Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sưởi ấm cả phòng ngủ, Tô Mộc Nghiên miễn cưỡng trở mình, thoải mái mở mắt.
Tối hôm qua vui vẻ đã vắt kiệt hết nhiệt tình Tô Mộc Nghiên tích lũy lâu ngày, cũng làm cạn kiệt toàn bộ tinh lực của nàng, cảm giác ngủ một giấc thật ngon, đến khi nàng cầm di động trên đầu giường nhìn xem, đã hơn mười một giờ rưỡi.
Bên cạnh sớm đã không còn bóng dáng Cảnh Phong, dựa theo hiểu biết của Tô Mộc Nghiên đối với Cảnh Phong, cô là người cuồng công việc, vậy thì lúc này chắc chắn là đang bận chết đi được ở công ty rồi. Cái tên không biết tình thú này.
Thế nhưng có thể bỏ lại vợ mình mà đi làm, Cảnh Phong, chuyện này cũng chỉ có mình cô mới làm được!
Oán thầm mấy trăm lần trong lòng, Tô Mộc Nghiên ngồi dậy, chiếc chăn mỏng đắp trên người liền rơi xuống bên hông, lộ ra tấm lưng trần trắng như tuyết. Vương tay cầm lấy di động trên đầu giường, Tôc Mộc Nghiên soạn một đoạn tin nhắn ngắn, ngón tay ở phím gửi tin do dự cả buổi, cuối cùng vẫn lắc đầu từ bỏ.
Cảnh Phong có thể bỏ lại nàng mà đi làm, nói vậy nhất định là công ty có việc không thể không giải quyết, một khi đã vậy, thì không nên quấy rầy cô ấy.
Thay một bộ đồ sạch sẽ, Tô Mộc Nghiên vừa mới xuống lầu, đã thấy chú Cảnh nghênh đón nàng, hỏi nàng có muốn ăn cơm trưa không. Đoán được nhất định bây giờ Cảnh Phong còn chưa ăn cơm, vì thế nàng nhờ chú Cảnh chuẩn bị một chiếc xe cho nàng, đi đến Cảnh thị.
Đi vào công ty, thời gian vừa đúng 12 giờ.
Tô Mộc Nghiên đi thẳng vào Cảnh thị, tự nhiên là sẽ hấp dẫn vô số ánh mắt...không nói đến thân phận của nàng là tổng giám đốc Thụy An, chỉ nói đến danh phận của nàng là vợ của tổng giám đốc Cảnh thị thôi, cũng đủ để làm đề tài câu chuyện cho mọi người bàn tán cả một buổi chiều rồi.
Đi lên tầng cao nhất, thư ký của Cảnh Phong sớm đã biết tin Tô Mộc Nghiên đến, mỉm cười đứng bên ngoài thang máy đợi, thấy Tô Mộc Nghiên đi ra, lập tức lễ phép cười tao nhã.
"Tô tổng, chào chị."
Tô Mộc Nghiên quan sát tứ phía văn phòng, hờ hững hỏi: "Cảnh Phong đâu?"
"Cảnh tổng còn đang họp, dự tính khoảng nửa giờ sau mới chấm dứt." Thư ký nói xong, lễ phép cười: "Cảnh tổng có căn dặn, nếu Tô tổng đến tìm, để chị trực tiếp vào phòng làm việc chờ."
Tô Mộc Nghiên gật gật đầu, đi theo thư ký vào văn phòng, thư ký vừa mở cửa, còn chưa kịp nhìn rõ ràng cảnh tượng bên trong, đã có một giọng nói vang lên trước.
"Cảnh Phong, xin chào."
Nghe thấy giọng nói nũng nịu của phụ nữ, lộ ra vài phần vui vẻ cởi mở, Tô Mộc Nghiên tò mò tháo kính mát, hờ hững đánh giá cô gái trẻ tuổi trang điểm xinh đẹp trước mắt.
Cô gái trước mắt nhìn qua chắc khoảng hơn hai mươi tuổi, tràn đầy sức sống tươi trẻ, bộ dạng cũng thật đáng yêu, nhìn qua là một cô gái trẻ có chút hồn nhiên tươi đẹp. Đương nhiên, mặc kệ Tô Mộc Nghiên có chịu thừa nhận hay không, năm tháng không buông tha con người, cô gái trước mắt tràn đầy sức sống, nàng thì sắp qua hàng ba, sức sống như cô gái này xác định là không còn.
