Từ sau khi Tiêu lão gia giao toàn quyền xí nghiệp Tiêu thị cho Tiêu Linh quản lý, Tiêu gia nhị lão liền di cư sang nước ngoài, hiếm khi hỏi đến chuyện công ty. Cho nên, khi mẹ Tiêu nghe Tiêu Linh gọi điện thoại đến, lập tức bỏ lại nhóm các bà đang ngồi uống trà, vô cùng mừng rỡ chạy về nhà.
Lúc mẹ Tiêu về tới nhà, Tiêu Linh đã từ sân bay về nhà trước rồi, nghe tiếng người làm mở cửa, cô mới dời tầm mắt từ bộ sưu tập đồ cổ của Tiêu lão gia ra ngoài cửa, xoay người đi nghênh đón mẹ Tiêu.
"Hôm nay làm sao rảnh rỗi như vậy, chạy về gặp mẹ và ba con đây?" Mẹ Tiêu vừa vào cửa, nhìn thấy Tiêu Linh, mỉm cười hỏi.
Tiêu Linh đi theo mẹ Tiêu vào ngồi xuống sô pha, rồi mới nói: "Dạo trước mẹ về nước không đến gặp con, nên con chỉ có thể tự mình chạy qua đây gặp mẹ thôi."
Mẹ Tiêu nghe Tiêu Linh thoại hữu trung thoại (trong lời có lời), bà cũng không trả lời, chỉ thong dong nhận lấy tách trà người làm bưng lên, sau đó kêu người làm rời khỏi phòng khách.
Tách trà lài vừa mới pha tỏa hương thơm ngào ngạt, mẹ Tiêu uống một cách tao nhã, từ tốn hỏi: "Con muốn nói gì?"
"Mười năm trước ba và mẹ chỉ biết con thích con gái, mấy năm nay ba mẹ đối với con rất khoan dung, thậm chí những người lui tới bên con ba mẹ cũng có thể đối đãi thân thiết, cho nên con nghĩ không ra, vì sao mẹ lại vẫn cứ nghiêm khắc với Cảnh Tư như vậy?"
Mẹ Tiêu vốn im lặng uống trà, cho đến lúc này, bà mới nặng nề đặt tách trà xuống, vẻ mặt tao nhã lộ ra thần thái không giận mà uy. "Vì cô ấy là đại tiểu thư Cảnh gia, mẹ chỉ nói cho cô ấy biết làm thế nào mới là tốt nhất, mới không làm hỏng tình nghị giữa hai nhà Tiêu Cảnh nhiều năm nay. Mẹ rất hiểu tính con, những gì con muốn làm mẹ cản không nổi, mẹ không quản được con, nhưng Cảnh Tư thì khác, cô ấy hiểu được khi nào thì nên làm gì. Nếu lúc đó hai con còn tiếp tục ở bên nhau, khó tránh khỏi hai nhà Tiêu Cảnh sẽ bị người ta chê cười, con làm cho người ngoài nhìn hai nhà chúng ta thế nào đây, vậy thì tự nhiên khi không bị mất giao tình giữa hai nhà." Nói xong, mẹ Tiêu giấu đi vài phần tội lỗi, thở dài nói: "Ngoại trừ Cảnh Tư, con muốn ở bên loại phụ nữ nào mẹ cũng chấp nhận, nếu có trách thì trách mẹ không sinh con là một đứa con trai."
Tiêu Linh thật bình tĩnh, bĩnh tĩnh quá mức, dù là mẹ Tiêu thì cũng không đoán ra suy nghĩ của cô vào lúc này. Trà trên bàn đã hơi lạnh, Tiêu Linh nhấp một ngụm, thở một hơi nghẹn ở ngực, nói: "Khi con nhận ra mình thích con gái, là bởi vì Cảnh Tư. Trên thế giới này sẽ không có người thứ hai giống cô ấy, khiến con hạnh phúc như vậy cũng khiến con đau khổ như vậy, thường cho con hy vọng lại làm cho con thêm tuyệt vọng. Mặc kệ bên cạnh con đến rồi đi bao nhiêu người, vị trí trong tim con vẫn chỉ có cô ấy, từ trước đến giờ cũng sẽ không thay đổi. Mẹ, mẹ không biết con yêu cô ấy đến nhường nào, nên mẹ mới có thể làm những chuyện như vậy, con không muốn đem ngần ấy năm con khiến cô ấy đau khổ đổ lỗi cho bất kỳ người nào, chỉ trích ai mới là kẻ đầu sỏ gây nên, con chỉ hy vọng mẹ đừng nhúng tay vào chuyện của chúng con nữa. Chỗ trống trong tim con, ngoại trừ cô ấy, không một ai có thể thay thế được."
