Chương 4: Cô ấy chỉ có thể là của tôi.
Lúc Tô Mộc Nghiên trở về Tô gia, mẹ Tô đã sớm chờ ở đại sảnh.
Đã hơn năm mươi tuổi nhưng mẹ Tô nhìn qua cũng còn rất trẻ, ngoài vài nếp nhăn nhỏ trên mặt thì dường như nhìn không ra đã là phụ nữ tuổi trung niên. Bà đứng bên cạnh Tô Mộc Nghiên thật sự nhìn không ra hai người là mẹ con.
“Mẹ.” Vừa mở cửa đã thấy mẹ Tô ra đón, Tô Mộc Nghiên mỉm cười với bà.
“Nghiên Nghiên, về rồi à?”
Gật gật đầu, Tô Mộc Nghiên đổi giày cao gót, đi vào phòng khách, ngã người lên ghế sô pha, không muốn động đậy.
Tuy nói dự án công trình ở công ty toàn bộ đều do Cảnh Phong xử lý, nhưng mỗi ngày ngồi trong văn phòng xem xét văn kiện thư ký đem vào cũng để nàng đau đầu cả đêm.
Mệt không muốn nhúc nhích, Tô Mộc Nghiên dựa vào sô pha, thở dài một hơi.
“Mệt lắm à?” mẹ Tô quan tâm hỏi, đi tới kéo Tô Mộc Nghiên dậy, xoa xoa bả vai nàng, không chờ Tô Mộc Nghiên trả lời đã hỏi thêm một câu: “Tiểu Phong đâu?”
“Mẹ, rốt cuộc ai mới là con của mẹ? Sao cứ mở miệng ra là hỏi cô ấy vậy.” Tô Mộc Nghiên thoải mái hưởng thụ mẹ Tô mát xa cho, từ từ nhắm hai mắt lười biếng quăng một câu đầy oán giận.
“Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi mà?” mẹ Tô cười cười, ngoài miệng nói vậy, nhưng kết quả không đến một giây lại nhịn không được hỏi: “Con bé có việc không tới được sao?”
Cái này gọi là thuận miệng hỏi một chút?
Bĩu môi, Tô Mộc Nghiên chậm rãi nói: “Cô ấy phải tăng ca, làm sao có thời gian.”
“Tăng ca là sao? Không phải mẹ dặn con kêu con bé đến ăn cơm sao? Mẹ muốn giới thiệu đối tượng cho nó, hỏi xem nó có gặp hay không?”
Vấn đề này dường như là hỏi hoài không xong, Tô Mộc Nghiên giật mình, vội vàng ngăn lại mấy câu hỏi của mẹ Tô: “Gần đây công việc khá bận, việc của cô ấy lại nhiều như vậy, làm gì có thời gian mà xem mắt, Con thấy mẹ bỏ luôn ý định này đi.”
Nói chứ mẹ thật sự nghĩ cô ấy có thể nghe lời mẹ mà coi trọng cái tên phú nhị đại* mà mẹ giới thiệu sao?
* Phú nhị đại: thế hệ con nhà giàu thứ hai, chỉ mấy cậu ấm, cô chiêu.
Tô Mộc Nghiên yên lặng nói thêm một câu trong lòng, đương nhiên những lời này không thể nói cho mẹ Tô biết. Cho nên Tô Mộc Nghiên chỉ từ từ nhắm hai mắt tiếp tục hưởng thụ chất lượng phục vụ mát xa của mẹ Tô, thoải mái tới nỗi xương cốt muốn mềm ra, cảm thấy có mẹ ở nhà thật sự là điều rất hạnh phúc.
“Vậy chuyện kia tính sao bây giờ? Mẹ đã đáp ứng với người ta rồi.” Mẹ Tô vừa hầu hạ Tô Mộc Nghiên, vừa lo lắng nói. Bà nói xong, vừa đảo mắt, cười gian xảo: “Còn không thì con đi thay Cảnh Phong đi?”
“Nói chơi sao!” Tô Mộc Nghiên mở to mắt, quay đầu lại không thể tin mà nhìn mẹ mình, lắc lắc đầu: “Mẹ kêu con mẹ đi làm người thay thế? Mẹ, trong lòng mẹ nghĩ gì con còn không biết sao, tỉnh lại đi, chuyện này mẹ nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên đứng lên đi đến bên kia sô pha ngồi xuống, tùy tay lấy xem một quyển tạp chí, căn bản không muốn nói chuyện tiếp với mẹ Tô.
