Quan Hệ Thân Mật

Chương 14: Cô muốn thắng, tôi thế nào một lần để cô thua?




Trở lại công ty, Cảnh Phong rất có khả năng dự đoán, đi lên tầng cao nhất, đến văn phòng Tô Mộc Nghiên.
Mới vừa đi ra thang máy, thấy thư ký Tiểu Mạn lập tức đứng dậy đón cô, kinh hô: “Giám đốc Cảnh chị cuối cùng cũng đến đây, tổng giám đốc đang tìm chị đó.”
“Tôi biết.”
Cảnh Phong cước bộ không ngừng, nói rồi liền tiếp tục bước nhanh hướng văn phòng tổng giám đốc.
Cô sải bước, lướt qua Tiểu Mạn, thời gian nói chuyện đã muốn đi được hai ba thước.
“Này này.” Tiểu Mạn đuổi theo đi đưa tay giữ chặt Cảnh Phong, nghiêng đầu đưa ánh mắt liếc vào phòng Tô Mộc Nghiên, đè thấp thanh âm hỏi Cảnh Phong: “Tổng giám đốc vội vã tìm chị như vậy, Giám đốc Cảnh chị có biết là vì chuyện gì không?”
Không chỉ có biết, cô còn biết rất rành mạch.
Nhưng cho dù biết, cô cũng không tính thỏa mãn sự tò mò của Tiểu Mạn.
Cô chỉ dừng lại, nhìn Tiểu Mạn bên cạnh, nhíu mày, giọng điệu chế nhạo, nhìn xem Tiểu Mạn sau lưng phát lạnh.
“Nếu để cho tổng giám đốc biết cô ở bên ngoài nói xấu cô ấy, cô đoán xem cô ấy sẽ thế nào?”
Trong đầu tự động hiện ra khuôn mặt lạnh như băng của Tô Mộc Nghiên vừa rồi thấy, Tiểu Mạn mặt tối sầm, chống đỡ không được.
Tuy nói Tô tổng ngày thường đối đãi cấp dưới hiền lành, nhưng bắt được thời điểm nhân viên phạm sai lầm hoặc lắm miệng, vậy thì khỏi phải bàn. Tiểu Mạn tự biết bản thân mình bất quá chỉ là một nhân viên nhỏ bé, ngăn không được Tô Mộc Nghiên cường đại khí tràng, cho nên đúng lúc dừng lại đề tài.
“Đừng…” Tiểu Mạn lắc lắc đầu, vội ngậm miệng, “Giám đốc Cảnh chị trăm ngàn lần đừng nói với tổng giám đốc, em đây chỉ là lòng hiếu kỳ quấy phá, hoàn toàn có thể tha thứ.”
Tiểu Mạn nói xong, từng bước lùi về sau. “Tóm lại tổng giám đốc hôm nay sắc mặt phi thường không tốt, Giám đốc Cảnh chị trăm ngàn cẩn thận, em đi trước đây.”
“Chờ đã.” Lần này đổi lại tới lượt Cảnh Phong gọi Tiểu Mạn muốn chuồn đi lại chuồn không thành.“Cô nói tổng giám đốc sắc mặt phi thường khó coi?”
“Dạ!” Tiểu Mạn gật đầu như giả tỏi.
Cảnh Phong cắm tay, dừng bước, hỏi: “Có bao nhiêu khó coi?”
“Em đi theo bên người tổng giám đốc lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên thấy chị ấy không vui như vậy đó.” Tiểu Mạn nói xong, bất giác rụt cổ. “Tổng giám đốc mặt lạnh tựa như núi băng, em cũng không dám tới gần chị ấy.”
Bộ dáng Tô Mộc Nghiên tức giận, Cảnh Phong đã lĩnh hội sâu sắc, nghĩ nghĩ Tô Mộc Nghiên nay vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi mình đi qua nhận lấy cái chết, Cảnh Phong cảm thấy hiện tại hành động này của mình quả thật là đưa dê vào miệng cọp.
“Quên đi, tôi còn trễ chút mới quay lại đây đi.”
Nghĩ nghĩ, Cảnh Phong xoay người muốn đi, Tiểu Mạn tay mắt lanh lẹ, chạy nhanh theo khiếp sợ giữ chặt Cảnh Phong.
“Giám đốc Cảnh, chị thế nào có thể lâm trận đào thoát!” Tiểu Mạn giữ chặt Cảnh Phong, nói. “Nếu chị đi rồi thì toàn bộ công ty không ai dám vào.”
Toàn bộ công ty ai chẳng biết nói, dám động thổ trên đầu kẻ nói một không hai lôi lệ phong hành* Tô Mộc Nghiên, ngoại trừ Cảnh Phong, vốn không có người thứ hai.
*Lôi lệ phong hành: sấm vang gió cuốn, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ.
Cái đó liên quan gì đến tôi!