Có điều đây cũng không phải trọng điểm Tô Mộc Nghiên quan tấm đến, sắc mặt nàng trầm xuống, quay đầu nhìn thư ký, hỏi: "Vị tiểu thư này là...?"
"A, Tô tổng, đã quên giới thiệu cho chị." Thư ký mặt đổ đầy mồ hôi lạnh, cả công ty ai mà không biết, ai mà ko hiểu, người vợ xinh đẹp của Cảnh thị tam tiểu thư, là một bình dấm chua có tiếng, bây giờ rõ ràng nhìn thấy một cô gái ở trong văn phòng của Cảnh tổng, không biết khi nào sẽ bộc phát đây. Nghĩ như vậy, thư ký vẫn giữ nụ cười tao nhã trên mặt, giới thiệu: "Vị này chính là thiên kim của tổng giám đốc tập đoàn Á Lâm, Trương Tâm Du tiểu thư. Lần này Trương tổng và Cảnh thị chúng ta sắp hợp tác, cho Trương tiểu thư đặc biệt đến đây mời Cảnh tổng dùng cơm trưa."
Hợp tác kinh doanh, cần con gái cưng nhà mình mời cơm sao?
Tô Mộc Nghiên nhíu mày nhìn thư ký, thầm nghĩ: cô coi tôi là bà nội trợ trong nhà, chưa từng thấy qua bộ mặt xã hội sao? Lời này cũng chỉ để lừa thiếu nữ ngây thơ, còn dám lấy ra lừa tôi.
Nói đến thiếu nữ ngây thơ... Tô Mộc Nghiên ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt ngây thơ vô tội của Trương Tâm Du, cười gian xảo. Người này, không phải rõ ràng chính là thiếu nữ ngây thơ đây sao.
"Chào cô, Trương tiểu thư." Tô Mộc Nghiên cầm kính mát, tùy tiện đặt lên bàn, vươn tay ra, lễ phép hướng đến Trương Tâm Du nở nụ cười: "Lần đầu gặp mặt, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Thụy An, Tô Mộc Nghiên."
Trương Tâm Du nhìn thấy người phụ nữ trước mặt cười tao nhã, cử chỉ lời nói khí thế ung dung, cười bắt tay lại nàng, "Xin lỗi, tôi vừa từ nước ngoài trở về, đối với chuyện trong nước không rõ lắm, cho nên..."
Ngụ ý, tức là không biết Tô Mộc Nghiên.
Trên mặt Tô Mộc Nghiên vẫn tươi cười, nàng đi đến trước bàn làm việc của Cảnh Phong, tùy ý ngồi xuống, ngẩng đầu hỏi rất tự nhiên: "Trương tiểu thư có việc tìm Cảnh Phong?"
Tô Mộc Nghiên tùy tiện hỏi, Trương Tâm Du thậm chí không có phản ứng gì, chỉ trả lời: "Tôi làm một ít điểm tâm, muốn đưa cho Cảnh Phong nếm thử."
"À . . . . ." Tô Mộc Nghiên hờ hững đáp, nàng hướng về phía thư ký khoát tay, nói: "Cô ra ngoài trước đi."
Thư ký không yên tâm nhìn Tô Mộc Nghiên, quay đầu lại liếc nhìn Trương Tâm Du, sau đó gật đầu, vẻ mặt bất an ra khỏi văn phòng.
Cho đến lúc này, Trương Tâm Du mới cảm giác được có gì đó không ổn. Người phụ nữ trước mặt này thật sự đẹp đến mức không lời nào diễn tả, không chỉ vô cùng thoải mái, thậm chí không chút kiêng dè ngồi vào vị trí của Cảnh Phong, còn lấy bộ dạng như chủ nhân ra lệnh nàng, này thật sự là rất kỳ quái.
"Thứ lỗi tôi mạo muội, tôi rất hiếu kỳ, Trương tiểu thư đây đối xử ân cần với Cảnh Phong như vậy, rốt cuộc vì cái gì?"
Lời nói của Tô Mộc Nghiên kéo lại Trương Tâm Du đang thất thần, nghe nàng nhắc đến tên Cảnh Phong, cúi đầu cười thẹn thùng: "Tôi... chẳng qua tôi..."
Nhìn thấy bộ dạng uốn éo nhăn nhó của Trương Tâm Du, Tô Mộc Nghiên tốt bụng tiếp lời nàng: "Cô thích Cảnh Phong."
