Quan Hệ Thân Mật

Chương 91: Đời này, ngoài cô ấy, ai con cũng không cần.




Chương 91: Đời này ngoại trừ cô ấy, dù là ai con cũng không cần.
Ba tháng gần đây tâm trạng Tô Mộc Nghiên không được tốt, toàn bộ trên dưới trong công ty đều biết điều đó.
Sau khi Cảnh Phong đi rồi, đột nhiên nhanh chóng biến thành tam tiểu thư của tập đoàn Cảnh thị, xuất hiện trên đầu trang các bài báo lớn, chiếm hết đầu đề tin tức truyền thông, tất cả những nhân viên của Thụy An đã từng tiếp xúc Cảnh Phong trong nháy mắt sôi trào lên, biến chuyển này, quả thật ly kỳ như tình tiết phim truyền hình.
Toàn thể nhân viên trong công ty đều nghĩ lý do Cảnh Phong ra đi nhất định có liên quan đến việc này, lại phát hiện tính tình Tô Mộc Nghiên đột nhiên trở nên cáu kỉnh, giống như vật nguy hiểm dễ cháy nổ, động đến sẽ chết người.
Đương nhiên, nguyên nhân khiến gần đây tâm trạng Tô Mộc Nghiên không tốt tự nhiên không phải như người ngoài suy đoán, nàng đã sớm biết rõ thân thế Cảnh Phong, căn bản không cần đến tin tức truyền hình nói cho nàng biết. Nhưng từ lúc từ biệt ở tiệc sinh nhật Tô Nhiễm Nhiễm, Tô Mộc Nghiên cũng không gặp lại cảnh Phong, nàng chỉ nhìn thấy Cảnh Phong nhưng lại qua màn hình TV lạnh như băng, nhìn cô và Cảnh Tư cùng nhau ra vào tham dự các bữa tiệc gia tộc lớn nhỏ, hoặc lại để truyền thông chụp được hình cô và Kỷ Ninh Lan gặp riêng với nhau.
Cho dù là điểm nào thì cũng đều đủ để khiến tâm tình Tô Mộc Nghiên cáu kỉnh đến nỗi muốn đập vỡ tất cả mọi thứ xung quanh.
"Cộc cộc cộc"
Cánh cửa văn phòng bị Tiểu Mạn gõ, Tô Mộc Nghiên 'soạt' một tiếng vò nát tờ báo kinh tế tài chính mới nhất, vò mặt Cảnh Phong thành một đống, quăng vào thùng rác.
"Chuyện gì?"
Tiểu Mạn thật cẩn thận đi vào, thấy Tô Mộc Nghiên vùi đầu vào văn kiện trên bàn, lúc hỏi cũng không ngẩng đầu lên.
"Chủ tịch phu nhân gọi điện thoại đến, nói Tô tổng bận không tiếp điện thoại của phu nhân, nên phu nhân dặn dò em báo cho chị một tiếng, tối nay nhớ về nhà ăn cơm."
Tô Mộc Nghiên buông cây bút trong tay xuống nghe cái 'cạch', nàng tức giận ngẩng đầu, thấy bộ dạng Tiểu Mạn nơm nớp lo sợ hít sâu một hơi, kiềm chế trong lòng, chỉ lạnh nhạt nói: "Biết rồi, cô ra ngoài đi."
Sau khi Tiểu Mạn rời khỏi, bên trong lại khôi phục sự im lặng, chỉ tiếc, rốt cuộc Tô Mộc Nghiên cũng không thể yên lòng làm việc, xoay người xách túi rời công ty.
Lúc này lão mẹ nhà mình kêu mình về ăn cơm, ý đồ trong đó Tô Mộc Nghiên hiểu, chính là vì tính tò mò của lão mẹ nhà mình quá lớn, nên Tô Mộc Nghiên cảm thấy vô cùng phiền phức.
Dù Tô Mộc Nghiên ngàn không cam lòng vạn không muốn đi, nhưng liên quan đến chuyện công ty Tô Lập Hằng thiếu món nợ lớn, Tô Mộc Nghiên vẫn phải dùng tiền của Thụy An đắp vào đó, tùy rằng việc này khiến Thụy An rung chuyển và tổn thất không nhỏ, nhưng rốt cuộc vẫn là hữu kinh vô hiểm.
