Ra khỏi thư phòng Tô Nghiêu Hải, Tô Mộc Nghiên xoay người, đi đến trước cửa phòng ngủ Tô Nhiễm Nhiễm.
Nếu lúc nãy Mẹ Tô nói không sai, vậy giờ Mạc Tư Ngư chắc còn trong phòng Tô Nhiễm Nhiễm. Nghĩ, Tô Mộc Nghiên đưa tay lên vừa định gõ cửa, đột nhiên thấy Mạc Tư Ngư mở cửa đi ra, suýt chút nữa nàng đụng vào Tô Mộc Nghiên.
Trở tay không kịp, Tô Mộc Nghiên ổn định lại, nghiêng đầu chỉ kịp nhìn thấy mặt Mạc Tư Ngư, lại nhạy cảm thấy sắc mặt Mạc Tư Ngư không tốt, thậm chí xứng được với chữ lạnh lùng.
"Tư Ngư, mình đang muốn tìm bồ..."
Tô Mộc Nghiên còn chưa nói xong, liền nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm đứng ngoài cửa, nàng thấy Tô Nhiễm Nhiễm giận đến đỏ mặt, vừa thấy chỉ biết tức nghẹn một bụng còn chưa phát tiết. Nên Tô Mộc Nghiên biết đièu ngậm miệng, thức thời lùi sang một bên, miễn cho sự tức giận này trút lên người nàng.
"Mạc Tư Ngư, chị thật kém cỏi!" Tô Nhiễm Nhiễm nhìn bóng dáng Mạc Tư Ngư xoay người bước đi, nàng mân miệng, hướng về phía Mạc Tư Ngư quát: "Chị đi đi, tôi không bao giờ muốn gặp chị nữa!" Gào thét gào thét, Tô Nhiễm Nhiễm đâu biết ánh mắt mình bất giác đỏ lên.
Đáng tiếc lời này của Tô Nhiễm Nhiễm cũng không làm Mạc Tư Ngư dừng bước, Mạc Tư Ngư đi thật rõ ràng, Tô Nhiễm Nhiễm nói xong thì Mạc Tư Ngư đã muốn xuống đến dưới lầu.
Tô Mộc Nghiên còn đứng đó, nàng chính là yên lặng quay đầu nhìn nhìn Mạc Tư Ngư đi xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Nhiễm Nhiễm vẫn đứng đó cắn môi cứng rắn chống đỡ. Trong nhất thời, nàng không biết nên quan tâm bên nào trước thì tốt hơn, hay là, khỏi quan tâm bên nào hết.
Nghĩ như vậy, chợt nghe Tô Nhiễm Nhiễm hít hít mũi, khổ sở nhìn Tô Mộc Nghiên, cuối cùng 'ầm' một tiếng đóng cửa phòng ngủ lại.
Cho đến lúc này Tô Mộc Nghiên mới tỉnh lại, đi đến thang lầu nhìn, thấy Mạc Tư Ngư đã chào tạm biệt Mẹ Tô, xoay người liền đi ra khỏi Tô gia.
Tô Mộc Nghiên đuổi theo Mạc Tư Ngư đi xuống lầu, mới vừa đi đến phòng khách, mới vừa đến phòng khách thấy Mẹ Tô mở miệng muốn đặt câu hỏi, nàng chạy nhanh đến giá áo lấy áo khoác mặc vào, vừa chạy ra cửa.
"Mẹ, con về trước."
Tô Mộc Nghiên không cho Mẹ Tô có cơ hội mở miệng, nàng mang giày, hướng về phòng khách hô một tiếng, không chờ Mẹ Tô đáp lời, đã mơe cửa đi ra.
Ra Tô gia, Tô Mộc Nghiên thế này mới thở ra, hoàn hảo Mẹ Tô không có hỏi gì, bằng không nàng sợ nói nhiều, thì ngay cả chuyện Tô Nhiễm Nhiễm cùng Mạc Tư Ngư cũng giấu không được.
Tô gia có một Tô Mộc Nghiên đã đủ Ba Tô Mẹ Tô đau đầu, nếu sau này biết chuyện của Tô Nhiễm Nhiễm cùng Mạc Tư Ngư, thật không thể nói.
Đi ra cửa lớn Tô gia, Tô Mộc Nghiên liền thấy xe Mạc Tư Ngư còn đậu ngoài cửa. Nàng hướng gần tới xe vài bước, thấy Mạc Tư Ngư nhô đầu ra, hướng về phía nàng vẫy vẫy tay.