Không nghĩ sẽ bị người ta không chút nào che lấp nói ra tâm sự, Trương Tâm Du kinh ngạc ngẩng đầu liếc nhìn Tô Mộc Nghiên một cái, lại nhanh chóng cúi đầu xuống, nói: "Đúng vậy, tôi thích chị ấy."
Còn nhớ rõ lúc vừa về nước, ba ba dẫn nàng đi dự tiệc tối của Cảnh thị, chính là ở đây, nàng gặp Cảnh Phong. Thật sự không nhớ rõ lắm cảnh tượng có gì đặc biệt, nàng chỉ nhớ rõ đêm đó Cảnh Phong trầm ổn phong độ, lễ phép tao nhã, mỗi một động tác đều toát ra vẻ ung dung, tài giỏi, mà những người còn lại trong buổi tiệc đó không ai có được.
Mấu chốt là, Cảnh Phong không những thập phần phong độ, còn vô cùng xinh đẹp, toàn thân đều tỏa ra hơi thở quyến rũ.
Sau này nghe ba ba nói Cảnh Phong sớm đã kết hôn rồi, trong lòng nàng tràn đầy tiếc nuối và cô đơn, ai ngờ ba ba nói cô ấy cưới một cô gái, thậm chí không tiếc vì cô gái đó mà làm ầm ĩ đến cả thành phố đều biết. Ba ba nói nhất định là Cảnh Phong điên rồi, nhưng nàng càng muốn quen biết một Cảnh Phong mê muội thậm chí bất chấp như vậy.
Nghe thấy Trương Tâm Du sảng khoái thừa nhận, lòng Tô Mộc Nghiên sục sôi như có hàng vạn con ngựa phi nước đại, trên mặt vẫn giữ nụ cười, "Cảnh Phong đã kết hôn, Trương tiểu thư không biết chuyện này sao?"
"Tôi biết, nghe ba ba nói, Cảnh Phong cùng một cô gái kết hôn." Trương Tâm Du cười nói: "Nhưng vậy thì sao chứ, cái này chẳng phải chứng minh là Cảnh Phong thích con gái, vậy tôi cũng có cơ hội đó sao?"
Muốn chen chân vào hôn nhân của người khác còn có thể nói ra như là đúng lý hợp tình, mệt cô có thể nói được, lễ nghĩ liêm sỉ bị cô ném tới tận chân trời rồi sao?
Tô Mộc Nghiên oán thầm trong lòng, nàng cười đứng lên, đi đến bên người Trương Tâm Du, cúi đầu nhìn thấy hộp bánh kem được gói tinh xảo, sau đó lấy tay tháo cái nơ bướm trên hộp ra, dùng ngón tay quệt một miếng phô mai, đưa lên miệng nếm thử.
Trương Tâm Du mắt thấy hành động của Tô Mộc Nghiên, lại chưa kịp ngăn cản nàng, đang muốn mắng nàng vô lễ, đột nhiên nghe nàng cười ra tiếng.
"Cảnh Phong không ăn đồ ngọt, chẳng lẽ Trương tiểu thư không biết sao?" Trong miệng còn nông đậm vị phô mai, Tô Mộc Nghiên liếm khóe miệng, nói: "Trương tiểu thư luôn miệng nói thích Cảnh Phong, nhưng mà cô hiểu cô ấy được bao nhiêu? Cô biết cô ấy thích ăn món gì, thích mặc quần áo kiểu gì, thích lái xe hiệu gì sao? Cô biết ở trên giường cô ấy thích tư thế gì, trên người có bao nhiêu điểm mẫn cảm, dùng cách gì để khiến cô ấy vui vẻ không? Trương tiểu thư, mấy chuyện này cô biết sao?"
Trương Tâm Du bị hỏi làm cho á khẩu không trả lời được, nàng có cảm giác bị sỉ nhục nhìn Tô Mộc Nghiên, nhíu mày hỏi: "Rốt cuộc cô là ai? Chuyện này có liên quan gì đến cô?"
"A, điều quan trọng nhất," Tô Mộc Nghiên đóng lại hộp bánh, đẩy tới trong ngực Trương Tâm Du, nói: "Tôi chính là vợ của Cảnh Phong. Bây giờ Trương tiểu thư còn có thể cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến tôi sao?"
"Cô. . . . . ." Trương Tâm Du cầm lấy hộp bánh trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộc Nghiên, đại não nhất thời trống rỗng.
