Dưới cổng lớn Thụy An.
Tô Mộc Nghiên cùng Cảnh Phong xuống xe, hai người cùng nhau đi vào công ty, rất ăn ý tách ra hai bên, đi thang máy lên lầu.
Tô Mộc Nghiên trực tiếp vào thang máy cá nhân lên tầng cao nhất, còn Cảnh Phong đứng đợi thang máy chung với cả đám người, cùng các nhân viên vào thang máy.
Tất cả cũng giống mọi ngày, không ai ngạc nhiên vì cô và tổng giám đốc cùng nhau đi làm.
Dù sao chuyện này nhìn mãi cũng thành quen rồi.
Đi ra thang máy, Cảnh Phong có thể cảm giác được không khí bận rộn trong văn phòng, cả đám nhân viên xúm lại với nhau hào hứng bàn luận cái gì đó. Cô bước nhanh vào, mới vừa tới cửa thì có một đồng sự nhiều chuyện đi lại.
Trợ lý Đa Đa lao ra nhanh chóng chạy lại sát bên Cảnh Phong, lấy trong túi xách tờ tạp chí, vẻ mặt hướng tới tờ tạp chí, hỏi: “Giám đốc Cảnh, người phát ngôn của năm sau đã xác định là Hà Chi Ca rồi sao?”
Cảnh Phong lấy tờ tạp chí mở ra xem, thì thấy đầu trang in rõ ràng mấy chữ to đùng.
Tổng giám đốc xinh đẹp Thụy An bí mật gặp gỡ thân mật nghệ sĩ Hạ Chi.
Nhìn dòng chữ to đùng tiêu đề tờ báo, Cảnh Phong tiếp tục nhìn xuống phía dưới thấy hình Tô Mộc Nghiên và Hạ Chi Ca in trên đó khuôn mặt bị biến dạng, buồn cười nhấp hé miệng.
Giới truyền thông tốc độ làm việc luôn rất nhanh, tuy đây chỉ là chuyện dự kiến, nhưng Cảnh Phong cũng rất muốn biết khi Tô Mộc Nghiên nhìn thấy đầu đề tờ báo này vẻ mặt sẽ thú vị tới cỡ nào.
“Còn phải chờ bên công ty giải trí của Hạ Chi Ca trả lời.” Cho dù là chuyện chắc như đinh đóng cột, nhưng một khắc Tô Mộc Nghiên chưa đưa câu trả lời xác thực, Cảnh Phong sẽ không nhiều chuyện hé lộ lấy một chữ. Cô nói xong, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Đa Đa, buồn cười đề nghị: “Bằng không cô đi hỏi tổng giám đốc xem sao?”
Đa Đa rõ ràng thất vọng với cảu trả lời của Cảnh Phong, mắtnhìn đồng nghiệp kế bên mình, hiển nhiên còn chưa muốn để Cảnh Phong đi.
“Vậy… Giám đốc Cảnh biết tối qua tổng giám đốc gặp Hạ Chi Ca là vì việc tư hay việc công không?”
Cảnh Phong nhíu mày, bất luận thế nào, cô làm sao có thể nói là vì mình có hẹn với Hạ Chi Ca, vô tình gặp tổng giám đốc ngạo kiều được chứ?
Vậy chắc chắn là hết đường chối cãi, tự đem bản thân quăng vào trong hố lửa rồi.
Ngẫm nghĩ, Cảnh Phong quyết định hy sinh Tô Mộc Nghiên. cô cười cười, trả lời: “Có lẽ là việc tư đó.”
Cả đám nhân viên mặt hóa đá cứng ngắt ba giây, tiếp theo lập tức nổ tung ‘woa’, sau đó từ trong kinh ngạc trở lại bình thường.
“Oa, thì ra tổng giám đốc và Hạ Chi Ca có một chân* nha!”
*có một chân: có thể hiểu là gian lận á.
“Chuyện này có gì kì lạ đâu, tổng giám đốc của chúng ta độc thân lại nhiều tiền, tuổi trẻ xinh đẹp, làm gì có ai có thể chống lại mị lực của chị ấy.”
“Là vậy là vậy đó, nhưng mà thật là không nghĩ tổng giám đốc vậy mà lại có quan hệ mật thiết với Hạ Chi Ca.”
Văn phong lại bộc phát thêm một loạt chuyện bàn luận, Cảnh Phong nhân cơ hội này chuồn ra, dựa vào cửa kính hứng thú đứng nghe một lát, cuối cùng cô mới vỗ tay cắt ngang: “Được rồi, chuyện này để tới giờ nghỉ trưa thì bàn tiếp, đang giờ làm việc mà công việc cũng không làm?”
Cảnh Phong nói một lời, đám nhân viên mới vừa nãy còn bàn luận sôi nổi lập tức yên lặng trở lại, tất cả giải tán.