Trong đôi mắt mẹ Tiêu rõ ràng để lộ rung động, tuy Tiêu Linh là con gái của bà, nhưng bà chưa từng nghe con gái bà nói nhiều lời thật lòng như vậy. Tiêu Linh trong quá khứ nói không ít lời lẽ ngon ngọt dỗ dành khiến bà mặt mày hớn hở, bề ngoài thì tô son trét phấn ngụy trang, bà vẫn luôn cho đó là chuyện đương nhiên, con gái của mình có sự nghiệp có nhan sắc, bên cạnh lại có nhiều cô nàng vây quanh, căn bản không thể nào sống không tốt được.
Hít sâu một hơi, mẹ Tiêu mới có thể làm cho mình mình vững vàng trầm giọng hỏi: "Con có biết con đang nói cái gì không?"
"Con rất rõ ràng." Tiêu Linh nói xong, từng câu từng chữ nghiêm túc sâu sắc. "Con cũng muốn để cho mẹ biết, đời này, Cảnh Tư đều chỉ có thể là của con."
Dáng vẻ Tiêu Linh khi nói lời này, kiên định, cường thế tựa như một nữ vương kiêu ngạo, trong đôi mắt cô là sự nghiêm túc sâu sắc rõ ràng như vậy, từng chữ kiên quyết.
Không khí thoáng chốc thành thế giương cung bạt kiếm, đột nhiên Tiêu Linh cười khẽ, trong nháy mắt làm dịu đi tình thế căng thẳng lúc này. Sắc mặt dần dần ẩn xuống, chỉ giữ lại một mảnh yêu dã phong tình. Cô từ trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi đến sau lưng mẹ Tiêu, khẽ vuốt bả vai bà, cười chọc ghẹo bà: "Hơn nữa, tuy là mẹ sinh ra một đứa con gái, nhưng sau này còn thể cưới con dâu về cho mẹ. Mua bán như vậy, tính thế nào thì mẹ cũng đâu có lỗ."
Thái độ Tiêu Linh nắm buông bất thường, lúc thì kiên quyết lúc thì xoa dịu, mẹ Tiêu chỉ có thể yên lặng trầm tư, trong nhất thời cũng không phản bác lại giọng điệu kiên quyết của Tiêu Linh.
Thời gian tiếp theo, Tiêu Linh vẫn ở lại Tiêu gia, ngày ngày dạo phố uống trà cùng mẹ Tiêu. Cứ hễ Tiêu Linh mở miệng, là luôn dỗ dành đám qúy bà vui vẻ ra mặt, khen mẹ Tiêu thật có phúc, sinh một đứa con gái vừa có năng lực vừa biết ăn nói như vậy.
Mỗi khi nghe mấy câu này, mẹ Tiêu thầm cười khổ trong lòng, còn không phải là có phúc sao, ai có thể giống như bà đây, đã sinh con gái còn tiện thể lời thêm con dâu. Có phúc như vậy, mấy ai chịu nổi?
Tình trạng như vậy liên tục kéo dài đến gần một tháng sau, mẹ Tiêu thấy con gái mình ngày ngày tắt di động trú ở nước ngoài, không hỏi han một chút đến chuyện công ty, ngay cả một chút dự định quay về cũng không có, tỏ rõ ăn chắc rồi, chỉ còn chờ bà mở miệng nhượng bộ. Chuyện ở công ty không thể không ai quản lý, gần đây Tiêu lão gia lại vừa lúc không ở nhà, Tiêu Linh có chuẩn bị mà đến, xem ra không đạt mục đích sẽ không dễ dàng bỏ qua. Nghĩ, mẹ Tiêu đành thở dài, khoát tay không muốn xen vào nữa. (Editor: Thì ra là vậy, so với giao tình hai nhà bị xích mích thì việc Tiêu Linh để mặc cho Tiêu thị tự sụp đổ còn nghiêm trọng hơn, haha)
Mẹ Tiêu mềm lòng, lúc này Tiêu Linh mới cảm thấy hài lòng lên đường về nước, nhưng cô không lường trước được, vừa về nước, liền thấy cô trợ lý nhỏ lo lắng đứng đợi ở sân bay, vẻ mặt gấp đến muốn khóc luôn.
"Tiêu tổng, cuối cùng chị cũng xuất hiện rồi."
