Quan Hệ Thân Mật

Chương 17: Cô là của tôi.




Đêm nay, cô thật sự không thể ở lại sao?
Cảnh Phong nhíu mày, hứng thú nhìn Tô Mộc Nghiên, dựa vào cánh cửa cười nhạt.
“Nếu lúc nãy truyền thông trước khi theo Chi Ca về đã đi theo chúng ta, đầu đề báo ngày mai có phải nên viết như thế này?” Cảnh Phong dừng một chút, nói: “Tổng giám đốc Thụy An tối nay gặp mặt nghệ sĩ nổi tiếng Hạ Chi Ca, giám đốc hộ tống tận nhà suốt đêm không về?”
Tô Mộc Nghiên ngửa đầu, không thèm để ý lời nói chế nhạo của Cảnh Phong, nàng đi tới, vòng tay qua cổ Cảnh Phong, hôn cô.
Hôn cánh môi mỏng của Cảnh Phong, ngậm lấy đôi môi luôn nói toàn lời lạnh lùng không tốt kia, Tô Mộc Nghiên vươn cái lưỡi trơn bóng dây dưa với cô, nàng đóng cửa lại, xoay người đem Cảnh Phong áp trên cửa.
“Thay vì lên báo cùng Hạ Chi Ca, có lẽ tôi sẽ vui hơn khi cô cùng lên đầu trang với tôi.” Tô Mộc Nghiên vừa nói, vừa tinh tế hôn lên khắp mặt Cảnh Phong, giọng điệu ái muội mà gợi cảm.
Lưng áp vào cửa, Cảnh Phong mặc cho Tô Mộc Nghiên dán lên thân thể của mình, để nàng tùy ý giở trò.
Lúc này Tô Mộc Nghiên tựa như một con mèo xinh đẹp lười biếng, một đôi mắt tràn ngập dụ hoặc trí mạng, ánh mắt lấp lánh như ngọc lưu ly lóe lên chói sáng, tập trung nhìn con mồi, dùng sự xinh đẹp bắt cô đầu hàng.
Hơi thở ban đêm nồng hậu, Tô Mộc Nghiên giống như là yêu tinh trong đêm, mỹ lệ mà lộng lẫy.
Giờ khắc này không ai có thể đến gần Tô Mộc Nghiên.
Bắt được sợi tóc Tô Mộc Nghiên, Cảnh Phong vuốt ve, ánh mắt sáng lên khi ẩn khi hiện.
Hôn xuống đến cổ, Tô Mộc Nghiên cởi hai nút áo trước ngực Cảnh Phong, bên trong áo sơ mi lộ ra cái cổ trắng nõn cùng xương quai xanh tinh xảo, cúi đầu hôn xuống. Nàng hôn một cách tỉ mỉ, dần dần sâu xuống, tham lam hấp thu hơi thở trên người Cảnh Phong.
Trên thế giới có hàng trăm ngàn phụ nữ nổi bật, nhưng Tô Mộc Nghiên lại mê luyến người trước mắt này, vừa lạnh lùng vừa cay nghiệt, chỉ một cử động, một nụ cười của cô mà nói, với Tô Mộc Nghiên, đều là dụ hoặc trí mạng.
Nếu không gặp Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên cả đời này có thể cũng chưa từng nghĩ đến bản thân mình vậy mà lại tham lam mê luyến một nữ nhân đến như thế!
Đứng thẳng người lên, Cảnh Phong xoay người Tô Mộc Nghiên, ngăn lại hành vi phóng túng của nàng.
Lưng dán trên cửa lạnh lẽo, Tô Mộc Nghiên nhìn Cảnh Phong từ từ áp sát vào nàng, cúi đầu cười, ngửa đầu phối hợp với động tác của Cảnh Phong.
Môi hôn gần ngay trước mắt, lại nghe trong túi xách Tô Mộc Nghiên vang lên tiếng nhạc. Bầu không khí ái muội toàn bộ đều bị đoạn nhạc này làm đảo loạn lên hết, Cảnh Phong dừng lại, nhặt túi xách lên đưa cho Tô Mộc Nghiên.
Xấu hổ đến cực điểm, tuy rằng hận không thể đem điện thoại kẻ trong điện thoại mắng một trận, nhưng nhưng Tộ Nghiên cũng chỉ có thể ra vẻ trấn định lấy điện thoại ra, đi ra ngoài ban công nghe điện thoại.
