Quan Hệ Thân Mật

Chương 40: Cảnh Phong và nhị tiểu thư, cùng đi ăn cơm trưa.




Ngày hôm sau lúc Tô Mộc Nghiên tỉnh lại, thật ra là bị làm cho tỉnh.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy một cảnh tượng màu hồng nhạt, nàng dụi dụi mắt, xác định đây không phải nhà mình, lại nhìn kỹ, mới nhớ mình làm sao ngủ ở đây, sau đó miễn cưỡng xoay người, tính ngủ tiếp một lúc nữa, đột nhiên cơ thể đụng đến cái chăn trơn nhẵn, cả người hoàn toàn bừng tỉnh.
Dù cho là ai sau khi tỉnh rượu lại phát hiện chính mình không mặc quần áo đều phải giật mình, cho dù biết đây là Tô gia, biết chính mình sẽ không làm ra chuyện hoang đường gì, nhưng Tô Mộc Nghiên vẫn là nhịn không được nhớ lại xem tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nàng nhớ rõ đầu tiên nàng uống rượu, sau đó, sau đó thì sao?
Cúi đầu nhìn mình chỉ mặc nội y, Tô Mộc Nghiên méo mặt, nàng hoàn đem chuyện sau khi say rượu tối qua quên sạch.
Thật sự là rất mất mặt, trước mặt người nhiều như vậy, đặc biệt Cảnh Phong còn ở đây!
Ngủ cũng ngủ không được, Tô Mộc Nghiên đơn giản xuống giường, ở tủ quần áo tìm quần áo của mình đã lâu không mặc, mặc vào, nàng mở cửa đi vào toilet rửa mặt.
Tô Mộc Nghiên đi xuống lầu, Ba Tô Mẹ Tô đều ở phòng khách xem tin tức kinh tế tài chính, thấy Tô Mộc Nghiên xuống, Mẹ Tô lập tức cười hướng nàng vẫy vẫy tay, kêu nàng đi qua.
“Mẹ, tối qua ai đưa con vào phòng ngủ?” Đặt mông ngồi xuống cạnh Mẹ Tô, Tô Mộc Nghiên còn không chờ Mẹ Tô nói chuyện, chính mình hỏi trước.
“Tiểu Phong đó.” Mẹ Tô nhìn Tô Mộc Nghiên, không nghĩ ngợi trả lời. “Bằng không còn có ai?”
“À.” Nghe được là Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên thế này mới an tâm, cầm lấy tờ báo kinh tế Ba Tô đặt mỗi ngày lên.
Trên báo tin tức thương trường quan trọng mới nhất, Tô Mộc Nghiên đọc nhanh như gió đảo qua tiêu đề lớn, nhất thời nhàm chán lại bủa vây.
“Ta thay con báo nghỉ rồi, con hôm nay cũng đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ba Tô một bên ngâm vào nước trà, một bên đối Tô Mộc Nghiên nói.
“Buổi chiều còn phải đi xem, buổi tối có khách hàng quan trọng, con phải tự đi gặp người ta.” Tô Mộc Nghiên nói xong, thấy Ba Tô vừa lúc phao trà mới, nàng tùy tay lấy cái tách uống một miếng.
Uống một hớp trà nóng hổi, Tô Mộc Nghiên nhàm chán buông báo chí, đứng lên đi đến ban công, mang theo di động suy nghĩ một lúc lâu, mới chậm chạp nghi ngờ gọi điện thoại cho Cảnh Phong.
Tốt xấu tối hôm qua nàng say rượu cũng là Cảnh Phong chăm sóc nàng, nói thế nào cũng nên gọi điện thoại cám ơn. Đúng, gọi điện thoại chỉ vì xuất phát từ cám ơn mà thôi, tuyệt đối không có ý khác, tuyệt đối không có!
Lừa mình dối người nghĩ, Tô Mộc Nghiên cầm điện thoại, nghe tiếng trong di động vang một hồi lâu, không ai nghe máy, Tô Mộc Nghiên bực mình, đơn giản cúp điện thoại.
Lường trước Cảnh Phong đi họp, nhưng là Tô Mộc Nghiên nhìn nhìn thời gian, hiện tại đã là giờ nghỉ trưa. Không phải thời gian họp cũng không nghe điện thoại, đây là lần đầu tiên. Tô Mộc Nghiên càng nghĩ càng không thoải mái, nàng cầm lấy di động, gọi cho Tiểu Mạn.
“Tiểu Mạn, Giám đốc Cảnh đâu?” Tiểu Mạn được xưng bát quái vương trong công ty, mặc kệ là tin tức lớn nhỏ gì, nàng cũng có đáp án.
