Tháng bảy.
Ánh nắng mặt trời gay gắt xuyên qua những tán lá dày đặc chiếu vào bên trong cửa sổ, tạo nên một bóng dáng lay động. Tiếng ve sầu ngoài cửa sổ kêu lên không ngừng, lại là một mùa hè khô nóng.
Trong phòng họp từng đợt khí lạnh tỏa ra, Tô Mộc Nghiên lười biếng híp mắt ngắm nhìn ánh dương quang chói mắt bên ngoài cửa sổ, cho đến khi thư ký Tiểu Mạn chạm nhẹ tay nàng, nàng mới giật mình hoàn hồn, dời tầm mắt trở về trên bàn hội nghị.
Vương tổng ngồi đối diện đã ký xong hợp đồng, Tô Mộc Nghiên và anh ta nhìn nhau cười, sau đó chân thành đứng lên, tự nhiên thoải mái vươn tay, nói: "Vương tổng, hợp tác vui vẻ."
"Tô tổng khách khí." Ánh mắt Vương tổng lộ ra ý cười sâu xa, đứng dậy bắt tay Tô Mộc Nghiên, tầm mắt anh ta không hề che giấu dừng trên mặt Tô Mộc Nghiên, vừa trực tiếp, lại vừa đứng đắn khiến cho người ta khó sinh ra cảm giác chán ghét. "Không biết Tô tổng có vui lòng nể mặt tôi một chút, ra ngoài dùng một tách cà phê không?"
Giọng điệu khách khí lại mang chút hài hước khiến người ta khó có thể từ chối, có điều Tô Mộc Nghiên chỉ mở miệng cười, tay phải vô thức phủ lên tay trái, vẻ mặt do dự, nói: "Vương tổng đã mời thì lý nào tôi lại không hãnh diện, có điều..."
Lời nói của Tô Mộc Nghiên có ý từ chối một cách uyển chuyển không cần nói cũng biết, nhưng người đàn ông đối diện vừa rồi vô cùng bình tĩnh ung dung, lại kinh ngạc nhìn chằm chằm ngón áp út tay trái Tô Mộc Nghiên, giật mình nói: "Tô tổng kết hôn?"
"À." Tô Mộc Nghiên giả vờ thẹn thùng ra mặt, đưa tay che lại chiếc nhẫn lóe sáng trên tay trái, cười nói: "Miễn cưỡng mà nói, đây chỉ có thể xem như là đính hôn, còn vè phần kết hôn..." Dường như đang nghĩ đến người nào đó, mắt Tô Mộc Nghiên hơi híp lại, mang theo ý cười kiều mỵ mà quyến rũ. "Còn phải xem bản lãnh của người đó."
"Được rồi." Vương tổng khẽ thở dài, lại một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của Tô Mộc Nghiên, không nhịn được có chút tiếc nuối, nhưng giọng điệu vẫn ung dung thoải mái như trước. "Là lúc trước ồn ào xôn xao giới truyền thông, Trình đại công tử?"
Trong đầu Tô Mộc Nghiên nhanh chóng hiện ra hình ảnh ngực đực bay bướm của Trình Dật, trong lòng bất giác mắng thầm 'đồ ngốc'.
Ánh mắt khinh thường ghét bỏ chợt lóe lên, có điều trên mặt Tô Mộc Nghiên vẫn giữ ý cười tao nhã mà uyển chuyển, lắc đầu cười nói: "Không phải."
Việc hớp tác đã bàn xong, Tô Mộc Nghiên tự nhiên cũng không có hứng thú ở lại đây cùng người tán gẫu chuyện cuộc sống riêng tư, nàng quay đầu nhìn Tiểu Mạn đang thu thạp văn kiện, nói: "Công ty còn có việc, e rằng bây giờ tôi phải về."
Bị Tô Mộc Nghiên nhắc, Vương tổng mới vội vàng tránh sang một bên, tự mình thay Tô Mộc Nghiên mở cửa phòng họp, tiễn hai người rời công ty.
Tôn Đình lái xe đợi bên ngoài cổng lớn, Tô Mộc Nghiên theo động tác xuống xe mở cửa sau của Tôn Đình mà ngồi lên xe, dặn dò Tô Đình về công ty.
Âm nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên bên trong xe, Tô Mộc Nghiên tay trái chống cằm, ngắm nhìn cảnh vật lướt nhanh bên ngoài cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu vào chiếc nhẫn trên ngón tay, lóe lên ánh sáng chói mắt. Khóe miệng của nàng hơi giương lên, cong lên nụ cười thản nhiên, gương mặt vốn đã xinh đẹp, thêm một nụ cười, càng thêm sinh động.
Gần đây tâm tình của Tô tổng hình như rất tốt.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm việc bên cạnh Tô Mộc Nghiên của Tiểu Mạn, nàng đã rút ra nhận xét này. Mà nguyên nhân khiến cho tâm trạng cáu kỉnh hơn một năm nay của Tô tổng đột nhiên giống như trời âm u chuyển sang nắng sáng, cho dù Tiểu Mạn không biết nội tình, cũng mơ hồ thấy được, đó là tuyệt đối không thoát khỏi liên quan đến chiếc nhẫn trên tay Tô tổng.
Nhưng rốt cuộc chủ nhân của chiếc nhẫn đó là ai, Tiểu Mạn từng nghĩ Trình đại công tử cuối cùng cũng mỹ mãn ôm được mỹ nhân về nhà, nhưng cho đến tuần trước nàng tận mắt thấy Tô tổng không chút lưu tình đá bay Trình đại công tử ra khỏi văn phòng, người này lập tức bị nàng gạt bỏ. Nếu không phải Trình thiếu gia, vậy còn có thể là ai?
