không san sẻ với người ngoài.
Cảnh Phong là trân quý nhất quan trọng nhất trong lòng nàng.
Những ngày yên bình lại trôi qua, Tô Mộc Nghiên một lần nữa quay về quỹ đạo cuộc sống, chỉ là nàng chưa từng nhắc đến Cảnh Phong, cứ như Cảnh Phong chỉ là một khách qua đường đi ngang cuộc đời nàng, rồi cô bước đi, không đáng để nhớ, không đáng để nhắc, bị lãng quên ở một góc khuất của dòng đời, mất dấu vết.
Dù là xuất hiện trong tin tức, hay trên mặt báo, đối với hai chữ Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên chỉ im lặng mỉm cười, không ai đoán được trong lòng nàng rốt cuộc giữ thái độ gì.
Tất cả mọi người đều nghĩ nàng đã loại Cảnh Phong khỏi đời mình, quên đi cô ấy, nhưng lúc chỉ còn một mình nàng, Tô Mộc Nghiên sẽ ngồi ở ban công trong nhà, giấu mình trong bóng tối, một lần lại một lần nhớ kỹ cái tên đã khắc cốt ghi tâm đó, cho đến mong nhớ dâng tràn, gần như nghẹn kín suy nghĩ của nàng.
Những lúc này, nàng sẽ nhớ tới buổi tối cuối cùng gặp nhau hôm đó, Cảnh Phong nhẹ giọng nỉ non bên tai nàng, giống như đôi ba câu thề. Những lời này như dòng nước ấm rót vào tận đáy lòng nàng, cùng nàng trải qua những đêm dài cô đơn, để nàng càng trở nên kiên cường, xinh đẹp hơn.
Nhưng Tô Mộc Nghiên chưa từng nghĩ đến, mấy tháng sau, người nàng chưa bao giờ nghĩ đến, lại chủ động xuất hiện trước mặt nàng, tới tìm nàng.
Tô Mộc Nghiên trước cổng lớn Thụy An, yên lặng nhìn chiếc Limousine dừng bên đường, nhìn người bước xuống xe.
"Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Kỷ Ninh Lan xõa tóc trên lưng, tóc bay theo ngọn gió đầu hạ nhẹ nhàng phiêu lãng trong không trung, cô ta mặc một bộ sườn xám bó sát tinh xảo, tôn lên vẻ xinh đẹp mà cổ điển, tựa như một bức tranh thủy mặc.
Kỷ Ninh Lan vẫn như lần đầu Tô Mộc Nghiên gặp, xinh đẹp, chiêu diêu, cực kỳ giống một đóa hoa anh túc nguy hiểm có thể khiến cho người ta nghiện, kiêu ngạo nở rộ ở ngã tư đường đầu hạ.
Buổi chiều trong quán trà không có bao nhiêu người, Tô Mộc Nghiên ngồi trước bàn trà, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc hồ sen bên ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại, Kỷ Ninh Lan đang pha trà một cách thành thạo. Hương trà thơm ngát thấu vào lòng người, nhưng Tô Mộc Nghiên chỉ ngồi thờ ơ, không hề có tâm tình thưởng thức trà.
"Tô tiểu thư không thích uống trà?" Kỷ Ninh Lan ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, sau lại cúi đầu, nói: "Thật ra tôi cũng không thích. Nhưng ông già trong nhà thích, nên người trong Cảnh gia cũng bị ảnh hưởng, không chỉ có pha trà, còn có thưởng thức trà."
Đây vẫn là lần đầu tiên Tô Mộc Nghiên nghe được chuyện của ba Cảnh Phong từ miệng Kỷ Ninh Lan, cho dù không cố tìm hiểu, nhưng ít nhiều Tô Mộc Nghiên vẫn phát hiện được, Cảnh Tư cũng vậy, Cảnh Phong cũng thế, đối với ba mình, đều mang theo một chút bất mãn và mâu thuẫn, rất ít nhắc đến.
"Cô đến tìm tôi, không chỉ đơn giản là để thưởng trà chứ?" Tô Mộc Nghiên nói xong, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, yên lặng nghĩ đến hành trình chiều nay, trong lòng đại khái tính toán thời gian đi về.