Tiểu Mạn lúc này đang ở cùng một đám đồng nghiệp ăn cơm, nhận điện thoại Tô Mộc Nghiên, nàng dừng một chút, nói: “Nghe đồng nghiệp nói, Giám đốc Cảnh nghỉ trưa cùng nhị tiểu thư đi ra ngoài.”.
“Nhị tiểu thư?” Tô Mộc Nghiên trong lòng không hờn giận, nhíu mày, “Được, tôi biết rồi.”
Lại là Tô Nhiễm Nhiễm lại là Tô Nhiễm Nhiễm, nàng chỉ biết, nàng không có ở công ty thì sẽ phát sinh chuyện như vậy.
Hung tợn nắm chặt di động, Tô Mộc Nghiên tức giận, nàng quay đầu đi về phòng khách, vừa ngồi xuống, Mẹ Tô liền kêu nàng đi ăn trưa.
“Nghiên Nghiên, con tối qua say rượu, mẹ đặc biệt kêu má Triệu nấu canh, trước khi ăn cơm uống một chén đi.” Mẹ Tô nói xong, cầm bát thay Tô Mộc Nghiên múc một chén canh, đưa cho Tô Mộc Nghiên.
Tô Mộc Nghiên chính là yên lặng nhìn Mẹ Tô, biết Mẹ Tô trong lòng lại có ý định gì, chỉ là bà chưa nói ra, nàng cũng không muốn lên tiếng, cúi đầu uống canh.
“Hôm qua mẹ nghe Tư Ngư nói, Việt Hàng động tay động chân với con bé, còn nói hồi trước học đại học, danh dự cũng không tốt.” Mạc Tô thật sự là không thể đem Đỗ Việt Hàng áo mũ chỉnh tề định nghĩa thành hình tượng Mạc Tư Ngư nói, bà noi xong, tờ mò hỏi Tô Mộc Nghiên: “Thật không?”
“Phụt!” Tô Mộc Nghiên vừa vặn uống xong một ngụm canh, nghe được Mẹ Tô nói, nàng bị nghẹn ho khan. Che miệng một trận ho khan, Tô Mộc Nghiên lây trên bàn khăn tay lau miệng, nhịn không được cười rộ lên.
Cũng thật mệt Mạc Tư Ngư có thể tài năng đem Đỗ Việt Hàng bôi đen thành dạng này, một bên gật gật đầu, nói: “Vâng, con có nghe nói qua.”
“Không thể nào, có phải có hiểu lầm gì không, mẹ xem cậu Việt Hàng này, không giống người như thế.” Mẹ Tô dù sao nhìn người cũng mấy chục năm, tự nhận vẫn là có mắt nhìn người, bà luôn không thể tin Đỗ Việt Hàng là người như vậy.
“Đều nói đúng rồi, mẹ cũng đừng hỏi.” Tô Mộc Nghiên cũng lười giải thích nhiều như vậy, nàng tiếp tục vùi đầu ăn canh, hy vọng Mẹ Tô có thể dừng lại này đề tài này.
Giỡn sao, bây giờ trong lòng nàng toàn bộ đều là Cảnh Phong cùng Tô Nhiễm Nhiễm cùng một chỗ làm gì, nàng chỉ cần nghĩ tới điều này, trong lòng không tự chủ sinh ra buồn bực, làm sao còn có tâm tư đi quan tâm Mẹ Tô. Huống hồ, mấy vấn đề của Mẹ Tô, nàng thấy, thật không có gì quan trọng để quan tâm.
Nhưng Mẹ Tô làm sao hiểu được tâm tư Tô Mộc Nghiên, bà tiếp tục nói: “Mẹ thấy cậu Việt Hàng này rất tốt, có thể là Tư Ngư có gì đó hiểu lầm.”
“Có hiểu lầm hay không liên quan gì đến con?” Tô Mộc Nghiên tức giận phiên cái xem thường, ngữ khí cũng bắt đầu không kiên nhẫn. “Mẹ cứ nói với con về anh ta làm gì, có phiền hay không.”
“Mẹ với ba con đều thấy Việt Hàng rất được, nếu không hai đứa hẹn hò thử xem, nó không chừng Tư Ngư trước đây có hiểu lầm gì đó với cậu ấy?” Mẹ Tô là thật tâm thích Đỗ Việt Hàng, khó được ngày hôm qua nghe anh ta nói chính mình cũng vẫn là độc thân, không khỏi bắt đầu tận tình khuyên bảo.
Tô Mộc Nghiên hít sâu một hơi, nhìn Mẹ Tô, biết Mẹ Tô cũng bất quá là ý tốt, cho nên nàng vẫn nhẫn nhịn trong lòng, cúi đầu không lên tiếng.
“Nghiên Nghiên.” Mẹ Tô thấy Tô Mộc Nghiên không nói lời nào, đẩy đẩy Tô Mộc Nghiên một chút.
“Hẹn hò cái gì? Có cái gì để hẹn hò, con căn bản không muốn nhìn thấy anh ta nữa.”
