Quan Hệ Thân Mật

Chương 123: [Tiêu Linh x Cảnh Tư] - Chương 18 [H]




Xe Tiêu Linh chạy thẳng một đường vào nhà cũ Tiêu gia, đến khi Cảnh Tư thấy rõ mình đang ở nơi nào, sắc mặt nàng hoảng hốt, không hề suy nghĩ lập tức mở cửa xe bước xuống.
Cảnh Tư vừa chui ra khỏi xe, cánh cổng sắt to lớn bên ngoài vườn hoa đã bị người làm nhanh nhẹn khóa lại, không thể không khiến Cảnh Tư nhìn thấy mà thán.
"Cô muốn bắt cóc tôi?" Cảnh Tư suy xét điệu bộ này của Tiêu Linh, chậm rãi trầm giọng nói: "Tiêu Linh, nếu cô đã quên, hay là để tôi nhắc lại một lần nữa cho cô tỉnh, bây giờ tôi đã là vợ sắp cưới của người khác, chúng tôi sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ. Chuyện cô làm bây giờ, nó không giống việc cô nên làm lại càng không phải là hành vi của một người trưởng thành, quả thật vô cùng ấu trĩ."
Tiêu Linh tựa người lên cửa xe, giống như vừa nghe được một câu chuyện vô cùng nực cười, cô chống khuỷu tay lên nóc xe cười vui vẻ: "Cảnh Tư, bây giờ em đã bước vào cánh cửa Tiêu gia, em nghĩ em còn có thể bước ra ngoài để kết hôn với người khác sao?" Nói xong, cô đi về phía Cảnh Tư, miệng cười quyến rũ, bàn tay vuốt cằm Cảnh Tư cũng vô cùng dịu dàng. "Tôi nên nói là em thật sự không hiểu con người tôi, hay nên nói em ngây thơ quá rồi đây?"
Thật ra trong lòng Cảnh Tư hiểu, lúc này đây Tiêu Linh mang nàng đi, thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả nàng ra. Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ đến, đó là Tiêu Linh sẽ đưa nàng trở về nhà cũ Tiêu gia. Trong trí nhớ của nàng về Tiêu gia, tất cả đều rõ như tạc, chỉ là những thứ đó dường như đều trở mặt, trở nên xa lạ một cách mỉa mai, từng thứ từng thứ đang cười chê hai người nuốt lời, cười nhạo nàng đã từng đồng ý với mẹ Tiêu sẽ rời khỏi Tiêu Linh, không còn dây dưa với Tiêu Linh nữa, nhưng mười năm nay cho đến giờ nàng đều chưa từng làm được.
"Đưa tôi rời khỏi nơi này." Cảnh Tư hạ giọng, không còn cường thế lạnh lùng như trước, nhỏ đến không thể nghe thấy nhưng vẫn lộ ra sự bất lực và chùn bước. "Chỉ cần rời khỏi nơi đây, đi đâu tôi cũng đều tùy ý cô."
Nhìn thoáng qua sắc mặt Cảnh Tư không tốt lắm, Tiêu Linh đoán được nguyên nhân, tay cô vuốt ve Cảnh Tư càng thêm dịu dàng, mang theo vô vàn cưng chìu cùng với thương xót. "Sỡ dĩ tôi đưa em về Tiêu gia, chính là muốn nói cho em, cũng nói cho toàn bộ người trong Tiêu gia từ trên xuống dưới biết, từ nay về sau, ngoại trừ em, không một ai có thể bước vào cửa lớn Tiêu gia."
"Đừng náo loạn." Cảnh Tư vẫn kháng cự, trong ánh mắt nàng rõ ràng để lộ ra hoang mang lo sợ, rất hiếm khi nàng không kịp che giấu, nàng gạt mạnh tay Tiêu Linh ra, từ chối đụng chạm của cô, cũng từ chối cứu rỗi của cô. "Alan sẽ nhanh chóng từ nước ngoài bay về đây, đợi anh ta quay lại chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ."
Lời nói của Cảnh Tư so với cảnh cáo Tiêu Linh, càng giống như từng giây từng phút cảnh tỉnh chính mình. Tiêu Linh quan sát cô thật kỹ, cô nhún vai không nói gì, chỉ lập tức kéo Cảnh Tư đi vào nhà.
Tiêu gia vẫn bài trí trang hoàng quen thuộc như mười năm trước, từ sau khi Tiêu gia nhị lão di cư sang nước ngoài, mọi thứ ở nơi đây giống như chưa từng có ai động đến. Cảnh Tư một mạch quen thuộc lên lầu đi vào phòng ngủ Tiêu Linh, cho đến khi đóng lại cửa phòng, Tiêu Linh mới thả tay nàng ra.