Bất quá, trong chuyện của Tô Lập Hằng, có thể thuận lợi giải quyết như vậy, không thể không nói, vẫn là nhờ một người hỗ trợ.
Mà người này, hiện tại đang an vị trên sô pha ở Tô gia, lẽ phép giải đáp mọi vấn đề của Mẹ Tô.
Tô Mộc Nghiên đứng ở cửa, đầu tiên nhìn Tô Nghiêu Hải cùng Đỗ Việt Hàng ngồi ở sô pha, sau đó quay đầu nhìn ở Mẹ Tô cùng Tô Lập Hằng, nàng bất giác thở dài, bị Mẹ Tô gọi, nàng đổi giày đi vào phòng khách.
"Nghiên Nghiên." Mẹ Tô cười gọi nàng một tiếng, nhìn nàng im lặng ngồi trên sô pha đơn, nhiệt tình gọi: "Lần này chuyện của anh con, toàn nhờ Việt Hàng hỗ trợ, nên đêm nay mẹ mời riêng Việt Hàng đến ăn tối."
"Uhm." Tô Mộc Nghiên không yên lòng đáp lời, tiếp đó nàng rút một quyển tạch chí bên giá sách, cúi đầu lật xem.
"Tạp chí có gì đâu mà xem." Mẹ Tô giật một phát cuốn tạp chí trong tay Tô Mộc Nghiên, vẻ mặt hiền lành nhưng ánh mắt cảnh cáo, nói: "Ít khi Việt Hàng đến nhà mình làm khách, con trò chuyện với Việt Hàng đi. Mẹ vào bếp xem má Triệu nấu đồ ăn thế nào."
"Dì cần con giúp gì không?" Đỗ Việt Hàng lễ phép đứng lên, khách khí nói.
"Không cần không cần, cậu là khách, ngồi chơi là tốt rồi." Mẹ Tô ngoài miệng nở hoa, đẩy Đỗ Việt Hàng ngồi lại sô pha, xoay người đi vào phòng bếp.
"Nghiên Nghiên, em về rồi?"
Mẹ Tô đi rồi, không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng, Tô Mộc Nghiên cầm lại cuốn tạp chí bị Mẹ Tô đặt trên bàn trà, vừa mở ra, chợt nghe Tô Lập hằng lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
Từ sau khi công ty Tô Lập Hằng suy sụp, anh ta đột nhiên từ Chủ tịch một công ty biến thành công tử nghèo túng với hai bàn tay trắng, chênh lệch quá lớn tất nhiên không cần nhiều lời, cùng đường anh ta chỉ còn có thể lựa chọn quay về Tô gia, sau này tính tiếp.
Sở dĩ lần này anh ta có thể hóa hiểm thành lành, tất cả đều dựa vào đứa em gái anh ta luôn coi là cái gai trong mắt, không thể nói rõ là xuất phát từ cảm kích hay hổ thẹn, thái độ anh ta bắt đầu thay đổi, chỉ là đáng tiếc, Tô Mộc Nghiên cũng không vì giúp Tô Lập Hằng mà trở thành người thiện lương khoan dung, thái độ nàng đối với Tô Lập Hằng, vẫn lạnh băng không mặn không nhạt.
Tô Mộc Nghiên đương nhiên cũng nhìn ra được thay đổi tốt của Tô Lập Hằng, nhưng nàng thật sự không tỏ vẻ gì cả, có tẻ cũng chỉ khiến nó giống như đạo đức giả và cũng không cần thiết, nên khi nàng nghe Tô Lập Hằng nói, nàng cũng chỉ phát ra tiếng 'uhm' nhẹ trong mũi, coi như trả lời.
Tô Nghiêu Hải nhìn hai anh em người qua kẻ lại, vì để không khí bớt lãnh đạm khiến người ngoài khó xử, ông xen vào, nói với Đỗ Việt Hàng: "Việt Hàng, lần này chuyện của Lập Hằng, ít nhiều có cậu giúp đỡ."