Là Mạc Tư Ngư gọi.
“Bồ tốt nhất là nhanh chóng nói cho xong chuyện cần nói trong một lần, bằng không cẩn thận khó giữ được cái mạng nhỏ của bồ đó!”
“Ai u, đại tiểu thư làm gì tức giận như vậy?” Mạc Tư Ngư như trước không sợ chết chậm rì rì nói: “đang bận?”
Tô Mộc Nghiên quay đầu nhìn vào trong phòng, thấy Cảnh Phong đổi giày đi vào phòng khách, nàng mới xoay người lại, nói: “Ừ, cứ coi là vậy.”
“Coi là vậy là sao?” Mạc Tư Ngư luôn bắt bẻ từng chữ, “Á… Chẳng lẽ là…”
Ném một cái xem thường, Tô Mộc Nghiên đứng lên tính cúp điện thoại, “Tiểu thư, bồ rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Mình chỉ muốn hỏi xem bồ có biết quý trọng cơ hội mình tạo cho bồ hay không thôi.” Mạc Tư Ngư nói, “Bất quá xem ra bồ không làm mình thất vọng, thành công lừa được giám đốc Cảnh về nhà?”
“Đúng vậy đúng vậy, nếu bồ muốn nói tới chuyện này, mình cúp máy đây.”
“Không có tính người.” Mắng một câu, Mạc Tư Ngư mới nói: “Không có mình trợ giúp, bây giờ bồ cũng không thể ôm được mỹ nhân về nhà.”
Tuy rằng lời Mạc Tư Ngư nói nghe không lọt tai, nhưng không thể phủ nhận, việc này thật sự là công của Mạc Tư Ngư.
Dựa vào cửa kính, Tô Mộc Nghiên giọng điệu hòa hoãn, nói: “Đúng đúng đúng, là Mạc Tư Ngư bồ có công lớn nhất.”
“May là mình chạy trước, bằng không chuyện mình nói dối lần trước sẽ bị bại lộ.”
“Bồ nói chuyện bồ lừa Cảnh Phong nói bồ không lái xe đó hả?” Tô Mộc Nghiên xem thường, nói: “Cho xin đi, lời nói dối đầy sơ hở như vậy cũng chỉ có bồ nghĩ ra.”
Tô Mộc Nghiên quay đầu lại lần nữa, Cảnh Phong dã không còn ở phòng khách. Nàng nhìn xung quanh một lượt, không thấy Cảnh Phong, không khỏi có chút sốt ruột.
“Ha ha.” Nghe Tô Mộc Nghiên nói vậy, Mạc Tư Ngư cũng có chút ngượng ngùng, cười rộ lên.
‘Hừ’ nhẹ một tiếng, Tô Mộc Nghiên xoay người nhìn phòng khách, không yên lòng đáp lời Mạc Tư Ngư.
“Vậy được rồi, không quấy rầy bồ với giám đốc Cảnh nghỉ ngơi, mình cúp máy đây.” Mạc Tư Ngư cũng là kẻ thức thời, nghe giọng nói không chú tâm của Tô Mộc Nghiên, nàng cũng biết điều cúp máy.
Nói chuyện điện thoại xong, Tô Mộc Nghiên đi vào phòng khách, tùy tay ném điện thoại lên sô pha, gọi một tiếng ‘Cảnh Phong’.
Không ai trả lời, Tô Mộc Nghiên nhíu mày.
Không phải là trong lúc mình nghe điện thoại lén rời đi rồi chứ?
Nghĩ, Tô Mộc Nghiên tâm tình không khỏi cảm thấy mất mát, nàng chậm rãi tiêu sái đi vào phòng ngủ, chân vừa bước vào, chợt nghe tiếng nước rất nhỏ trong toilet ở phòng ngủ.
Xoay chuyển ánh mắt, Tô Mộc Nghiên theo tiếng nước chảy đi đến trước phòng tắm, chỉ thấy cửa đóng, mơ hồ nghe ra tiếng nước. Chỉ nghe tiếng nước, Tô Mộc Nghiên dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng bên trong ra sao, nửa người dựa vào cửa, suy nghĩ vẩn vơ.