Tâm tư của mẹ, Tô Mộc Nghiên làm sao lại không biết?
Muốn nhân cơ hội này đem nàng đẩy mạnh tiêu thụ ra ngoài, mà cũng phải để nàng chấp nhận mới được chứ. Huống chi đối tượng kia là do Cảnh Phong không rảnh gặp, muốn nàng đi gặp thay, nghĩ cũng đừng nghĩ!
“Ai!, hai đứa này sao trong lòng đều như nhau vậy?” Mẹ Tô thấy thái độ kiên quyết của Tô Mộc Nghiên, thấy không có đường để thương lượng đành phải chuyển qua dùng thế công, nghẹn ngào nói: “Thật đúng là nghĩ mình còn là cô gái hai mươi tuổi sao, con gái đến chừng này tuổi còn không muốn tìm đối tượng, sau này hai đứa làm sao bây giờ?”.
Nói xong, Mẹ Tô âm thầm lau khóe mắt, điệu bộ giọng nói trông rất khổ sở.
Nói tới diễn xuất, Mẹ Tô ở nhà nếu nhận thứ hai, tuyệt đối không ai dám tranh thứ nhất.
Tô Mộc Nghiên ngồi xem tạp chí, nghe được lời nói đầy nức nở của Mẹ Tô mới ngẩng đầu lên, bất mãn nói: “Mẹ, mẹ nói cứ như là con không gả được ra ngoài vậy? Con vẫn còn trẻ, mẹ đừng lo lắng quá.”
“Đã 27 tuổi mà còn trẻ? Mẹ cô ở tuổi này cô đã mặt yếm đi trên đất kìa, mẹ nói con nghe, đừng tưởng rằng mình…”
Ngay từ đầu Mẹ Tô không có ý định chấm dứt đề tài này dễ dàng. Tô Mộc Nghiên nhìn quanh, vừa thấy ba Tô từ trên lầu đi xuống, nàng liền phấn chấn tinh thần, lập tức đứng lên.
“Ba, con đã về.”
Nghe con gái nói, Tô Nghiêu Hải cười gật gật đầu. Ông đi xuống lầu, ngồi bên cạnh Tô Mộc Nghiên, hỏi: “Công ty dạo này vẫn ổn chứ?”
“Vâng, rất tốt.”
Từ khi giao công ty cho Tô Mộc Nghiên, Chủ tịch Tô Nghiêu Hải cũng ít khi hỏi đến, ông giao mọi chuyện cho Tô Mộc Nghiên toàn quyền xử lý, ngoại trừ hội nghị thường kỳ hằng năm và những quyết định quan trọng, ông cũng ít khi can thiệp chuyện công ty.
Tô Mộc Nghiên thông minh quyết đoán, trò giỏi hơn thầy, sau khi nàng tiếp nhận công ty, không chỉ không khiến công ty lỗ lã, ngược lại còn to gan lớn mật thử nghiệm thủ đoạn đẩy mạnh tiêu thụ cùng hướng đầu tư mới, dần dần mở rộng khách hàng, hiệu suất gia tăng mỗi năm.
Tô Nghiêu Hải chỉ đơn giản hỏi sơ qua, nghe con gái bảo bối trả lời xong cũng không hỏi nhiều. Xoay người kêu má Triệu chuẩn bị dọn đồ ăn.
Một bàn đồ ăn tối nay toàn món Tô Mộc Nghiên thích, mới nhìn thôi là Tô Mộc Nghiên cảm giác ngón trỏ mình nhúc nhích rồi.
Đang uống canh má Triệu nấu, Tô Mộc Nghiên đột nhiên nghe ba Tô nói, người mà lúc ăn cơm rất ít khi nói chuyện.
“Nghiên Nghiên, hôm nay nhận điện thoại của anh con, nói hai ngày nữa sẽ về.”
“Thật không?” Tô Mộc Nghiên vừa ăn canh cá vừa hỏi: “Anh không phải luôn bận chuyện công ty mới sao? Bên kia ổn hết rồi à?”
“Mọi thứ cũng coi như ổn định.”