Kỷ Ninh Lan không trả lời Tô Mộc Nghiên, cô ta chỉ đang pha trà nóng để trước mặt Tô Mộc Nghiên, sau đó cầm chung trà lên từ từ phẩm trà, trong làn khói lượn lờ, ngẩng đầu nói: "Nay toàn bộ Cảnh gia đều là của tôi, người trong gia tộc gặp tôi đều phải kính tôi ba phần. Lẽ ra tôi nên vui mừng, nhưng Tô tiểu thư, tôi không vui vẻ chút nào."
Không vui vì không có được thứ mình muốn. Tô Mộc Nghiên yên lặng nghĩ, nàng nhìn Kỷ Ninh Lan, thầm đoán được nguyên nhân cô ta nói vậy. "Vì Cảnh Phong?"
Lời nói của Tô Mộc Nghiên làm Kỷ Ninh Lan đang cầm chung trà trên tay, động tác dừng lại một chút, cô ta cười xinh đẹp nhìn chăm chú Tô Mộc Nghiên, nói: "Đúng vậy, vì Cảnh Phong." Cô ta nói xong, ánh mắt từ chung trà trong tay chuyển xuống bàn, giọng điệu sâu kín, không không ra cảm xúc. "Mấy năm nay, ông ấy đối với tôi không tệ, lúc ông ấy còn sống, không lúc nào mà tôi không muốn ông ấy chết. Nhưng khi ông ấy chết rồi, tôi mới nhận ra, ở Cảnh gia, từ trên xuống dưới không một người nào đối xử thật tình với tôi."
Đây chuyện đáng buồn của người trên vạn người, trong lòng Tô Mộc Nghiên hiểu, nàng không nói lời nào, không rõ Kỷ Ninh Lan tâm sự điều này với người ngoài như nàng là có ý đồ gì.
"Nhưng mà tôi không cần, ngay từ đầu, tôi thật sự nghĩ vậy. Vì rốt cuộc tôi được tự do, lấy được toàn bộ Cảnh gia, cho dù gặp lại Cảnh Phong thì tôi cũng có đủ lý do, có cô ấy một lần nữa. Nhưng mà, trên thế giới này khó lường nhất chính là lòng người, thời gian mười năm, cái gì cũng có thể thay đổi, huống chi ngay từ đầu Cảnh Phong cũng chỉ lấy việc ở bên tôi xem nó là một cuộc giao dịch." Lúc Kỷ Ninh Lan nói đến đây thì đột nhiên dừng lại, Tô Mộc Nghiên dường như nghe được tiếng cô ta thở dài, nhưng khi ngẩng đầu lên, Tô Mộc Nghiên chỉ có thể nhìn thấy nụ cười sâu xa của cô ta. "Nhưng trong lòng tôi và Cảnh Phong đều hiểu được, nếu lúc trước tôi không mang theo dã tâm và ý đồ tiếp cận cô ấy, hoặc cô ấy không thông minh như vậy, cô ấy sẽ yêu tôi. Điều này, không ai có thể phủ định, ngay cả Cảnh Phong cũng không thể."
Tuy đối với lời nói của Kỷ Ninh Lan thì Tô Mộc Nghiên chỉ tin được ba phần, nhưng chỉ một câu này, Tô Mộc Nghiên không thể phủ nhận, hoặc là ở trong lòng của nàng cũng từng nghĩ đến khả năng đó, cho đến giờ phút này nghe được đáp án từ miệng Kỷ Ninh Lan.
Độ ấm trong chung trà vừa đủ, Kỷ Ninh Lan từ từ phẩm trà, khỏe miệng nở ra nụ cười xinh đẹp mà nguy hiểm. "Nay tuy Cảnh Phong đã trở về Cảnh gia, nhưng cũng là vì Tô tiểu thư cô, thẳng thắn mà nói, chỉ điều này thôi, đối với quyết định của cô ấy tôi thật sự rất không vui." Thổi nhẹ nước trà đậm trong chung, Kỷ Ninh Lan giương mắt liếc Tô Mộc Nghiên, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm. "Nếu tôi không có được, nhất định cũng sẽ không để người khác có được. Nếu Cảnh Phong nhất định không thể thuộc về tôi, vậy cho dù là hủy hoại cô ấy, tôi cũng không muốn để cô ấy thuộc về kẻ khác."