Người làm đem chai rượu chát lên theo căn dặn của Tiêu Linh, Cảnh Tư im lặng nhìn Tiêu Linh khui rượu rồi rót cho cả hai, sau đó đưa đến trước mặt nàng. Cảnh Tư cầm ly rượu, sau đó nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Linh hơi nhấp một chút rượu, chất lỏng màu đỏ ánh lên gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô, vô cùng mê người. Không phải không biết Tiêu Linh thích rượu, cũng không chỉ một lần nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Linh khi uống rượu, nhưng Cảnh Tư vẫn nhìn không chớp mắt như cũ.
Bị Tiêu Linh mê hoặc, khiến cho Cảnh Tư nàng xưa nay ít uống rượu cũng cúi đầu nhấp một ngụm, đầu lưỡi lập tức thấm vào vị ngọt đậm đà hương thơm ngào ngạt của rượu, khiến người lâng lâng.
Không khí trong phòng thoáng chốc yên tĩnh, Cảnh Tư vẫn đứng trước sô pha từ lúc vào phòng đến giờ, mà Tiêu Linh thì lại nằm nghiêng nhẹ nhàng nhâm nhi rượu, mái tóc dài rũ xuống, xõa trên sô pha, che khuất khóe miệng hơi nhếch lên của cô. Chất lỏng trong ly cạn dần thấy đáy, Tiêu Linh buông lỏng bàn tay, ly rượu liền rơi trên tấm thảm lông, tuy lông thảm mềm mại nuốt lấy tiếng vang của ly rượu, nhưng rốt cuộc vẫn khiến Cảnh Tư chú ý.
Cảnh Tư vừa nghe theo tiếng vang rất nhỏ mà quay đầu lại, bàn tay đột nhiên bị người nắm lấy, cảnh vật trước mắt thoáng chốc đảo lộn, đợi khi Cảnh Tư hoàn hồn, Tiêu Linh đã đè nàng ngã xuống chiếc sô pha rộng lớn.
Mùi hương trên người Tiêu Linh hòa lẫn với hương rượu truyền vào mũi Cảnh Tư, cả người nàng không thể động đậy, chỉ có thể nghiêng đầu chống cự, tránh được gương mặt Tiêu Linh đang kề sát lại.
"Đứng dậy." Tư thế bị giữ chặt hoàn toàn bị động này khiến Cảnh Tư cảm giác có chút lo lắng không yên, nàng khẽ cau mày, lời nói càng thêm quyết tuyệt lạnh giá.
"Hử?" Hơi thở Tiêu Linh phả lên cổ Cảnh Tư, hơi thở nóng rực dường như muốn đốt cháy làn da Cảnh Tư. Cô nghe vậy thì nhướng mày cười, mờ ám nói: "Sao vậy, chẳng lẽ em muốn ở trên?"
Mỗi lần Tiêu Linh đối mặt với Cảnh Tư, đặc điểm lớn nhất chính là thích giả ngu, rõ ràng biết có rất nhiều lúc Cảnh Tư sẽ không nói trắng ra, cô luôn sẽ bắt lấy thói quen của Cảnh Tư, thích thú chọc ghẹo đùa giỡn nàng một phen. Nhìn vẻ mặt luôn lạnh lùng băng giá xuất hiện sự tức giận, Tiêu Linh sẽ cảm thấy buồn cười và khoái chí.
Cảnh Tư mặc kệ Tiêu Linh, chỉ vươn tay muốn đẩy mạnh cô ra, tiếc thay tư thế nàng lại chiếm thế hạ phong, động tác của nàng trong mắt Tiêu Linh lúc này chính là không đau cũng chẳng nhột.
Cơ thể Tiêu Linh liền chống trên người Cảnh Tư, tóc của cô rũ xuống, thật giống như một bức màn giấu khuôn mặt hai người bên trong đó. Nhìn chăm chú gương mặt Cảnh Tư lúc này hơi phiếm hồng, Tiêu Linh cười dịu dàng mà lại quyến rũ, ánh mắt cô chợt lóe sáng rạng rỡ, dường như muốn làm chói mắt Cảnh Tư.
"Em có yêu tôi không?" Giọng Tiêu Linh khàn khàn lộ ra âm thanh cám dỗ, cô nói xong, đặt một nụ hôn lên giữa hai chân mày của Cảnh Tư. "Cảnh Tư, tôi muốn nghe em nói một câu thật lòng."
Tim Cảnh Tư không chỉ đập liên hồi, tận đáy lòng nàng có cái gì đó không kiềm chế được muốn phá vỡ phòng tuyến, nhưng lý trí rõ ràng vẫn trói buộc nàng, nàng giãy dụa quay đầu tránh khỏi nụ hôn của Tiêu Linh, cười lạnh nói: "Tôi yêu cô? Tôi nói cô sẽ tin ngay sao?"