Xoay người thay Trương Tâm Du mở cửa văn phòng ra, Tô Mộc Nghiên cười nhu hòa, bày ra tư thái từng bước dẫn dụ: "Nếu đã hiểu rồi, vậy ngoan ngoãn về nhà đi. Người như Cảnh Phong làm sao cô quản nổi."
Đời này kiếp này, không, vĩnh viễn Cảnh Phong chỉ có thể là của tôi.
Giống như tôi cũng chỉ có thể thuộc về cô ấy, trên đời này tôi có thể bỏ qua bất cứ thứ gì, duy nhất cô ấy, nói gì tôi cũng không nhường.
Thư ký nhìn thấy Trương Tâm Du khuôn mặt ửng hồng chạy ra khỏi văn phòng, lo lắng nhìn thoáng qua Cảnh Phong đứng bên cạnh, hỏi: "Cảnh tổng... có cần em đuổi theo Trương tiểu thư kêu cô ấy trở về không?"
Cảnh Phong dựa lên vách tường bên ngoài văn phòng, nhìn thấy Tô Mộc Nghiên đóng cửa văn phòng, buồn cười: "Không cần."
Thư ký vô cùng lo lắng, "Nhưng mà chuyện hợp tác của chúng ta và tập đoàn Á Lâm..."
"Không sao cả." Cảnh Phong ngắt lời thư ký, nói: "Tất cả hậu quả tự tôi gánh."
Ách. . . . . . .
Thư ký kinh ngạc nhìn Cảnh Phong nói xong xoay người đi về phía văn phòng, làm sao cũng cảm thấy, tổng giám đốc nhà nàng không chỉ không có một chút tức giận vì bị tổn thất hợp đồng lớn, ngược lại thoạt nhìn tâm tình dường như còn rất tốt...
Này thật sự là tà môn.
Cảnh Phong vừa mới mở cửa vào văn phòng, liền thấy Tô Mộc Nghiên từ bên cửa sổ xoay người lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô, tức giận nói: "Cô còn dám đi vào?"
Cảnh Phong buồn cười, biết rõ cố nói: "Vậy giờ tôi ra ngoài?"
Tô Mộc Nghiên nghe vậy, nàng bước nhanh đến bên người Cảnh Phong, quái gở nói: "Vị Trương tiểu thư vừa rồi, cô không biết là cô cần phải giải thích một chút sao?"
"Trước kia luôn cảm thấy, em thích ăn dấm chua mấy chuyện không đâu." Cái miệng của Cảnh Phong, bất cứ lời gì từ miệng cô nói ra, đều mang theo ý tứ chế nhạo. "Bây giờ mới biết được, Tô tổng, em không phải ăn dấm chua, em sản xuất dấm chua."
"Cô!"
Tô Mộc Nghiên hận không thể cầm giày cao gót đập lên khuôn mặt đầy vẻ trêu tức của Cảnh Phong, xem cô còn dám cười nhạo nàng nữa hay không.
Tức giận đến nổi không biết phải làm gì, đột nhiên Tô Mộc Nghiên cảm giác Cảnh Phong đang tiến sát về phía mình, chỉ từng bước từng bước, khoảng cách giữa hai người đã kéo về gần nhất. Tô Mộc Nghiên vừa định lùi lại, Cảnh Phong đã trước một bước nắm lấy cổ tay nàng, kéo nàng ôm vào trong lòng.
Hơi thở của Cảnh Phong ùn ùn kéo đến, Tô Mộc Nghiên giãy dụa hết sức, Cảnh Phong để sát vào bên tai nàng, buồn cười nói: "Còn giận à?"
"Buồn cười, cô đừng hiểu lầm, tôi sẽ không vì cô mà tức giận, tôi..."
Tô Mộc Nghiên vừa bắt đầu ngạo kiều, chỉ là còn chưa kịp nói xong, Cảnh Phong dã cúi đầu, hôn thạt sâu lên môi nàng, chặn toàn bộ lời nói của nàng lại.
"#$%&*@%^&&*%!"
Cảnh Phong, tên vô lại này!
—-
Rồi, chính thức hết phiên ngoại của 2 bạn này nha!!!
Tiêu tổng với Cảnh Tư từ từ edit sau, tạm thời mình quay lại phủi bụi cái hố bên kia, bên kia cũng có Tiêu tổng =)) Tiêu sợ vợ vs Hạ Hạ