“Vì cái gì, con vì sao không thích người ta?” Tô Mộc Nghiên rất ít khi đối một người chán ghét đến cực điểm, ngày thường nếu đối tượng xem mắt không tốt, nàng cũng ngoài mặt ứng phó cho xong, nhiều nhất chính là lần sau không cần gặp nữa. Nhưng thái độ Tô Mộc Nghiên đối với Đỗ Việt Hàng, ngay cả Mẹ Tô nhìn thấy đều thấy có chút kỳ quái. Mẹ Tô nghĩ, thấy Tô Mộc Nghiên không trả lời bà, đành phải tiếp tục nói: “Hẹn hò thử xem cũng đâu có sao.”
“Chính là bởi vì đã hẹn hò rồi.” Tô Mộc Nghiên cơn tức đều bị Mẹ Tô nói bức đi ra, nàng đứng lên, lạnh lùng nhìn Ba Tô Mẹ Tô, nói: “Cho nên mới biết anh ta không tốt!”
Nói xong, nàng không hề để ý tới Ba Tô Mẹ Tô trong nháy mắt kinh ngạc không biết nói gì, xoay người chạy về phòng.
Tô Mộc Nghiên kỳ thật cũng không muốn nói cho Ba Tô cùng Mẹ Tô chuyện năm đó của nàng cùng Đỗ Việt Hàng, không muốn nói, cũng không phải bởi vì sợ hãi cái gì, mà là nàng lười đối mặt bọn họ nhị lão ép hỏi, nàng cũng cũng không muốn lại đề cập chuyện cũ năm xưa. Nhưng là càng muốn tránh, liền luôn càng sẽ bị khơi dậy, Tô Mộc Nghiên cảm thấy cả người đầu ong ong.
Vội vàng thay đồ, Tô Mộc Nghiên cầm lấy túi xách trên đầu giường, đi xuống lầu.
Đi xuống lầu, Tô Mộc Nghiên thấy Ba Tô Mẹ Tô cũng rời bàn ăn, biểu tình ngưng trọng ngồi ở sô pha, thấy Tô Mộc Nghiên xuống, Mẹ Tô sắc mặt phức tạp nhìn nàng. Không nhìn Mẹ Tô tầm mắt, Tô Mộc Nghiên lướt qua hai người họ, thẳng hướng ra cửa.
“Nghiên Nghiên.” Lúc này đây gọi lại Tô Mộc Nghiên không phải là Mẹ Tô, mà là nãy giờ không lên tiếng Tô Nghiêu Hải. Tô Mộc Nghiên nghe vậy dừng bước, nhưng không quay đầu lại nhìn họ, mà cứ đứng như vậy, bóng dáng có vẻ bướng bỉnh mà quật cường. “Con cùng Việt Hàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Chính là ý tứ trên mặt chữ.” Cảm giác được Tô Nghiêu Hải đi tới bên người mình, Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu nhìn Tô Nghiêu Hải, thẳng thắn nói: “Chúng con đã từng hẹn hò.”
“Vậy con vì sao không nói cho ta cùng mẹ biết?” Tô Nghiêu Hải biểu tình càng thêm ngưng trọng, còn mang theo khó hiểu.
“Bởi vì không cần.” Tô Mộc Nghiên nói xong, thở dài một tiếng, nói: “Bởi vì ba nói ba cùng ba Đỗ Việt Hàng là tri kỷ, con không nói, là sợ hai người khó xử, hơn nữa chuyện cũng đã quan, con cơ bản không muốn nhắc lại.”
“Như vậy năm đó…” Tô Nghiêu Hải kỳ thật mơ hồ cũng có thể phát hiện Đỗ Việt Hàng đột nhiên bái phỏng có chút kỳ quái, chính là ông không nghĩ sẽ có mục đích khác, ông hoãn lại cảm xúc, nhìn con gái, hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Hừ.” Nghe được Tô Nghiêu Hải nói, Tô Mộc Nghiên biểu tình càng thêm lạnh lùng, nàng hừ lạnh một tiếng, trên mặt không có thương tâm, cũng không có hận, chính là có một loại mãnh liệt chán ghét tràn ngập ở bờ mi.
“Ba không phải nói cùng ba của Đỗ Việt Hàng là bạn tri kỉ sao?” Trầm mặc một hồi, Tô Mộc Nghiên mới không cam lòng ngẩng đầu, yên lặng nhìn Tô Nghiêu Hải, nói: “Vậy ba thế nào ngay cả năm đó anh ta ở nước ngoài đính hôn, cũng không biết?”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên thấy một mặt khiếp sợ Tô Nghiêu Hải cùng Mẹ Tô, thẳng mở cửa đi ra ngoài.
-----
Vẫn chưa có ngược, mà cũng chưa có H :))