Tô Mộc Nghiên rất thích nói những lời ái muội đầy dũng khí đi khiêu khích Cảnh Phong, nhưng tiếc thay, không phải ai cũng hiểu được điều đó.
Mấy chuyện tư tưởng tâm tình này, người nghe hiểu được phối hợp thì kêu là có tâm tình, bằng không, chỉ gọi là tự tìm mất mặt. Tô Mộc Nghiên tràn đầy chờ mong Cảnh Phong có thể thẳng thắn thành thật trả lời mình, nhưng kết quả có được thường không như ý nguyện.
“Có phải là em bị áp chế lâu quá rồi không, nên một khi được trở mình mới không biết phải bắt đầu xuống tay từ đâu?” Cảnh Phong nhướng mày, lời nói ra không có bao nhiêu hương vị nghi vấn, mà tràn đầy chế nhạo.
Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt trêu tức của Cảnh Phong, mở miệng muốn phản bác, nhưng trong thoáng chốc lại cúi đầu khẽ cười.
Theo như tính tình của Cảnh Phong, nếu đã biết được ý định của người ta sẽ không để người đó đạt được ý đồ, nhưng giờ đây nghe được ý tứ ẩn trong lời nói của cô, thật ra là không có phản đối. Hạnh phúc đến rất dễ dàng, ngược lại làm cho nàng cảm thấy thụ sủng nhược kinh. (được sủng mà lo sợ)
Cho dù Tô Mộc Nghiên cúi đầu, Cảnh Phong vẫn có thể nhìn thấy được biểu tình của Tô Mộc Nghiên, lúc này đây Tô Mộc Nghiên cười như con mèo ăn trộm, cho dù Tô Mộc Nghiên không nói gì, Cảnh Phong cũng có thể đoán được nguyên nhân khiến nàng vui vẻ.
“Bây giờ chỉ lo cười ngu ngơ vậy sao?” Cảnh Phong ung dung liếc nhìn Tô Mộc Nghiên, miệng cười xấu xa, lời nói toát ra hương vị đầy khiêu khích: “Nếu tôi là em, tôi sẽ làm chuyện có ý nghĩa hơn.”
Cảnh Phong nói như vậy, Tô Mộc Nghiên mới ngưng cười, trợn mắt liếc cô một cái, nói: “Tôi cần cô dạy tôi phải làm thế nào sao?”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên không còn cho Cảnh Phong cơ hội mở miệng, nàng phủ người xuóng, hung hăn chiếm đoạt lấy môi Cảnh Phong, đôi môi mềm mại của nàng hôn lên môi Cảnh Phong, hơi thở cả hai đều phả ra cùng một nơi.
Cả hai càng hôn càng phả ra hơi thở ngọt liệm đến không thể dứt ra, Tô Mộc Nghiên thỏa thích vuốt ve thân thể Cảnh Phong, sau đó tìm được vạt áo cô, ngón tay linh hoạt kéo vạt áo ra, bàn tay giảo hoạt lập tức luồn vào.
Bàn tay hơi lạnh của Tô Mộc Nghiên chạm lên làn da ấm áp của Cảnh Phong, một đường di chuyển lên trên, cho đến khi chạm được nơi mềm mại mới dừng lại. Nụ hôn vừa ngay thời điểm khó dứt ra nhất, Tô Mộc Nghiên kịch liệt thở dốc, vẫn lưu luyến không muốn rời môi Cảnh Phong, trên người Cảnh Phong ngập tràn hương vị khiến người mê luyến, khiến nàng không kiềm lòng được muốn hấp thu hết.
Lúc Cảnh Phong không nói lời nào đáng yêu hơn nhiều so với khi cô mở miệng nói chuyện, Tô Mộc Nghiên nhìn chằm chằm khuôn mặt Cảnh Phong vì động tình mà đỏ ửng, gương mặt luôn lãnh đạm cũng sẽ nhiễm hương vị dụ hoặc xinh đẹp. Tô Mộc Nghiên cười ‘ha ha’, phát giác thoạt nhìn bộ dáng Cảnh Phong lúc này làm nàng yêu thích không nỡ buông tay.
Chỉ là nghe Tô Mộc Nghiên cười ‘khanh khách’, Cảnh Phong có thể đoán ra tâm tư của nàng, cô buồn cười sờ mũi, nghĩ có lẽ mình không nên quá tốt đối với Tô Mộc Nghiên, người này, vừa được tiện nghi thì lập tức khoe mã, đối tốt với nàng, nàng liền đắc ý.
Chẳng qua giờ nghĩ tới điều này không khỏi cảm thấy quá trễ, Tô Mộc Nghiên đã cười xấu xa cúi đầu hôn lên cổ Cảnh Phong, vạt áo đã không biết từ bao giờ bị Tô Mộc Nghiên vén lên, da thịt trắng nõn lõa lồ trong trong khí, bị kích thích đến nổi da gà.