Dù giám đốc đại nhân tuy rằng ngày thường đối xử ôn hòa với mọi người, nhưng nói đến công việc thì lại nổi tiếng nghiêm khắc lãnh khốc, không ai dám lười biếng dưới mắt cô.
“Một lát nữa cầm bản kế hoạch đấu thầu mảnh đất lần này đem vào phòng tôi.” Cảnh Phong xoay người đi về văn phòng của mình, phút cuối quay đầu lại dặn dò Đa Đa.
“A, Vâng.” Đa Đa gật đầu, nhìn Cảnh Phong đi vào văn phòng, xoay người đi tìm bản ké hoạch.
Lúc Cảnh Phong bản kế hoạch vào văn phòng Tô Mộc Nghiên, nàng đang cúi đầu nhìn tờ báo giải trí sáng nay, vẻ mặt vô cùng phấn khích, thấy Cảnh Phong vào, nàng cau mày cực kỳ bất mãn.
“Côi nhìn xem mấy người này chụp hình tôi thành cái dạng gì đây?” Tô Mộc Nghiên mở tờ tạp chí đưa Cảnh Phong, vẻ mặt mất hứng.
“Vừa mới xem rồi.”
“Rất khó coi?”
Cảnh Phong không trả lời, nghiêng đầu nói: “Xin lỗi, có thể tôi hiểu lầm, cô hỏi câu này là hy vọng tôi trả lời đúng sự thật hay là cần tôi ngay bây giờ an ủi cô?”
“Không cần.” không cần nghĩ cũng biết cái miệng không tốt của Cảnh Phong sẽ không nói được câu nào dễ nghe. Tô Mộc Nghiên nhanh chóng chặn cô lại, “Cô im miệng lại cho tôi, không cần trả lời.”
Vậy cô còn hỏi tôi làm gì?
Cảnh Phong nhíu mày, nhếch miệng cười chế nhạo, thật sự không nói nữa.
“Trời biết, đất biết, cô biết, tôi biết, Hạ Chi Ca cũng biết, chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần, nhưng tin tức giải trí cũng không nên viết như thể chúng tôi có JQ đầy ra vậy. Nhìn vào giống như tiếp theo sau đó chúng tôi mà không vào khách sạn không thuê phòng thì thật là phải xin lỗi bọn họ đã bỏ công khổ tâm trải đường tuyên truyền!”
Cảnh Phong rất muốn biết Tô Mộc Nghiên làm sao có thể nói một cách phức tạp lên như vậy, nhưng dù sao đây cũng không phải là trọng điểm, nhìn Tô Mộc Nghiên lửa giận bừng bừng, Cảnh Phong rất thức thời không tiếp tực tò mò nữa.
“Như vậy cũng không phải không tốt.” Mắt thấy cơn tức giận của Tô Mộc Nghiên càng đốt càng cháy mạnh, Cảnh Phong có lòng tốt an ủi: “Vốn là cuối năm mới tuyên bố danh sách người phát ngôn, bây giờ nhờ truyền thông tuyên truyền hâm nóng trước một phen. Cho nên chúng ta cũng đâu có tổn thất.”
Ai cần cô nói? Chuyện này chẳng lẽ tôi không biết sao? Tôi nói ra chẳng phải chỉ muốn cô phân tích lợi hại cho tôi thôi sao? Chuyện công việc chẳng lẽ tôi còn không hiểu rõ hơn cô? Cô nghĩ tôi và cô lại quan tâm tới ảnh hưởng của chuyện này sao?
Cô đúng đồ ngốc!
Nói tôi trên báo thoạt nhìn không khó coi lắm sẽ chết sao? Hảo tâm an ủi tôi một câu sẽ chết sao? Chẳng lẽ cái miệng chuyên nói toàn lời lẽ khó nghe của cô ngoại trừ đả kích cười nhạo tôi ra thì không còn lời khen ngợi nào để nói nữa sao?
Cô đi chết đi!
Tô Mộc Nghiên thở gấp, nhưng lại không thể bắt Cảnh Phong nói nàng rất đẹp, rất dễ coi được, cho nên nàng chỉ là nhấp hé miệng, không thể nói được.
Một loạt biểu tình muôn màu muôn vẻ của Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong nhìn nàng thay đổi vẻ mặt trong thời gian ngắn một cách thú vị, cô cúi đầu thấp xuống, bả vai run nhè nhẹ, kiềm nén ý cười trên khóe miệng.
“Đương nhiên,” Lúc Cảnh Phong ngẩng đầu lên lại, trong mắt như trước cất giấu một chút ý cười. “Trên báo cô vẫn rất đẹp.”
Một câu thôi, Tô Mộc Nghiên liền phiêu phiêu dục tiên.*
*phiêu phiêu dục tiên: nhẹ nhàng muốn bay bổng lên tiên.