Cảnh Phong vô lực đảo mắt nhìn trần nhà, hoàn toàn không đem toàn bộ sinh tử của công ty để trong lòng. Cô tuy rằng nghĩ vậy, nhưng là cuối cùng vẫn gõ cửa phòng Tô Mộc Nghiên.
Tô Mộc Nghiên lúc này đang bưng cà phê đứng trước cửa sổ, nghe tiếng gõ cửa, nàng quay đầu lại, trầm mặc vài giây mới mở miệng.
“Vào đi.”
Cảnh Phong đi vào, đưa tay đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện bàn làm việc Tô Mộc Nghiên.
“Cô tìm tôi?”
Nghe Cảnh Phong nói, Tô Mộc Nghiên thế này mới đi trở về ngồi xuống trước bàn, nhìn Cảnh Phong đối diện, gật gật đầu.
Tô Mộc Nghiên trên mặt luôn luôn tươi đẹp lúc này lộ vẻ hàn ý, ánh mắt lóe ra tia lạnh như băng làm cho người ta không dám nhìn thẳng, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho mọi người sợ hãi né tránh. Lúc nàng nhìn Cảnh Phong không mang theo một tia cảm tình, lúc trước chơi đùa đều ném ra khỏi đầu, Tô Mộc Nghiên tối qua tức giận còn chưa kịp tiêu, bất kể thế nào cũng không thể trêu chọc.
“Nói chuyện vui vẻ không?”
Tô Mộc Nghiên ở trước mặt Cảnh Phong luôn không cố kỵ, không chút nào che lấp, lúc này nàng nghiêm trang cùng Cảnh Phong nói chuyện, vẻ mặt buộc chặt không giống như ngày thường thả lỏng cùng tùy ý, biểu tình cố ý ngụy trang trong mắt Cảnh Phong, thật sự là đáng yêu đến cực điểm.
“Có thể nói chuyện thoải mái không?” Cảnh Phong nhịn cười, dù có hứng thú nhìn Tô Mộc Nghiên.
“Giám đốc Cảnh, tôi đang hỏi cô, mời cô nghiêm túc một chút.” Tô Mộc Nghiên mặt mày nhíu nhíu, lửa giận trong mắt nghe Cảnh Phong nói bỗng chốc bốc lên, nhưng nàng vẫn như cũ sa sầm nét mặt, lập lại một lần nữa.“Cuộc hẹn buổi trưa, nói chuyện vui không?”
Cảnh Phong chống cằm, nghiêng đầu hỏi: “Cô hy vọng chúng tôi nói chuyện vui vẻ hay là không thoải mái đây?”
“Cảnh Phong!”
Tô Mộc Nghiên tính tình trước giờ không tốt lắm, đặc biệt ở trước mặt Cảnh Phong. Rõ ràng trên người mạnh mẽ đều theo năm tháng dần dần rút đi, nhưng khi gặp Cảnh Phong lại luôn lập tức lộ nguyên hình. Giống như Tô Mộc Nghiên ở trước mặt Cảnh Phong, ngoại trừ phát bực, không có phản ứng khác.
Tô Mộc Nghiên không cam lòng để xảm xúc dần chiếm cứ suy nghĩ, nàng vứt nó sang một bên, biểu tình trên mặt lúc này lãnh đạm đến cực điểm.
“Muốn đi muốn ở là chuyện của cô, công ty cũng không phải không thể thiếu cô, tôi chỉ cần cô cho một câu trả lời rõ ràng.” Nói xong, Tô Mộc Nghiên ánh mắt cố ý không nhìn tới Cảnh Phong đối diện, “Nếu cô phải rời khỏi, cần rất nhiều trình tự, công ty cũng cần điều chỉnh, tôi hy vọng cô có thể nói trước để tôi biết.”
Tô Mộc Nghiên nói giống như là lời thoại kịch bản, không chút cảm xúc lên xuống, không trộn lẫn tình cảm cá nhân gì ở trong.
Nhưng chỉ có Cảnh Phong hiểu được, Tô Mộc Nghiên nói những lời này, có bao nhiêu đường hoàng.
Tô Mộc Nghiên như vậy, quật cường mạnh miệng đến mức khiến người ta đau lòng.
“Cái đó thật sự có lỗi, tôi tạm thời không tính sẽ rời khỏi.” Cảnh Phong nói xong, nhìn lại Tô Mộc Nghiên trong nháy mắt, cười nói. “Tôi nói như vậy, cô sẽ không cảm thấy thật thất vọng chứ?”
Cảnh Phong ngửa đầu, trên mặt tươi cười ấm áp mà mềm mại, ánh mặt trời chiếu lên đôi đồng tử màu hổ phách, long lanh sắc vàng.
Tô Mộc Nghiên thực cố gắng không để bản thân mình nhìn cô ấy, nhưng tầm mắt rất không tiền đồ phản bội ý thức của nàng, nàng nhìn thẳng ánh mắt Cảnh Phong, không chút nào muốn rời đi.