Không khí theo thời gian từng chút ái muội hơn, dây dưa một hồi, cũng không biết ai cởi quần áo còn sót lại trên người ai trước, cơ thể bóng loáng ấm áp tiếp xúc cùng một chỗ, cuối cùng rồi cũng tìm được một nửa khác đã đánh rơi của chính mình.
Nụ hôn dày đặc mà cực nóng đã không chỉ đơn giản là hôn, khi hai đôi môi tiếp xúc với nhau, dường như cả hai linh hồn cũng run lên, mỗi một lần đôi môi quyện vào nhau, đều kích thích khơi gợi lên tiếng vọng mãnh liệt sâu tận đáy lòng.
Nụ hôn chấm dứt, bên dưới thân mình Tô Mộc Nghiễn đã ướt đẫm, nàng theo bản năng hơi cọ lên bụng Cảnh Phong, dòng chất lỏng chảy xuống tạo nên dấu vết trong suốt.
Cảnh Phong liếc mắt một cái phát giác được ngay, cô quen thuộc lấy tay nhẹ nhàng trêu chọc nơi bên trên đùi To Mộc Nghiên đã ướt át từ bao giờ, ở ngay nhụy hoa mẫn cảm của nàng mà di chuyển tới lui, làm Tô Mộc Nghiên run rẩy khẽ lên tiếng.
“A…” Tô Mộc Nghiên đắm chìm trong khoái cảm Cảnh Phong mang lại dưới ánh mắt xấu xa của Cảnh Phong, một hồi lâu sau nàng mới tỉnh táo lại, đưa tay chụp lấy bàn tay Cảnh Phong còn đang chôn giữa hai chân nàng, “Cô làm gì đó?”
Chết tiệt cái tính ‘thụ’ khó sửa! Tô Mộc Nghiên trong lòng thầm mắng chính mình, rõ ràng khó khăn lắm hôm nay người nông nô mới có cơ hội trở mình xướng ca, thế nào mà một chút phân tâm liền bị Cảnh Phong chiếm chủ đạo rồi?
Thở phì phì bĩu môi, Tô Mộc Nghiên ngăn động tác của Cảnh Phong lại, học theo Cảnh Phong lúc trước cũng đưa tay trêu chọc nơi tư mật ẩm ướt của cô, nàng tưởng tượng động tác lúc trước Cảnh Phong làm với nàng, nhớ lại mà ra sức làm lại như vậy.
“Thế nào?” Tô Mộc Nghiên vẻ mặt chờ mong nhìn Cảnh Phong, ánh mắt đó tươi cười đó, dường như nếu Cảnh Phong dám nói ra chữ ‘không’, lập tức sẽ bị thiên đao vạn quả chém xuống.
Cảnh Phong không nói chữ nào, yên lặng tận đáy lòng khinh bỉ nàng. Nhìn Tô Mộc Nghiên đã cố hết sức nhẹ nhàng, nhưng cảm giác xác thật không thể xem như thoải mái, luôn lộ ra một hương vị cưỡng chế mãnh liệt. Dù sao thì cho đến giờ Tô Mộc Nghiên vẫn luôn là người chỉ biết quan tâm đến cảm thụ của chính mình, luôn không để ý đến cảm giác của người khác, cho nên Cảnh Phong cảm thấy Tô Mộc Nghiên có thể làm đến bước này đã là đáng khen lắm rồi, cô thật không nên đòi hỏi quá nhiều.
Tô Mộc Nghiên chính là Tô Mộc Nghiên, dù thay da đổi cốt, nàng vẫn là Tô Mộc Nghiên bá dạo cường thế như xưa.
“Cảnh Phong, tôi đang hỏi cô đó?” Tô Mộc Nghiên vừa làm, vừa vẫn bám riết không tha truy vấn Cảnh Phong.
Cảnh Phong luôn cảm thấy cứ phê bình thì mới khiến người ta tiến bộ được, nhưng cô giương mắt nhìn thoáng qua vẻ mặt chờ mong của Tô Mộc Nghiên, chỉ có thể yên lặng nuốt xuống lời nói thật lòng. Nàng vươn tay đem bàn tay Tô Mộc Nghiên đang ở nơi tư mật của mình ấn chặt xuống, cười mị hoặc, nói “Em đã làm tôi ướt như vậy, em nói đi?”
Tô Mộc Nghiên bất ngờ mở to hai mắt, không xác định được lời này có phải từ miệng Cảnh Phong nói ra hay không, nhưng Cảnh Phong cười lên thật đi vào lòng người, Tô Mộc Nghiên sao lại truy cứu tiếp một vấn đề không ý nghĩa như vậy, chỉ hận không thể lập tức nuốt Cảnh Phong vào bụng.
Tô Mộc Nghiên cúi đầu vừa muốn hôn Cảnh Phong thì cảm giác được Cảnh Phong đã trước nàng một bước vươn tay kéo nàng, đem nàng đặt trên người mình. Cả người mới gần sát lại, Cảnh Phong lập tức hôn nàng, mưa hôn ùn ùn kéo đến càn quét.