“Vâng” Gật gật đầu, Tô Mộc Nghiên hờ hững đáp.
“Nghiên Nghiên, ta có chuyện muốn hỏi con.” Tô Nghiêu Hải nghĩ tới cái gì, đột nhiên buông đũa, nghiêm túc nhìn Tô Mộc Nghiên: “Lần trước anh con về có đề cập tới chuyện đó, con có nói với Tiểu Phong chưa?”
Tô Mộc Nghiên vốn đang vùi đầu ăn canh, nghe Tô Nghiêu Hải nói, lièn ngừng húp canh, nàng ngẩng đầu, dường như còn chưa hiểu hỏi: “Chuyện gì?”
“Chính là chuyện điều Tiểu Phong qua công ty mới, con hỏi con bé chưa? Tiểu Phong trả lời sao?”
“Con quên rồi.” Tô Mộc Nghiên cúi đầu uống canh, giọng nói lạnh lạnh không chút độ ấm, thản nhiên nói, không quên có chút cảm xúc áy náy.
“Con bé này, chuyện quan trọng như vậy con làm sao lại có thể quên đi?” Tô Nghiêu Hải luôn luôn yêu thương Tô Mộc Nghiên, giờ nghe nàng nói qua loa cho xong, cũng không thể không lo lắng.“Công ty anh con bây giờ chỉ mới ở bước đầu, cần nhiều nhân viên kinh nghiệm, nên anh con mới đề nghị kêu Tiểu Phong cùng một vài nhân viên có nhiều năm kinh nghiệm qua.”
Tô Nghiêu Hải nói xong, thở dài, dường như có chút bất mãn với thái độ vô tâm của Tô Mộc Nghiên.
“Công ty nhiều người như vậy, so ra ai cũng hơn cô ấy.” Tô Nghiêu Hải vừa mới bưng bát chuẩn bị ăn cơm, Tô Mộc Nghiên lại thả chiếc đũa, khó hiểu nhìn Tô Nghiêu Hải. “Anh con có rất nhiều trợ thủ đắc lực, vì sao còn muốn điều người bên này qua? Cảnh Phong đi rồi, ba kêu con làm sao đây?”
“Công ty mới cần người, huống hồ Tiểu Phong ở vị trí giám đốc Thị trường nhiều năm như vậy, anh con nhìn trúng con bé có kinh nghiệm có năng lực. Ta biết Tiểu Phong là trợ thủ đắc lực của con, hai đứa bên ngoài còn rất thân thiết, nhưng đây là thời kỳ quan trọng, qua vài năm công ty mới ổn định thì sẽ điều con bé trở về.”
“Con không đồng ý.” Tô Mộc Nghiên nói với thái độ kiên quyết, giọng nói có chút phiền não, lo lắng: “Anh muốn ai cũng được, chỉ có Cảnh Phong là không được. Nhân viên xuất sắc bên này không chỉ có Cảnh Phong, trừ cô ấy, anh muốn ai con cũng không ý kiến.”
“Con bé này, sao cứng đầu như vậy?” Tô Nghiêu Hải tức giận đến buông bát xuống, không biết làm sao với sự quật cường của Tô Mộc Nghiên.
“Được rồi.” Thấy Tô Mộc Nghiên cùng Tô Nghiêu Hải tranh cãi nãy giờ, Mẹ Tô cắt ngang nói: “Cha con hai người thật là, làm sao chỉ vì chuyện này mà ồn ào như vậy? Nghiên Nghiên con thật là, con trước giờ chưa từng cãi lại ba con, hôm nay xảy ra chuyện gì?”
Tô Mộc Nghiên tự biết thái độ không đúng, cho nên nghe Mẹ Tô nói xong, cũng chỉ buồn bực không nói lời nào, bỏ nó qua một bên.
Cúi đầu yên lặng ngẫm nghĩ, Tô Mộc Nghiên mới đứng dậy, đi tới phía sau Tô Nghiêu Hải, vòng tay ôm lấy cổ Tô Nghiêu Hải làm nũng nói: “Ba, chuyện này ba không cần xen vào, con sẽ tự mình nói với anh. Lúc nãy thái độ con không tốt, con biết lỗi rồi, ba đừng giận nữa.”
“Con nghĩ lại đi một chút đi, ta thấy anh con rất nôn nóng rồi.”