Nàng xoay đầu, trong lòng nở hoa, ngoài miệng vẫn cứng rắn chống chế: “Ai cần cô khen.”
Được tiện nghi còn khoe mã luôn luôn là sở trường của Tô đại tiểu thư, nàng nói xong, nhận lấy bản kế hoạch trong tay Cảnh Phong.
Vừa cầm lấy, thư ký Tiểu Mạn gõ cửa, Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu, kêu nàng tiến vào.
“Tô tổng, đây là bữa sáng cô cần.” Tiểu Mạn nói xong, đem túi điểm tâm sáng đặt trên bàn Tô Mộc Nghiên.
“Ừ, cám ơn.” Nhìn thoáng qua bữa sáng, Tô Mộc Nghiên mỉm cười nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
Tiểu Mạn gật đầu đóng cửa lại rời đi.
“Xem ra một cái trứng với sữa không thỏa mãn được khẩu vị của cô rồi.” Cảnh Phong ung dung tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên chế nhạo.
“Đây là đưa cho cô!” Tô Mộc Nghiên liếc Cảnh Phong một cái, trong lòng mắng cô là kẻ vô lương tâm.
Cảnh Phong hơi kinh ngạc, liếc túi điểm tâm sáng một cái rồi hỏi ngược lại: “Của tôi?”
Cảnh Phong chế nhạo hỏi lại, giống như là đang nói cô làm sao lại có lòng tốt như vậy. Tô Mộc Nghiên nghĩ, hận không thể đem bữa sáng cùng với người trước mặt nàng quăng hết ra ngoài, nhưng nàng cũng không làm, chỉ cầm túi điểm tâm sáng ném vô trong lòng Cảnh Phong.
‘Tốt tính’ căn bản không giống với tác phong mà Tô đại tiểu thư có.
“Cô có thể đi ra ngoài.” Tô Mộc Nghiên cúi đầu, trong lòng tức giận nghiến răng nghiến lợi, giọng điệu vẫn bình tĩnh mà đuổi khách.
“Tôi ra ngoài trước.” Tô Mộc Nghiên nói như vậy, Cảnh Phong cũng thật sự làm như vậy, chỉ có lúc hiếm hoi như vậy cô mới tuân theo.
Đầu gỗ cô luôn không đúng thời cơ làm chuyện không đúng, đồ ngốc không biết lãng mạn. Lãng mạn, lãng mạn cô có hiểu hay không!
Tô Mộc Nghiên hung hăng nắm chặt cây bút trong tay, oán thầm trong lòng.
Nghĩ như vậy, Cảnh Phong đứng lên, cầm theo túi đồ ăn của mình, cô cúi đầu nhìn người trước mắt thủy chung vẫn không chịu ngước đầu lên, yên lặng mỉm cười.
Xoay người đi được vài bước, Cảnh Phong đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Tô Mộc Nghiên, nói: “À, đúng rồi.”
“Humm?” Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Lắc lắc bữa sáng trong tay, Cảnh Phong trút bỏ vẻ mặt lãnh lùng chế nhạo, lịch sự tao nhã cười: “Cám ơn bữa sáng của cô.”
“Hừ.” Mặt ‘xoẹt’ một cái đỏ lên Tô Mộc Nghiên cúi đầu che giấu, ‘hừ’ một tiếng, thúc giục nói: “Nhanh chóng ra ngoài làm việc cho tôi.”
Nói xong, nàng liền lật văn kiện ra xem, không hề liếc nhìn Cảnh Phong lấy một cái.
Nghe tổng giám đốc ngạo kiều thúc giục, Cảnh Phong đi ra văn phòng, chưa được vài bước thì nhìn thấy Tiểu Mạn đang ôm một bó hoa hồng xanh, hướng về văn phòng Tô Mộc Nghiên.
“Giám đốc Cảnh.” Bó hoa cơ hồ che khuất gương mặt Tiểu Mạn, nàng khó khăn nghiêng đầu qua, gọi Cảnh Phong một tiếng.
“Đây là…” Cảnh Phong nhìn bó hoa trong lòng Tiểu Mạn, tò mò hỏi.
“Cái này…” Tiểu Mạn nói xong, thần thần bí bí cười rộ lên, tiến đến bên tai Cảnh Phong, nói: “Đây là có người đưa cho Tô tổng, tám phần lại là người đó nào theo đuổi đưa tới, chỉ có điều một bó hoa hồng xanh lớn như vậy, ra tay cũng thật hào phóng.”
“Ồ.” Cảnh Phong cười cười đáp, đi về phía thang máy.
Đi đến trước thang máy, Cảnh Phong nhấn nút xuống tầng dưới, bất giác quay đầu nhìn thấy Tiểu Mạn đang ôm hoa đứng gõ cửa văn phòng Tô Mộc Nghiên.
----
Tình địch sắp xuất hiện :))