Tô Mộc Nghiên nhẹ nhàng gõ gõ cửa, cười giống như con mèo ăn vụng.
Bên trong cửa không có phản ứng, Tô Mộc Nghiên cũng không để ý, nàng lại tiếp tục gõ cửa, hỏi: “Cảnh Phong, có cần tôi chà lưng cho cô không?” Nói xong, Tô Mộc Nghiên còn ngẩng đầu nghĩ nghĩ, giọng điệu ái muội đến cực điểm. “Kỹ thuật của tôi là hạng nhất đó, cô có muốn thử không?”
Tô Mộc Nghiên hỏi, không nghĩ tiếng nước bên trong đã dừng lại, nàng vừa định đứng thẳng dậy thì cửa đột nhiên bị mở ra, nàng trở tay không kịp, cả người liền ngã vào bên trong.
Thân mình ngã vào vòng ôm ấm áp, Tô Mộc Nghiên giương mắt nhìn chủ nhân cái ôm đó, nhất thời thất thần.
Cảnh Phong tóc còn nước chảy, cô đỡ lấy Tô Mộc Nghiên, cúi đầu buộc lại dây lưng áo tắm, nghiêng đầu nhìn Tô Mộc Nghiên, buồn cười sờ sờ mũi.
“Có gì buồn cười.” Tô Mộc Nghiên gượng nói, nhìn xương quai xanh trắng nõn bên trong áo tắm hơi mở rộng của Cảnh Phong, hạ ánh mắt, nhỏ giọng nói thầm: “Không thú vị.”
Trong phòng tắm còn lưu lại mùi sữa tắm hỗn hợp hương thơm, cuồn cuộn không ngừng bay vào mặt Tô Mộc Nghiên, hương vị của Cảnh Phong tràn ngập trên chóp mũi nàng. Nàng đi vào phòng tắm, lấy một cái khăn bông sạch ném cho Cảnh Phong.
“Lau tóc cho khô đi.”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên đóng cửa, xoay người đi vào tắm rửa.
Lúc Tô Mộc Nghiên tắm xong đi ra, Cảnh Phong đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem văn kiện, ngọn đèn mờ ảo chiếu trên mặt cô, khuôn mặt tinh xảo đang vô cùng nghiêm túc.
Tô Mộc Nghiên rất thích bộ dáng Cảnh Phong vào lúc này.
Lau tóc, Tô Mộc Nghiên chậm rãi đi qua. Thấy Cảnh Phong ngồi trên sô pha, một tay chống đầu, một tay cầm văn kiện, hai chân thon dài để cùng chỗ, áo tắm trượt khỏi đùi, lộ ra đường cong trắng nõn mê người.
Tô Mộc Nghiên cười ‘ha ha’, đi đến bên người Cảnh Phong, đoạt lấy văn kiện trong tay Cảnh Phong, để qua một bên, rồi ngồi lên trên đùi cô.
“Tôi lại không biết là tôi có nhân viên tích cực như vậy.” Vòng tay qua cổ Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên cười giảo hoạt. “Ngày nào cũng xem mấy thứ này, cô không chán sao?”
“Đây là công việc của tôi.” Cảnh Phong nói xong, lắc lắc chân ý bảo Tô Mộc Nghiên đứng lên. “Chẳng lẽ cô không hy vọng nhân viên của mình mất ăn mất ngủ cần cù siêng năng?”
Đem văn kiện để ra xa hơn, Tô Mộc Nghiên kề môi sát vào tai Cảnh Phong, ái muội nhả ra hơi thở: “Không lẽ trong mắt cô, chúng nó đáng xem hơn tôi sao?”
“Chúng nó không có ngoại hình như cô.” Cảnh Phong thành thực gật đầu, nói xong, khóe miệng ác liệt cong lên. “Nhưng chúng nó so với cô thì có nội hàm hơn.”
Cảnh Phong trả lời hiển nhiên không thể làm Tô Mộc Nghiên vừa lòng, nàng há miệng, hung hăng cắn vành tai Cảnh Phong, trừng phạt cô.
“Đêm nay cô là của tôi.” Tô Mộc Nghiên nói xong, hai tay túm lấy áo tắm Cảnh Phong, kề môi sát vào cổ cô mà hôn, lưu lại dấu tích trên đó.
“Chỉ thuộc về một mình tôi.”