“Vâng vâng, con biết rồi, chuyện này tự con sẽ cùng anh giải quyết.” Tô Nghiêu Hải lo lắng còn muốn nói thêm vài câu, nhưng Tô Mộc Nghiên lắc lắc bờ vai ông, đúng lúc ngăn lại lời Tô Nghiêu Hải muốn nói.
Tô Nghiêu Hải yêu thương con gái như mạng, thấy nàng làm nũng, dù là trong lòng còn có chút không thoải mái nhưng cũng không giận nữa. Ông thở dài, vỗ vỗ mặt Tô Mộc Nghiên, cười cười không nói nữa.
Nhưng sau đó Tô Mộc Nghiên quay trở lại ghế ngồi ăn, nhìn một bàn thức ăn trước mặt toàn món mình thích lại mất hết khẩu vị.
Ăn qua loa bữa cơm, Tô Mộc Nghiên ngồi một hồi rồi kiếm cớ rời khỏi.
Tài xế của Tô Mộc Nghiên là thiếu niên anh tuấn Tôn Đình, cậu ta ăn mặc rất quy củ chờ ngoài cửa, thấy Tô Mộc Nghiên đi ra liền bước nhanh tới mở cửa xe sau cho Tô Mộc Nghiên.
“Tôn Đình, tối nay không cần đưa tôi về, tan tầm rồi về nhà đi.” Tô Mộc Nghiên thấy Tôn Đình, liền cười khoát tay, ý bảo Tôn Đình trở về.
“Vâng, Tô tổng.” Tôn Đình gật gật đầu, chờ Tô Mộc Nghiên ngồi vào bên trong xe, đóng cửa xe, nói: “Sáng mai tôi sẽ đón Ngài.”
“Được, vất vả cậu.”
Sau khi Tôn Đình rời khỏi, Tô Mộc Nghiên ngồi trên xe, mệt mỏi lười biếng duỗi thắt lưng, trong đầu chợt nhớ tới lời Tô Nghiêu Hải nói lúc nãy. Thở dài, Tô Mộc Nghiên đột nhiên nhớ tới Cảnh Phong còn đang ở công ty.
Cúi đầu nhìn cái bụng căng tròn vì ăn của mình, Tô Mộc Nghiên không cần nghĩ cũng biết, lúc này Cảnh Phong nhất định còn chưa ăn cơm.
Cái loại cuồng làm việc này, không làm xong công việc, cơ bản là sẽ không dừng lại để nghĩ tới chuyện ăn uống.
Nghĩ nghĩ, Tô Mộc Nghiên lấy điện thoại di động trong túi xách ra, gọi cho Cảnh Phong.
Chờ một lúc lâu, Tô Mộc Nghiên mới nghe tiếng Cảnh Phong trả lời ngắn gọn.
“Alô.”
“Cảnh Phong, còn trong công ty không?” Tô Mộc Nghiên ngã lưng vào ghế, đầu tựa vào kính xe, hờ hững hỏi.
“Cô nói đi?” Trả lời Tô Mộc Nghiên là câu hỏi lại của Cảnh Phong, giọng nói không cảm xúc, lạnh như băng truyền tới. Dường như không có chút tâm tình nào ứng phó với việc Tô Mộc Nghiên biết rõ còn cố hỏi.
Xuyên qua điện thoại, lúc này Tô Mộc Nghiên có thể tưởng tượng được bộ dáng Cảnh Phong vừa cầm di động, vừa cúi đầu chuyên tâm làm việc.
“Còn chưa ăn cơm?” Cắn ngón tay, Tô Mộc Nghiên lại hỏi.
Sau một hồi chờ đợi, Tô Mộc Nghiên mới nghe được giọng điệu không kiên nhẫn của Cảnh Phong vang lên: “Tô Mộc Nghiên, cô có thể nói vào trọng điểm không?”
“À……” Tô Mộc Nghiên nắm điện thoại trầm tư một lát, “Nửa tiếng sau gặp dưới lầu, tôi mời cô ăn cơm.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tô đại tiểu thư không chỉ có thực bá đạo, kỳ thật Tô đại tiểu thư cũng thực manh, nàng kỳ thật là cái nhị hóa = = được rồi, các ngươi khẳng định đều đoán được nàng thực nhị …