Tiêu Linh vươn tay chạm lên má nàng, ánh mắt cưng chìu và mê người dường như muốn chống lại lý trí của Cảnh Tư. "Em nói, tôi sẽ tin em ngay."
"Cho dù tôi đã lừa gạt cô?"
Lời nói của Cảnh Tư cương quyết sắc bén, nhưng Tiêu Linh chỉ thật sâu nhìn lại nàng, sau đó cúi đầu hôn nàng, lại bị Cảnh Tư nhíu mày né tránh. "Tôi tổn thương cô nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không cảm thấy phải hận tôi sao?"
"Em gạt tôi cái gì? Là năm đó gạt tôi chuyện em có người đàn ông khác, hay là gạt tôi nói em vốn không yêu tôi, hay là chuyện gì đó mà tôi không biết?"
Cảnh Tư nghẹn họng, nàng trừng Tiêu Linh, nhưng cả buổi cũng không phản bác lại. Bắt được kẻ hở Cảnh Tư im lặng, Tiêu Linh giữ cằm nàng, cúi đầu ra sức hôn nàng, môi lưỡi đột kích như cuốn hết tất cả vào, dường như muốn cướp sạch hơi thở và lý trí của nàng đến không còn gì cả.
Tiêu Linh hôn làm cho Cảnh Tư run rẩy không ngừng, cảm giác tê dại lan truyền từ đầu đến tận lòng bàn chân, hai tay nàng khoác lên vai Tiêu Linh, không còn sức đẩy cô ra.
"Tôi vẫn nhớ rõ từ lúc ban đầu, em luôn là kẻ tâm khẩu bất nhất." Nhớ lại phản ứng của Cảnh Tư lúc trước, Tiêu Linh vừa hôn nhẹ môi Cảnh Tư vừa luồn tay vào trong làn váy nàng, vuốt ve dọc theo đùi nàng. "Tuy miệng nói không muốn, nhưng thực tế thì cơ thể còn nhiệt tình hơn bất kỳ ai."
Bàn tay và lời lẽ Tiêu Linh quả thật chính là quấy rối vô cùng, Cảnh Tư cắn môi Tiêu Linh tỏ vẻ cự tuyệt, cơ thể cũng cong lên chống cự Tiêu Linh tiếp tục nữa. Mặc dù nàng giãy dụa kịch liệt, nhưng bàn tay Tiêu Linh vẫn ở trên đùi nàng vuốt ve một đường vô cùng nóng bỏng và tràn đầy tình cảm, khiến chân Cảnh Tư như nhũn ra, không còn chút sức lực nào.
"Tiêu Linh!" Tay Tiêu Linh sờ lên đùi nàng, đầu ngón tay mập mờ vẽ vòng tròn dọc theo giữa chân nàng, khiến cơ thể nàng đột nhiên run lên, âm thanh cũng khẽ nâng lên không ngừng, mang theo run rẩy rất nhỏ. "Cô buông tôi ra."
"Không phải em vẫn hy vọng tôi đối với em xấu xa một chút sao?" Tiêu Linh giở váy Cảnh Tư lên, để lộ ra hai bắp đùi thon dài trắng nõn cùng với quần lót bao lấy bụng dưới, Tiêu Linh nói xong, cuốn váy nàng thẳng lên đến ngực, để cho da thịt của nàng không chút che đậy mà bại lộ dưới bầu không khí lạnh giá. "Như thế, cảm giác tội lỗi trong lòng em sẽ có thể nhẹ một chút, sẽ không ép đến mức khiến em nghẹt thở, không phải sao?"
Cảnh Tư vốn đang giãy dụa đột nhiên dừng lại, nàng vẫn im lặng đối mặt với Tiêu Linh, khẽ cắn môi, lộ ra tư thế im lặng và bất lực.
Bộ dạng quật cường của Cảnh Tư khiến Tiêu Linh cảm thấy đau lòng chẳng biết làm sao, cam chịu thở dài một tiếng, Tiêu Linh giữ mặt Cảnh Tư lần nữa, để cho Cảnh Tư nhìn lại cô. "Cảnh Tư, tôi yêu em. Tôi không gạt em, cho nên, cũng xin em thành thật với tôi một chút."
Trước thế công liên tục bức tới của Tiêu Linh, dù trong lòng Cảnh Tư có được xây lên mạnh mẽ tới cỡ nào, giờ phút này cũng không tránh khỏi sụp đổ vỡ nát mọi nghi ngờ. Nàng đánh không lại ánh mắt mê hoặc quyến rũ của Tiêu Linh vào thời khắc này, khiến nàng quên cử động cũng quên nói chuyện, chỉ tùy ý Tiêu Linh cởi quần áo mình, khiến cơ thể nàng lộ ra dưới bầu không khí lạnh lẽo, hoàn toàn lõa lồ trong tầm mắt Tiêu Linh.