"Mình biết bồ không đi." Ngồi vào xe Mạc Tư Ngư, Tô Mộc Nghiên quan sát sắc mặt Mạc Tư Ngư có vẻ không tốt, nói: "Từ nhỏ đến lớn, cho đến giờ bồ chưa từng tức giận với Nhiễm Nhiễm như vậy. Mình không biết rốt cuộc hai người thế nào, nhưng mình biết bây giờ tiểu ma vương nhà mình đang tức giận không ít."
Từ nhỏ đến lớn, Tô Mộc Nghiên không hiếm thấy Tô Nhiễm Nhiễm làm người khác tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, nhưng trường hợp như hôm nay, lần dầu tiên Tô Mộc Nghiên nhìn thấy.
Mạc Tư Ngư chậm rãi mở máy xe, nghe Tô Mộc Nghiên nói, nàng chỉ cười khổ một chút, nói: "Mình không có giận." Sau đó, trước ánh mắt Tô Mộc Nghiên, Mạc Tư Ngư bất đắc dĩ thở dài. "Mình chỉ có chút mệt mỏi."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Mộc Nghiên hơi hơi nhíu lại mi, hỏi.
"Lần này khi mình đi công tác, gặp Nhạc Nhã." Mạc Tư Ngư nói xong, lái xe ra ngoài cửa lớn Tô gia, đi đến bên cạnh đài phun nước ở giữa tiểu khu thì dừng lại.
"Nhạc Nhã nào?" Tô Mộc Nghiên nghe sơ qua cái tên này thấy có hơi quen quen, nàng trầm tư một hồi, mới chần chừ hỏi: "Không phải là Nhạc Nhã kia chứ?" Nói xong, Tô Mộc Nghiên tìm thấy đáp án ngay dưới ánh mắt khẳng định của Mạc Tư Ngư.
Nhạc Nhã bạn học đại học của Tô Mộc Nghiên cùng Mạc Tư Ngư, cũng là mối tình đầu của Mạc Tư Ngư, theo ý nghĩa nào đó mà nói, bạn bè xung quanh Mạc Tư Ngư, Nhạc Nhã đối với Mạc Tư Ngư mà nói là đặc biệt nhất. Về người này, Tô Mộc Nghiên đã không có ấn tượng gì, nhưng trong trí nhớ của nàng, hình như nàng vẫn còn nhớ cô gái vô cùng ôn nhu săn sóc kia, đặc biệt lúc đối xử với Mạc Tư Ngư, cảm tình rất chân thật mà nhiệt liệt, chỉ cần thấy ánh mắt Nhạc Nhã nhìn Mạc Tư Ngư chăm chú, có thể từ biểu hiện của nàng đoán được nàng yêu Mạc Tư Ngư biết bao nhiêu.
Sau này tốt nghiệp, hai người đều về nước, cho đến một ngày Mạc Tư Ngư nói với Tô Mộc Nghiên, nói nàng và Nhạc Nhã chia tay. Tô Mộc Nghiên nhìn ánh mắt bất đắc dĩ của Mạc Tư Ngư cũng không hỏi nguyên nhân, nhưng nàng có thể sâu sắc cảm nhận được, chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới Tô Nhiễm Nhiễm.
"Mình không biết từ đâu Nhiễm Nhiễm biết được tin tức, nàng đem bữa cơm tối của chúng mình quậy đến không yên lành, không chỉ có khiến mình khó xử, thậm chí nhiều năm như vậy rồi, lại một lần nữa khiến Nhạc Nhã khó xử. Sau đó mình mới biết được, em ấy cư nhiên dùng thế lực của ông ngoại, phái người theo dõi mình." Mạc Tư Ngư nhắm mắt, tựa hồ nhớ đến một số chuyện không vui, giọng của nàng có chút mệt mỏi. "Có phải thật vớ vẩn hay không? Em ấy quậy như vậy là hợp lý, thậm chí lúc chất vấn mình cũng không thấy có gì không ổn, nhưng mình chỉ hỏi em ấy một vấn đề, mình hỏi rốt cuộc em ấy xem mình là gì, em ấy chỉ cho mình một sự im lặng, cái gì cũng không trả lời được."
Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, nàng chính là yên lặng nhìn Mạc Tư Ngư, trong lòng muốn nói cái gì đó an ủi Mạc Tư Ngư, lại hoặc là thay Tô Nhiễm Nhiễm biện giải vài câu, thế nhưng trong nhất thời nàng không tìm thấy từ ngữ thích hợp.