Rõ ràng trong nháy mắt vẻ lo lắng đều theo những lời này tiêu tan đi, nhưng Tô Mộc Nghiên không thể nhận ra khóe miệng đang khẽ cong lên, sau đó xoay đầu đi.
Không cam lòng, cũng không nguyện ý thừa nhận, tâm tình của mình vậy mà lại biến hóa khác biệt theo một câu quyết định của một người.
“Đúng thế, quả thật là thất vọng xuyên thấu.”
Gục đầu xuống, Tô Mộc Nghiên thanh âm rất nhỏ truyền lại đây, mang theo run rẩy rất nhỏ, giống như là tâm tình của bản thân giờ khắc này bán đứng chính mình.
Tô Mộc Nghiên bản chất ngạo kiều luôn có thể ở thời điểm mấu chốt phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, trạng thái mãn huyết phục sinh, để người ta xem thế là đủ rồi.
Lắc lắc đầu, Cảnh Phong nhớ tới bộ dáng Tô Mộc Nghiên vừa rồi nghiêm trang đáng yêu, phát hiện không còn có thể nhìn thấy Tô Mộc Nghiên đáng yêu như vậy, đột nhiên thấy có chút đáng tiếc.
“Tôi biết trong lòng cô nghĩ gì.” Cảnh Phong một lời hai ý, mạnh mẽ đánh vào lòng Tô Mộc Nghiên, làm cho nàng bất giác khẩn trương lên.
Cảnh Phong chết tiệt, nếu cô dám nói cô biết tôi thích cô, chỉ cần cô dám nói, cô có tin tôi sẽ bóp chết cô không!
Nàng rủ mí mắt, ý đồ che dấu hoảng hốt của mình, sau đó hờ hững hỏi: “Tôi nghĩ gì?”
Phản ứng của Tô Mộc Nghiên toàn bộ lọt vào trong mắt Cảnh Phong, khóe miệng khẽ cong lên, khuỷu tay chống lên tay vịn chiếc ghế, mười ngón tay đan vào nhau. “Cô không muốn thua anh cô, cho nên cô lo lắng chuyện này cô sẽ thất bại trước mặt anh ta.” Nói xong, Cảnh Phong vừa chuyển tầm mắt dừng ở trên người Tô Mộc Nghiên, tươi cười ôn nhu sủng nịch trong lúc này quả thật giống như là một loại dụ dỗ trí mạng. “Nhưng Tô Mộc Nghiên, cô muốn thắng, tôi thế nào một lần để cô thua?”
Rõ ràng không phải là thiếu nữ ngây thơ, nhưng nghe được lời Cảnh Phong nói, tim Tô Mộc Nghiên tự nhiên bang bang đập loạn lên, mặt từ từ nghẹn đỏ lên. Nàng cúi đầu, tránh đi nụ cười tội nghiệt thâm trọng* của Cảnh Phong, thanh thanh cổ họng, nói: “Cảnh Phong, đừng nói giống như cô thật sự hiểu tôi.”
*Tội nghiệt thâm trọng: đầy tội lỗi.
Tô gia đại tiểu mạnh miệng lý lẽ toàn thế giới chỉ có một, nếu muốn nàng ngoan ngoãn thẳng thắn, thật sự là chuyện không thể.
Cảnh Phong nhìn nhìn đồng hồ, đứng lên, nói: “Nếu không có việc gì, tôi ra ngoài trước.”
“Này.” Tô Mộc Nghiên gọiCảnh Phong, thấy cô quay đầu nhìn mình, lời Tô Mộc Nghiên muốn nói lại toàn bộ nuốt trở về trong bụng.
“Sao vậy?”
“À…” ánh mắt Cảnh Phong chăm chú nhìn nàng, Tô Mộc Nghiên hai tay nắm chặt cây bút, lời nói trong lòng lăn qua lăn lại cuối cùng vẫn không thể thoát ra ngoài. Nàng đứng lên, đi đến bên người Cảnh Phong, nói: “Bản kế hoạch đấu giá mảnh đất lần trước cô khi nào thì chuẩn bị xong? Đã qua một tuần rồi, cô tính kéo dài tới khi nào?”
Nói xong, Tô Mộc Nghiên nhẹ nắm lấy áo sơmi Cảnh Phong, nói: “Đêm nay tăng ca…”
“Tiền lương gấp đôi, đúng không?” Cảnh Phong chế nhạo nhìn nàng, khóe miệng khẽ cong lên.
“Hừ.” Lời nói bị người ta cắt đứt, Tô Mộc Nghiên hừ nhẹ một tiếng, tay vẫn nắm lấy áo sơ mi Cảnh Phong. Nàng đột nhiên bước một bước đến gần Cảnh Phong, cúi đầu, nhìn mặt giày cao gót sáng choang của mình, giọng nói líu ríu, nghe rất nhỏ. “Còn nữa… Cảnh Phong, cám ơn cô.”
Cám ơn cô, không có đi. Cám ơn cô, lựa chọn ở lại bên cạnh tôi.
Những lời này, tôi chưa nói, cô có thể hiểu được không?