"Bác khách khí rồi, cho dù không có con, tin tưởng bằng năng lực của Nghiên Nghiên, cũng có thể xử lý iỉn thỏa chuyện này." Đỗ Việt Hàng rõ ràng thân gia bất phàm, vẫn duy trì bộ dáng khiêm tốn lễ độ, không người lớn nào nhìn không thích.
Tô Mộc Nghiên nghĩ, trong lòng 'hừ' nhẹ một tiếng, nàng đóng tạp chí lại, nhìn Đỗ Việt Hàng, vui đùa nói: "Anh Đỗ, nếu ba tôi cám ơn anh, thì anh cứ thoải mái yên tâm mà nhận đi, dù sao, khiêm tốn quá mức thì có vẻ hơi dối trá."
Tô Mộc Nghiên mang theo ý cười trên mặt, khiến người ta không thấy được tâm tư của nàng, nhưng người nào hiểu thì nhất định có thể nhấm nuốt được sự chế nhạo bên trong. Cho nên rốt cuộc lời này nói ra, chính là khiến vẻ mặt Đỗ Việt Hàng như mắc nghẹn trái táo trong cổ họng, nhả không được nuốt không xong, lễ phép tươi cười cũng xấu hổ mà cứng đờ, không có biện pháp khôi phục lại vẻ mặt tự nhiên.
"Nghiên Nghiên." Tô Nghiêu Hải ho nhẹ một tiếng, gọi Tô Mộc Nghiên."Lúc này Tô gia gặp nạn, Việt Hàng không nói hai lời liền từ nước ngoài về giúp đỡ, con nói vậy là thế nào?"
Lúc này Đỗ Việt Hàng về nước, đến tột cùng là vì công ty Tô Lập Hằng gặp nạn, hay là vì xem tin tức biết Cảnh Phong rời khỏi Thụy An, cái này còn chưa biết được đâu?
Tô Mộc Nghiên lạnh lùng nghĩ thầm trong lòng, nàng chỉ nhún vai, chống tay lên tay vịn sô pha tiếp tục xem tạp chí, nói: "Mọi người tiếp tục đi."
Không khí trò chuyện bị Tô Mộc Nghiên phá hư cuối cùng vẫn không thể tiếp tục, đến lúc Mẹ Tô gọi mọi người qua ăn cơm, rốt cuộc cục diện vừa im lặng vừa lúng túng này mới có thể chấm dứt.
Lúc ăn cơm, Tô Mộc Nghiên càng không ngừng nghe bên tai Mẹ Tô hết lời khen ngợi Đỗ Việt Hàng, giống như mẹ vợ gặp con rể, thấy thế nào là vừa lòng thế ấy.
Tô Mộc Nghiên yên lặng nghĩ thầm trong lòng xem có nên trực tiếp mời Đỗ Việt Hàng đi về hay không, có điều nàng chợt nhớ lúc này đây tốt xấu vẫn là Đỗ Việt Hàng giúp Tô gia một ân tình lớn, nếu nàng không khách khí đuổi người đi, vậy chính là nàng lòng dạ hẹp hòi. Cho nên nàng buông đũa nghe một tiếng 'cạch', lạnh lùng nói: "Mọi người từ từ ăn", liền xoay người đi ra phòng khách.
"Nghiên Nghiên." Tô Mộc Nghiên mới vừa đi ra vài bước, chợt nghe tiếng Đỗ Việt Hàng vang lên sau lưng, giữ lại bước chân nàng. Không kiên nhẫn quay đầu lại, Tô Mộc Nghiên liền thấy Đỗ Việt Hàng đứng lên, trịnh trọng nhìn ba mẹ Tô nói: "Bác trai, bác gái, con có lời muốn nói với hai bác và Nghiên Nghiên."