"Cô không nỡ." Lời nói của Kỷ Ninh Lan khiến tim Tô Mộc Nghiên trong nháy mắt co rút đau đớn, nhưng đau buốt làm cho nàng tỉnh táo lại, nàng yên lặng nhìn chằm chằm Kỷ Ninh Lan, bình tĩnh nói: "Nếu cô định làm vậy, thì cô đã lựa chọn ra tay từ lâu, mà không phải đến đây tìm tôi."
"Chậc chậc." Kỷ Ninh Lan hài lòng than nhẹ: "Tô tiểu thư quả nhiên là người thông minh." Cô ta nói xong, mỉm cười, khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp lại lạnh như băng. "Tuy tôi không nỡ làm tổn thương Cảnh Phong, nhưng Tô tiểu thư không giống, tôi có thể sẽ không thiện lương với cô. Rất đơn giản, tôi muốn cô rời khỏi Cảnh Phong, điều kiện gì tùy cô ra. Nhưng mà, nếu Tô tiểu thư cự tuyệt lời đề nghị của tôi, vậy thì tôi đành phải dùng hết tất cả thế lực của Cảnh thị, khiến Tô tiểu thư hiểu được chống lại tôi sẽ có kết quả thế nào."
"Tôi chỉ muốn nói cho cô hai điều." Tô Mộc Nghiên bình tĩnh nghe Kỷ Ninh Lan nói xong, nàng không hề sợ hãi cong lên khóe miệng, bình tĩnh nói: "Thứ nhất, mặc kệ cô muốn làm gì, hoặc lấy bất cứ cái gì uy hiếp tôi từ bỏ, chỉ có Cảnh Phong, tôi tuyệt đối không buông tay. Thứ hai, cho dù tôi lựa chọn buông tay, cũng sẽ có một người bất chấp tất cả tìm tôi trở về, cột tôi vào bên người cô ấy cả đời, có chết cũng không buông tôi ra. Cảnh Phong, chính là người như vậy."
Sắc mặt Kỷ Ninh Lan trầm xuống, nói: "Nói như vậy, Tô tiểu thư không đáp ứng?"
Tô Mộc Nghiên không trả lời, nhưng thái độ cương quyết đã nói lên tất cả: "Nếu cô chỉ muốn nói những điều này, vậy tôi về đây."
Tô Mộc Nghiên nói xong, cầm lấy túi xách vừa định đứng dậy, liền thấy vẻ tức giận trên mặt Kỷ Ninh Lan tan biến không dấu vết, chỉ để lại một chút ý cười trên mặt, hoa sen nở rộ ngoài cửa sổ, cũng chọi không lại nụ cười như muôn hoa đua nở của cô ta.
"Tô tiểu thư thật sự rất thú vị." Kỷ Ninh Lan cười rộ lên đầy quyến rũ, lộ ra vẻ mặt lười biếng, "Có điều cô không cần để ý những lời vừa rồi tôi nói, chẳng qua chỉ là nói đùa cho vui một chút mà thôi."
Đùa cho vui?
Tô Mộc Nghiên hơi nhíu mày, Kỷ Ninh Lan trước mặt khiến người ta không thể nắm bắt được, nàng không nói câu nào, đoán những lời này của Kỷ Ninh Lan có bao nhiêu thật bao nhiêu là giả.
Chỉ tiếc không đợi Tô Mộc Nghiên nghĩ xem thật giả thế nào, Kỷ Ninh Lan đã đứng lên, ý cười trong mắt bây giờ mới có một chút chân thật. "Về nội chiến của Cảnh thị, dựa theo dự toán ban đầu của tôi, ít nhất tôi có 60% phần thắng. Nhưng mà, thắng lợi như vậy đối với tôi mà nói, đã không còn ý nghĩa." Trên mặt Kỷ Ninh Lan hiện ra vẻ cô quạnh, giọng nói mang theo thở dài, càng thêm cô đơn. "Tôi vẫn đang là phu nhân Cảnh gia, thuộc về tôi vẫn đang thuộc về tôi, tương tự, không thuộc về tôi thì tôi có cầu cũng không được."