Say đắm trong nụ hôn đó, cơ thể Tô Mộc Nghiên cọ sát vào cơ thể Cảnh Phong, nơi tư mật dán lại với nhau, cho nhau ma sát. Cảm giác ẩm ướt tiếp xúc với nhau khiến cả hai trong nháy mắt không nhịn được khẽ kêu ra tiếng, chỉ một chút ma sát nhỏ nhoi, cũng khiến thân dưới khoái cảm mãnh liệt.
“A…” Tô Mộc Nghiên chịu không nổi cảm giác kích thích đến như vậy, nàng nhịn không được kêu ra tiếng, tiếc rằng chỉ là một tiếng kêu rất nhỏ, âm thanh còn lại đều bị nụ hôn nhiệt tình nuốt trọn.
Trong khoái cảm mãnh liệt, Tô Mộc Nghiên không thể khống chế bị nhấn chìm trong dục vọng, thân thể nàng lay động theo cảm giác, cho đến khi bạch quang trong nháy mắt bùng nổ, nàng mới mệt mỏi nhắm mắt lại, mềm mại nằm trên người Cảnh Phong, chỗ kia vẫn giữ tư thế tiếp hợp với nhau, không muốn rời đi.
Cảm giác đến mãnh liệt như vậy, Tô Mộc Nghiên hơi thở dốc, hơn nửa ngày còn chưa lấy lại tinh thần. Đợi đến khi cảm giác trong cơ thể tiêu tán một chút, nàng mới mở mắt ra nhìn Cảnh Phong, phát giác gương mặt Cảnh Phong cũng đỏ ửng, nàng khẽ cười, phát hiện người khoái hoạt không chỉ có một mình nàng.
Vui thích qua đi, Tô Mộc Nghiên lại ở trên người Cảnh Phong không muốn xuống, nàng hơi híp mắt, dường như nghĩ đến điều gì, nàng quay đầu đi, hôn lên vành tai Cảnh Phong, tiếng thở dốc theo phương thức ái muội như vậy tràn vào trong tai Cảnh Phong.
“Cảnh Phong.” Tô Mộc Nghiên nhắm mắt lại, hôn nhẹ vành tai Cảnh Phong, nói: “Có chuyện này, từ lâu tôi đã muốn hỏi cô.” Chuyện này, cho dù khi hai người vừa mới ở bên nhau, nàng cũng chưa từng hỏi. Cho đến sau khi nàng xác định định Cảnh Phong có bao nhiêu yêu nàng, nàng mới dám chân chính chạm lên vết sẹo này.
“Năm năm trước, đêm đó, nhất định cô rất hận tôi đúng không?”
Cảnh Phong giật mình, không nghĩ Tô Mộc Nghiên lại hỏi vấn đề đó ngay thời điểm này, cô nhíu mày, lắc đầu nói: “Không có.”
“Nhưng khí đó là tôi ép buộc cô.” Tô Mộc Nghiên nói, khẽ nhếch miệng.
Cảnh Phong giương mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, phát giác người chưa từng băn khoăn đến cảm thụ của người khác như Tô Mộc Nghiên, trong ánh mắt lóe lên vẻ khổ sở, khiến cô không khỏi giật mình. “Nếu tôi không muốn, không ai ép tôi được.”
Những lời này từ miệng Cảnh Phong nói ra, đã xem như rất khó, ý tứ trong đó, không khác gì một lời thổ lộ gián tiếp. Thần sắc Tô Mộc Nghiên dịu đi một chút, nhưng vẫn còn hơi mất tự nhiên: “Nhưng đêm đó tôi đã nói ra nhưng lời làm tổn thương cô.”
“Em cũng biết em đã từng làm tổn thương tôi?” Cảnh Phong thật sự không còn so đo như Tô Mộc Nghiên, cô chỉ cười, thậm chí còn có thể trong bầu không khí thế này mà trêu chọc nàng.
Mỗi khi Cảnh Phong trêu chọc Tô Mộc Nghiên như vậy, kết quả thương có thể nghĩ được, nếu không phải Tô Mộc Nghiên nhảy dựng lên, thì chính là Tô Mộc Nghiên bị tức đến xù lông, nhưng lúc này Tô Mộc Nghiên không nói gì, thậm chí vẻ mặt như có vài phần hối lỗi, nàng im lặng trong chốc lát, mới lần nữa ôm lấy Cảnh Phong, dùng giọng điệu thanh u (đẹp và tĩnh mịch) nói: “Về sau… sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
Tóc Tô Mộc Nghiên từ trên lưng rũ xuống, ngón tay Cảnh Phong đùa nghịch với tóc của nàng, ánh mắt lướt qua Tô Mộc Nghiên, dừng ở trần nhà, đôi mắt màu hổ phách trong nhất thời trở nên thâm trầm, lời nói ra nhẹ tênh nhưng rất thật: “Nếu sau này tôi cũng làm sai chuyện gì đó, em có giống như vậy tha thứ cho tôi không?”