"Đầu tiên, con thừa nhận, lúc này đây con trở về giúp anh Tô vượt qua cửa ải khó khăn, không chỉ vì giao tình giữa Tô gia và Đỗ gia, hơn hết là vì Nghiên Nghiên, con hy vọng việc làm của con có thể đả động cô ấy, để cô ấy chấp nhận con lần nữa." Đỗ Việt Hàng nói xong, ánh mắt thâm tình nhìn lại Tô Mộc Nghiên, coi như không nhìn thấy cái híp mắt lạnh như băng của Tô Mộc Nghiên. "Con biết, hiện tại trong lòng Nghiên Nghiên vẫn nghĩ đến Cảnh Phong, nhưng con có kiên nhẫn, con nguyện chờ Nghiên Nghiên quên đi người đó, một lần nữa chấp nhận con. Nghiên Nghiên, anh..."
"Đủ." vẻ mặt Tô Mộc Nghiên vẫn thật đạm mạc, chỉ có ngay lúc cắt ngang lời Đỗ Việt Hàng mới ẩn ẩn có chút lạnh lùng cự tuyệt. "Đỗ Việt Hàng, đừng tưởng rằng tôi không biết tâm tư của anh, anh giúp Tô gia, tôi rất cảm ơn, nhưng đó chỉ là giới hạn trong công việc, tôi sẽ không vì anh ra tay giúp đỡ mà cho anh cơ hội, chuyện này, vĩnh viễn không có khả năng."
"Nghiên Nghiên," Mẹ Tô đi đến bên người Tô Mộc Nghiên, giữ chặt nàng, nói: "Lúc trước mẹ không đồng ý con và Cảnh Phong ở bên nhau, con lại cố tình trở mặt với ba con, giờ Cảnh Phong đã đi rồi, sao con còn không nghĩ đến Việt Hàng?"
Tô Mộc Nghiên im lặng giãy tay ra khỏi tay Mẹ Tô, quay đầu nhìn Mẹ Tô, ánh mắt của nàng rất trầm tĩnh, nhấn mạnh từng chữ nói ra thật nhẹ nhàng và bình tĩnh: "Xem ra, tất cả những việc con làm lúc đó, vẫn không thể khiến mọi người hiểu được tâm ý của con, phải không?"
"Nghiên Nghiên!" Giọng Tô Nghiêu Hải không cao, nhưng cũng đủ để kinh sợ lòng người. Trong mắt ông hàm chứa sự tức giận, hai tay nắm chặt lại, nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: "Ta có thể chấp nhận con yêu một đứa con gái, ta thậm chí có thể chấp nhận chuyện con vì cô gái đó mà nhiều lần chống đối ta, thậm chí từ bỏ Thụy An. Nhưng ta không thể ngồi xem cô gái đó giấu diếm thân thế của mình, coi con gái ta như một đứa ngốc để đùa giỡn trong lòng bàn tay, càng không thể ngồi đó nhìn con vì một người như vậy mà vẫn một mực khăng khăng tiếp tục mắc thêm sai lầm."
"Một người như vậy? Cảnh Phong là dạng người gì, các người hiểu được sao?" Tô Mộc Nghiên cúi đầu nhấm nuốt từng lời nói của Tô Nghiêu Hải, sau đón đón nhận ánh mắt của mọi người. Hai tay nàng khoanh trước ngực, thái độ kiên quyết liếc nhìn mọi người một cái, nói: "Con mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, cũng không muốn biết ý kiến của mọi người, con chỉ nói cho mọi người một chuyện." Khóe miệng nàng gợi lên chút ý cười, quyết tuyệt (dứt khoát) mà xinh đẹp. "Con yêu Cảnh Phong, dù cô ấy đã làm gì, dù cô ấy là ai, đời này, ngoại trừ cô ấy, có là ai con cũng không cần."
Tô Mộc Nghiên nói xong, xoay người đi hướng tới cửa lớn Tô gia, bước chân nàng rất nhanh, đi thẳng đến trước cửa mới dừng lại. Quay đầu nhìn ba mẹ Tô, Anh mắt Tô Mộc Nghiên bình tĩnh mà nghiêm túc, lóe lên ánh mắt vô cùng bình thản.
"Cô ấy sẽ trở về." Tô Mộc Nghiên nói xong, hơi cong lên khóe miệng, nói: "Cho dù cô ấy thật sự không trở về, con sẽ tự mình đi tìm cô ấy, bởi vì cô ấy chỉ có thể thuộc về con, mà con cũng chỉ có thể thuộc về cô ấy."