Cô trợ lý này theo bên cạnh Tiêu Linh đã nhiều năm, tuy rằng thường ngày không phân lớn nhỏ thích đấu võ mồm với Tiêu Linh, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Linh thấy vẻ mặt như đưa đám của nàng. Nghĩ, Tiêu Linh hỏi: "Công ty đã xảy ra chuyện?"
"Công ty tất cả coi như ổn định, nhưng có một thứ còn đáng sợ hơn so với công ty gặp chuyện." Trợ lý nói xong, méo miệng, nói: "Gần đây chị mất tích, tin đồn bịa đặt kiểu gì cũng có, có người nói nhất định là chị trêu chọc quá nhiều nợ đào hoa nên bị người ta trả thù, có người nói chị say ngã vào nông thôn mềm mại gì gì đó không về được, cũng không biết đại tiểu thư Cảnh gia nghe tin của ai, gần đây đang tìm chị kìa."
Trợ lý nói mà muốn khóc, còn Tiêu Linh thì bật cười, vẻ mặt trong nháy mắt sáng ngời. "Không phải cô ấy đang gấp gáp chuẩn bị hôn lễ sao, làm sao còn có tâm tình lo ba chuyện rảnh rỗi này?"
"Nghe nói hôn lễ gần đây đã bị tạm hoãn." Trợ lý nói xong, nghĩ nghĩ rồi nói thêm: "Alan tiên sinh cũng tạm thời trở về nước ngoài rồi."
Ánh sáng trong mắt Tiêu Linh cực nhanh lóe qua, cô chỉ cười cười hỏi: "Thật không?" Tâm trạng Tiêu Linh dường như tốt, cô véo véo gương mặt trợ lý, cười nói: "Mấy ngày nay thật vất vả đối phó Cảnh Tư, tôi tăng lương cho em."
"Thêm bao nhiêu?" Ánh mắt lấp lánh kim quang, trợ lý hỏi gấp.
"200."
"!!!"
Khi Tiêu Linh đi vào tập đoàn Cảnh thị, Cảnh Tư vừa xong một ngày làm việc dài đang đi ra khỏi tòa nhà, nàng vừa ngẩng đầu lên liền thấy Tiêu Linh, người biến mất một tháng đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, phát giác nàng trong nháy mắt ngẩn ngơ, cô cười đến vô cùng quyến rũ.
Đưa văn kiện còn đang xem chưa xong trên tay giao cho Đinh Bành đúng phía sau, Cảnh Tư nhíu mày bước tới, vẻ mặt trầm trọng lạnh lùng, lại mang theo một chút không vui. "Buông bỏ Tiêu thị một tháng không đếm xỉa không hỏi han, mấy ngày nay rốt cuộc cô đã đi đâu vậy?"
Cảnh Tư vừa hỏi xong, Tiêu Linh lại đột nhiên tiến lên một bước, thân mình hai người lập tức kề sát nhau, Tiêu Linh cười khàn khàn, nhướng mày nhẹ hỏi: "Cảnh Tư, những lời này là cô lấy thân phận gì để chất vấn tôi?"
Lời nói của Tiêu Linh như gáo nước lạnh tạt vào những hờn giận và không vui của Cảnh Tư, dập tắt biến mất trong nháy mắt. Nàng im lặng nhìn Tiêu Linh, sau đó yên lặng nuốt xuống lời nói còn bên trong miệng, xoay người đi về phía Đinh Bành. Tiếc là nàng chỉ vừa xoay người, còn chưa đi được bước nào, Tiêu Linh đã vươn tay giữ nàng lại, nhét nàng vào bên trong xe đang mở rộng cửa của mình.
"Tôi có việc phải nói riêng với Cảnh Tư, cậu về trước đi." Báo để Đinh Bành đi, rồi Tiêu Linh mới xoay người ngồi vào xe.
"Tôi không biết chúng ta còn gì để nói." Cảnh Tư ngồi thẳng lưng, thấy Tiêu Linh ngồi vào, nàng liền ngồi sát cửa xe, theo bản năng cách xa Tiêu Linh một chút.
"Cô không có, nhưng tôi có." Tiêu Linh nói xong, nghiêng đầu qua phía Cảnh Tư, nói: "Một tháng qua, tôi trở về nhà một chuyến."
Chuyện Tiêu Linh về nhà vốn không có gì kì lạ, nên Cảnh Tư chỉ trừng mắt nhìn không nói lời nào, nghe Tiêu Linh giải thích, những đoán mò trong mấy ngày qua cũng theo đó mà tan biến. Nhưng nàng vừa thở một hơi, chợt nghe Tiêu Linh nói: "Chủ yếu trở về để gặp mẹ tôi."