Tô Mộc Nghiên ngạc nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra kinh ngạc, càng thêm nghi ngờ, khó hiểu nhiều hơn.
"Tôi chưa bao giờ làm chuyện không có kết quả, nếu trái tim Cảnh Phong nhất định không ở trên người tôi, nếu tôi không uy hiếp được các người, vậy tôi cũng không ngốc đến mức tốn thời gian cả đời chờ đợi." Kỷ Ninh Lan nói thật phóng khoáng, thật giống như không có chuyện gì có thể đảo loạn được lòng cô ta.
Nhưng Tô Mộc Nghiên rõ ràng nhìn thấy kiêu ngạo đằng sau sự phóng khoáng đó, bởi vì kiêu ngạo, cho nên Kỷ Ninh Lan mới không hạ mình thừa nhận tình cảm của mình, sợ hãi bị Cảnh Phong cự tuyệt nên mới lựa chọn buông tay.
Nghĩ, Kỷ Ninh Lan đã đứng dậy đi về phía cửa, lúc đi ngang qua Tô Mộc Nghiên, cô ta hơi dừng lại, im lặng một lúc, mới cười lạnh nhạt nói: "Tô tiểu thư, cho cô một lời khuyên cuối cùng." Kỷ Ninh Lan quay đầu nhìn hoa sen nở rộ ngoài cửa sổ, dáng vẻ tao nhã khiến cô ta cảm thấy nhức mắt. "Người phụ nữ như Cảnh Phong, gặp, có chết cũng nhất định phải bắt lấy, trăm ngàn lần đừng buông tay." Nếu không, tiếc nuối của tôi hôm nay, nhất định sẽ có một ngày trở thành hối tiếc cả đời của cô.
Sau khi Kỷ Ninh Lan rời đi, trong phòng nháy mắt yên lặng. Tô Mộc Nghiên vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, nàng nghiêng đầu nhìn hồ sen ngoài cửa sổ, yên lặng xuất thần.
Nàng biết sở dĩ Kỷ Ninh Lan có quyết định như vậy, nhất định không chỉ vì việc làm hôm nay của nàng, người duy nhất có thể khiến Kỷ Ninh Lan quyết tâm từ bỏ như vậy, trừ Cảnh Phong, còn có thể là ai?
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên thở dài một hơi, nhìn lá trà còn trong ấm, lấy chiếc muỗng bên cạnh dốc sức đâm xuống, thật giống như đang đập đầu cá.
Chết tiệt, tên khốn kiếp này, rốt cuộc thì khi nào mới chịu về? Nếu còn không trở về, cô chờ bị cắm sừng đi!
Ra khỏi quán trà, Tô Mộc Nghiên nhìn xa xa thấy Tôn Đình trông thấy nàng, đã xuống xe thay nàng mở cửa ra trước.
Cúi đầu nhìn vào trong xe, Tô Mộc Nghiên mới ngẩng đầu hỏi: "Chỉ một mình cậu?"
Tôn Đình nghe vậy, dường như sợ Tô Mộc Nghiên nghĩ mình rảnh rỗi, lập tức giải thích: "Tô tổng, tôi đã đến nhà chủ tịch, cũng đã nói cho nhị tiểu thư biết chuyện chiều nay Mạc tiểu thư đi, nhưng nhị tiểu thư không chịu đến."
"Thật không?" Tô Mộc Nghiên thở dài, ngồi vào trong xe, không nói nữa.
Tôn Đình đóng cửa sau xe, sau đó cũng ngồi vào trong xe, nhất thời anh ta không biết đi đâu, chỉ có thể quay đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, hỏi: "Tô tổng, vậy bây giờ chúng ta trực tiếp đi sân bay, hay là về Tô gia đón nhị tiểu thư?"
Tô Mộc Nghiên một tay chống cằm, nghe Tôn Đình nói, nàng mới lắc đầu nói: "Quên đi, tùy nó đi."