"Mình đã sớm biết tình cảm của mình đối với Nhiễm Nhiễm rất khác, nhiều năm như vậy, mình cũng không phải không có em ấy là không thể. Bồ biết không, cùng với việc có được em ấy, mình vẫn hy vọng có thể chiều theo phương thức cuộc sống mà em ấy thích. Mình biết em ấy còn nhỏ, em ấy không hiểu tình yêu là gì, mình cũng không nghĩ sẽ phá hỏng quan hệ lúc đó giữa mình và em ấy. Mình tự thấy mình đã giữ giới hạn rất tốt, nhưng em ấy lại phạm quy, em ấy luôn cho mình hy vọng, sau đó lại dùng hành động đánh nát nó. Chẳng qua em ấy chỉ xem việc mình đối xử tốt với em ấy là chuyện đương nhiên, trong lòng em ấy, mình chỉ là vật sở hữu của em ấy, em ấy có thể mặc nhiên tổn thương và đùa giỡn, dù sao thì chỉ cần dỗ dành nhỏ nhẹ vài câu, mặc kệ mình có khổ sở thế nào cũng vẫn sẽ tha thứ em ấy." Mạc Tư Ngư dựa vào thành ghế, nàng nói những lời này vẫn thật bình tĩnh, thậm chí bi thương lúc ban đầu trong ánh mắt đã biến mất không thấy. "Nhưng mình không phải thánh nhân, kiên trì lâu, mình sẽ cảm thấy mệt. Thật ra mình không muốn tiếp tục lừa mình dối người, em ấy không yêu mình, này không quan hệ gì đến thời gian hay những chuyện đã qua, em ấy chỉ không yêu mình mà thôi. Nếu từ đầu đến cuối mình không dạy em ấy cái gì là tình yêu, cái gì là quý trọng, vậy thì ít nhất mình sẽ dạy em ấy độc lập cùng trưởng thành. Này đại khái là, mình đã dốc sức vì em ấy làm một việc cuối cùng."
Tô Mộc Nghiên có thể từ ánh mắt Mạc Tư Ngư, nhìn ra được nàng đã thật sự quyết định. Nàng đột nhiên cảm thấy cảm tình thật sự thần kỳ, có thể khiến một người kiên trì nhiều năm không buông tay, cũng có thể khiến một người vì ánh mắt của đối phương hay một sự kiện nào đó, buông tất cả.
Nhớ tới nàng từng nghĩ Mạc Tư Ngư và Tô Nhiễm Nhiễm chẳng qua chỉ là cáu kỉnh bình thường thôi, nên nàng không nghĩ nhiều liền đồng ý Tô Nhiễm Nhiễm sẽ giúp em ấy làm Mạc Tư Ngư nguôi giận, nay xem ra, nàng đã hoàn toàn thất tín với Tô Nhiễm Nhiễm rồi.
Tô Mộc Nghiên thở dài, biểu tình trên mặt như bật cười, hoặc như thở dài. "Nghĩ lại, hai chúng ta thật thất bại. Rõ ràng trong công việc chưa bào giờ có cái gì khó có thể đánh đổ được chúng ta, nhưng khi gặp chuyện tình cảm, thì hoàn toàn hết cách."
Mạc Tư Ngư lại lần nữa mở máy đem xe chạy ra ngoài tiểu khu, nghe Tô Mộc Nghiên nói, nàng mới quay đầu hỏi: "Bồ với Cảnh Phong sao vậy?"
"Mình cũng muốn biết đến tột cùng là sao vậy." Tô Mộc Nghiên ôm cánh tay nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ đến Cảnh Phong, một chút ý cười trên mặt cũng nhạt dần. "Tiếc là ngay cả cơ hội đó cô ấy cũng không cho mình."
Mạc Tư Ngư từ lời Tô Mộc Nghiên nói mơ hồ đoán được gì đó, nàng quay đầu nhìn về phía trước, nhíu mày, nói: "Mộc Nghiên, tuy rằng trong tư liệu là sự thật, nhưng thủy chung mình vẫn cảm thấy Cảnh Phong..."
"Dừng xe!"