Hai người vốn là người yêu thân mật nhất của nhau, nhưng quan hệ thân mật đó lại chấm dứt vào mười năm trước, hai người bắt đầu trở nên lạnh nhạt xa lạ, rõ ràng sâu trong đáy lòng cất chứa cảm xúc giống nhau, lại cố tình che giấu tâm tư cùng nhau đánh cờ, không ai nhường ai.
Suy nghĩ trong nhất thời bay đi thật xa, cho đến khi ở ngực truyền đến cảm giác đau đớn. Cảnh Tư đau đến nhíu mày, nàng nhẹ rít một hơi cúi đầu nhìn Tiêu Linh cắn ngực mình, trên làn da trắng nõn như tuyết thoáng chốc nổi lên một vết ửng hồng, khác thường khiến người chú ý.
"Chuyên tâm một chút." Tiêu Linh chuyển người tiến đến bên tai Cảnh Tư, môi lưỡi hôn lấy vành tai khéo léo của nàng, hơi thở toàn bộ phả vào tai nàng. "Cảm nhận cho kỹ, tôi làm thế nào để chiếm lấy em."
Tiêu Linh nói xong, hôn như mưa lên cổ Cảnh Tư, nụ hôn triền miên đầy kỹ thuật, mỗi một cái hôn đáp xuống rồi đến lúc rời đi, trước cổ Cảnh Tư sẽ để lại một dấu vết, giống như dấu hiệu chiếm lĩnh vật sở hữu, từ nay về sau Cảnh Tư chỉ có thể là của cô.
Chỉ thuộc về một mình cô.
Từ khi rời khỏi Tiêu Linh, Cảnh Tư đã có những tháng ngày thật dài không còn phóng túng bản thân mình như vậy nữa, trước giờ nàng không phải là kẻ đắm chìm trong hoan ái, nhưng không hiểu sao, hôm nay dưới sự khiêu khích của Tiêu Linh, kiềm chế của nàng hoàn toàn hóa thành tro tàn, hơi thở của nàng dần dần trở nên dồn dập, giữa hai chân càng ngày càng thêm tràn ngập ẩm ướt, dường như muốn thấm ướt cả bắp đùi nàng.
"Không..." Ý thức dần dần trở nên tan rã, lý trí cũng chậm chậm như mây trôi bắt không được, Cảnh Tư vô thức kêu nhỏ một tiếng, giống như chống cự, cũng giống như tiếng rên khe khẽ.
Lúc này Tiêu Linh mới từ cổ Cảnh Tư ngẩng đầu lên, cô thẳng người dậy, hai tay ôm lấy đôi chân mềm nhũn của Cảnh Tư, kéo nó ra, hai chân Cảnh Tư liền hoàn toàn đặt ở hai bên người Tiêu Linh, cơ thể của nàng cũng trượt xuống, dán chặt lên Tiêu Linh, hai người cứ vậy dán sát vào nhau không chút kẻ hở.
Cảm giác được Cảnh Tư không còn kháng cự, lúc này tay Tiêu Linh mới trượt ra sau lưng Cảnh Tư, cởi bỏ trói buộc phía trước ngực nàng. Ngực đột nhiên bại lộ dưới bầu không khí lạnh lẽo, Cảnh Tư kinh ngạc mở mắt, tầm mắt vừa vặn bắt được Tiêu Linh đang cúi thấp xuống, nhìn mái tóc dài yêu dã của cô xõa trên ngực mình, mà Tiêu Linh thì đang vùi đầu mút lên da thịt trắng nõn trên ngực nàng, hôn lấy nhũ hoa vốn đã dựng thẳng lên của nàng, cảm giác tê dại một đường từ ngực lan tỏa đến toàn thân. Dường như khiến nàng muốn đắm chìm.
Chịu không nổi hình ảnh khiến người mặt đỏ tim đập trước mắt, Cảnh Tư nhắm chặt mắt lại, hô hấp theo từng cái liếm mút càn rỡ của Tiêu Linh mà càng trở nên dồn dập. Nàng mím chặt môi không để lọt ra một tiếng kêu, nhưng chóp mũi lại càng hít thở dồn dập, vẫn bán đứng ý chí của nàng, khiến cảm giác của nàng ngay giờ phút này hoàn toàn bị lộ.
-----
Tối qua buồn ngủ không kịp beta cũng chẳng mở mắt nổi để ghi lại lời nhắn. Sáng nay đọc lại lỗi tùm lum phải sửa lại.
Chương sau sẽ có, nhưng từ từ chứ, mấy chương H ít thoại, toàn miêu tả, đọc hiểu thì dễ, mượt văn mới khó. Các bạn thích H chứ mình ghét muốn chết =)) khó chuyển ngữ lắm chứ bộ.