Lời Tiêu Linh nói nghe như chỉ tùy tiện, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó loáng thoáng truyền đến tin tức, bất an trong lòng Cảnh Tư đột nhiên tăng lên, nàng sâu sắc quay đầu liếc Tiêu Linh một cái, lại rất nhanh xoay đi.
"Đó là chuyện của cô, không cần nói tôi biết." Cảnh Tư nói xong, nàng xoay người, dự cảm cuộc nói chuyện hôm nay sẽ lộ ra ý vị không bình thường, dự cảm xấu trong lòng làm cho nàng theo bản năng muốn chạy khỏi.
Tiêu Linh chỉ nhẹ nhàng đè lại cánh tay Cảnh Tư muốn mở cửa, âm thanh rất nhẹ, lại vô cùng kiên định. "Về giao ước của em và mẹ tôi năm đó, tôi đã biết hết." Nói xong, Tiêu Linh nửa trêu chọc nửa thương xót nói: "Thật phải phong cho em một giải ảnh hậu, diễn xuất của em trong mấy năm nay còn hay hơn nhiều sao với mấy diễn viên trong TV."
Tim dường như trong một khắc đập liên hồi, Cảnh Tư vẫn xoay lưng về phía Tiêu Linh, nàng không hề nhúc nhích, chỉ là lòng bàn tay bị Tiêu Linh nắm chặt dần dần trở nên lạnh như băng.
Cảnh Tư không trả lời, trong xe càng thêm im lặng, thấy Cảnh Tư không còn giãy dụa muốn xuống xe, Tiêu Linh từ từ buông tay Cảnh Tư ra, đột nhiên đổi đề tài, hỏi: "Tôi nghe nói hôn lễ của em tạm dời lại sau?"
Tất cả quá mức bất ngờ, Cảnh Tư còn chưa chuẩn bị tốt để trả lời, đột nhiên nghe lời Tiêu Linh nói, đầu nàng chậm nửa nhịp, chỉ có thể lựa chọn tiếp tục im lặng.
Cảnh Tư im lặng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Tiêu Linh, nên cô chỉ vỗ vỗ lên ghế tài xế, ý bảo anh ta lái xe.
Nhận thấy xe từ từ khởi động, Cảnh Tư mới ngạc nhiên quay đầu trừng mắt nhìn Tiêu Linh, lại thấy cô vẫn cười như trước, mang chút thờ ơ cùng hơi thở mê người. "Cảnh Tư, em làm việc luôn theo quy củ, chắc là chưa từng thử qua đào hôn và mất tích rồi?"
Cảnh vật ngài cửa xe đã bắt đầu rút lui, giờ phút này Cảnh Tư mới phát hiện trên người Tiêu Linh truyền tới cảm giác nguy hiểm, nàng thử mở cửa xe, lại phát hiện tài xế đã khóa chốt an toàn trước rồi. Trừng ánh mắt sắc bén tức giận nhìn Tiêu Linh, rốt cuộc bây giờ nàng mới mở miệng, không chút nể mặt nhận xét: "Tiêu Linh, cô đúng là đồ vô lại."
Cảnh Tư vừa dứt lời, Tiêu Linh đã chồm người qua ba đạo hôn nàng, toàn bộ lời nói của Cảnh Tư đều bị bao bọc bởi hơi thở của cả hai, dần dần trở nên triền miên nóng như lửa.
Thô bạo cắn môi Tiêu Linh, Cảnh Tư thừa dịp Tiêu Linh hơi buông lỏng vội đẩy cô ra, cũng không ngờ bị rơi vào vòng ôm của cô, rốt cuộc cũng giãy không thoát.
Đặt Cảnh Tư ở cửa xe, đầu lưỡi Tiêu Linh khẽ liếm qua đôi môi bị hôn đến hơi sưng của Cảnh Tư, cười nói: "Em cũng biết tôi là tên vô lại khốn kiếp, vậy sao một chút đề phòng đối với tôi cũng không có?"
---
Còn 4 chương là kết thúc phiên ngoại Tiêu Linh x Cảnh Tư, chương sau có biến!!!
Tới giờ câu vote rồi, vote nhiệt tình, ta vui tatung chap sớm, lặng lẽ vào xem, lặng lẽ ẩn mình, lặng lẽ ra đi để làm chi, hìhì��G����