Mạc Tư Ngư mới nói được một nửa, Tô Mộc Nghiễn đã vội cắt ngang nàng, bản năng nàng theo lời Tô Mộc Nghiên phanh xe lại, quay đầu muốn hỏi Tô Mộc Nghiên, lại phát hiện Tô Mộc Nghiên chính là trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, biểu tình trên mặt nghiêm túc đến cực điểm.
"Làm sao vậy?" vẻ mặt Tô Mộc Nghiên thật sự có chút không bình thường, Mạc Tư Ngư cũng vì vẻ mặt của nàng mà khẩn trương, theo tầm mắt nàng nhìn ra ngoài.
Tô Mộc Nghiên không trả lời Mạc Tư Ngư, nàng chính là hơi híp mắt, hết sức chăm chú quan sát chiếc xe hơi màu đen đậu bên đường cái đối diện tiểu khu Tô gia. Nàng nhận ra số xe và kiểu dáng chiếc xe đó, chính là chiếc xe tối hôm qua dừng ở tiểu khu trước nhà nàng.
"Tư Ngư, bồ về trước đi." Tô Mộc Nghiên nói xong, thân mình chuyển động, cũng không chờ Mạc Tư Ngư trả lời, đã mở cửa xe đi xuống.
Tô Mộc Nghiên mới vừa đi xuống xe, cửa điều khiển của chiếc xe hơi đối diện cũng có người bước xuống, đi đến thân xe cng kính mở ra cửa sau, thân ảnh một người phụ nữ liền hiện ra.
Cho dù cách một con đường, Tô Mộc Nghiên liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, người phụ nữ kia không phải ai khác, đúng là người ngồi trong xe tối qua dường như mỉm cười với nàng. Nghĩ, người phụ nữ kia chỉnh lại áo choàng hai bên đầu vai, đơn giản vài đọng tác, đều lộ ra khí chất cao quý.
Tô Mộc Nghiên đứng yên tại chỗ, người phụ nữ kia liền tự mình đi đến bên người Tô Mộc Nghiên, sau đó ngẩng đầu, hướng về phía Tô Mộc Nghiên dịu dàng nở nụ cười.
"Tô tiểu thư còn nhớ tôi." Người phụ nữ ngày dùng không phải câu hỏi, mà là ngữ khí trần thuật. Sau đó Tô Mộc Nghiên mới phát hiện, cô ấy không chỉ có cử chỉ nho nhã, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng đều bình tĩnh.
"Cô biết tên tôi?" Tô Mộc Nghiên không trả lời, mà chính là cực kỳ sâu sắc bắt giữ lời của nàng, lạnh lùng hỏi.
"Tôi không chỉ biết tên cô, tất cả về cô, tôi đều rõ như lòng bàn tay. Bởi vì," Ngưỡi phụ nữ này vẫn duy trì ý cười lễ phép mà tao nhã, cho đến thời khắc này, ánh mắt mới trở nên thâm thúy sắc bén. "Tất cả đều là Cảnh Phong nói tôi biết."
Vẻ mặt Tô Mộc Nghiên vẫn lạnh lùng mà bình tĩnh , chỉ khi vừa nghe đến Cảnh Phong, mới có sự thay đổi. Mà chính sự biến hóa này, đã không tránh được ánh mắt người kia.
"Tô tiểu thư không cần hiểu lầm, tôi đến đây tìm cô, chẳng qua muốn nói với cô về chuyện của Cảnh Phong."
"Tôi không có hứng thú." Tô Mộc Nghiên không lưu tình chút nào cự tuyệt nói: "Nếu là chuyện của cô ấy, vậy để cô ấy tự mình đến nói với tôi."
"Dường như tôi đã quên tự giới thiệu chính mình." Người phụ nữ kia nói, vươn tay hướng tới Tô Mộc Nghiên. "Xin chào Tô tiểu thư, tôi là Cảnh Tư, cũng là... chị của Cảnh Phong."
Những lời này không thể nghi ngờ giống như tiéng sấm giữa trời quang, ầm ầm rung động bên tai Tô Mộc Nghiên, sinh đau. Nàng ngạc nhiên quay đầu nhìn người phụ nữ tự xưng là Cảnh Tư kia, đột nhiên phát giác nàng có một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt kia đạm mạc mà thong dong, giống như đã từng quen biết.
"Thế nào, Tô tiểu thư?" Cảnh Tư rút tay về, hất đầu hướng về chiếc xe đối diện bên đường, cười đến thong dong mà tao nhã. "Vậy chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện một chút rồi chứ?"
—-
TMN còn bị ngược dài dài T____T