Tiểu Mạn ngồi ở ghế lái phụ vẫn đang tự kỷ xuất thần, ở ghế sau di động Tô Mộc Nghiên đột nhiên vang lên, phá vỡ trầm tư của nàng.
Tô Mộc Nghiên đầu tiên là cầm lấy di động, cho đến khi nhìn rõ tên người gọi trên màn hình điện thoại, nàng mới hơi nhíu mày, biểu tình trên mặt chợt lóe lên ngạo kiều, tay không chậm trễ nhấn nút nghe máy.
"Alô."
Trong điện thoại truyền đến âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng mà êm tai, cho dù cách điện thoại, nàng vẫn có thể nghe ra giọng điệu dịu dàng quen thuộc đó.
"Cô còn nhớ gọi điện thoại cho tôi hả?!" Tô Mộc Nghiên vẫn duy trì vẻ mặt bình thản, nhưng giọng điệu lại lộ ra bất mãn, như thế nào lại nghe ra giống như đang hờn dỗi với người yêu.
Sau một năm xa cách gặp lại, Tô Mộc Nghiên vốn nghĩ Cảnh Phong nhất định ở lại vài ngày, chỉ tiếc là sau khi lừa được Tô Mộc Nghiên đồng ý kết hôn, cô liền phủi mông chạy lấy người. Kết quả vừa đi chính là một tháng, cho dù Cảnh Phong thường xuyên gọi điện thoại, tiếc là không dập tắt được lửa trong lòng Tô Mộc Nghiên, giọng điệu tự nhiên cũng trở nên không tốt, kết quả tất nhiên có thể nghĩ được, mỗi khi hai người nói chuyện đều kết thúc trong không vui.
Tô Mộc Nghiên vừa khó chịu ngạo kiều một câu ra khỏi miệng, làm cho cả Tôn Đình và Tiểu Mạn đều sửng sốt, cùng xuyên qua kính chiếu hậu nhìn Tô Mộc Nghiên.
Hít sâu một hơi, Tô Mộc Nghiên cầm điện thoại trên tay, nghiêng đầu kêu Tôn Đình: "Dừng xe lại bên đường một lát."
Tôn Đình chỉ ngây ngốc còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi Tiểu Mạn vỗ vỗ anh ta, anh ta mới nhanh chóng gật đầu đáp ứng, dừng xe bên đường cái.
Tô Mộc Nghiên mở cửa bước nhanh xuống xe, để lại Tôn Đình và Tiểu Mạn quay mặt nhìn nhau trong xe. Tiểu Mạn mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy bộ dạng Tô tổng hôm nay, làm sao còn là Tô tổng cao quý mạnh mẽ lạnh lùng như ngày xưa, này rõ ràng là bộ dạng cô gái có tình yêu đang giận dỗi người yêu mà.
Tô tổng như vậy, rất ngạo kiều nha!
Tô Mộc Nghiên tự nhiên không biết được Tiểu Mạn đang ngồi trong xe cảm thán, nàng đang đứng trên lối đi bộ, áp di động vào bên tai, sắc mặt tối sầm, nhưng không nói lời nào.
"Còn đang giận?" giọng Cảnh Phong vang lên lạnh lùng trong trẻo, như một cơn gió mát lạnh giữa ngày hè khô nóng.
"Hừ." Tô Mộc Nghiên 'hừ' lạnh một tiếng, mạnh miệng: "Buồn cười! Cô cho cô là ai, đáng để tôi vì cô mà tức giận?"
Lời nói của Tô Mộc Nghiên làm Cảnh Phong bật cười, "Trong khoảng thời gian này là tôi không đúng, có điều..."
Này không cười còn đỡ, cười lên trong nháy mắt châm ngòi lửa giận trong lòng Tô Mộc Nghiên. Đầu ngón tay nắm chặt di động đến trắng bệt, nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời Cảnh Phong, nói: "Tôi nói, tôi không có giận. Cô không về thật đúng lúc, cô có biết, người theo đuổi tôi rất nhiều không. Nếu lúc trước tôi có thể đội lên đầu cô cái nón xanh Trình Dật, giờ tôi còn có thể cho cô đội thêm càng nhiều nón xanh Trương Tam Lý Tứ."
Tô Mộc Nghiên nói một hơi dứt lời, Cảnh Phong ở bên kia liền im lặng, sự im lặng này hoàn toàn cổ vũ khí thế của Tô Mộc Nghiên. Nàng cong lên khóe miệng cười ác liệt, đắc ý đến suýt chút nữa vểnh cái đuôi lên.
"Em xác định?"
Một hồi lâu sau giọng Cảnh Phong mới vang lên, Tô Mộc Nghiên nghe giọng Cảnh Phong không thật trầm tĩnh, cô càng không vui Tô Mộc Nghiên càng khoái trá, "Đương nhiên. Từ sau tin đồn với Trình Dật, đúng lúc gần đây tôi còn đang thiếu nhân vật chính trong tác phẩm lớn."
"Em xác định là em thiếu đối tượng tin đồn?" Cảnh Phong vẫn cười như trước, nhưng lại lộ ra hương vị nguy hiểm, giọng điệu trầm xuống. "Tôi thấy là em đang thiếu người trừng trị."
Cảnh Phong nói xong, 'cạch' một tiếng cúp luôn điện thoại.
Nghe đầu kia điện thoại chỉ còn tiếng 'tút tút', nhớ lại giọng điệu có chút oán hận bất mãn của Cảnh Phong, Tô Mộc Nghiên thỏa mãn liếm liếm khóe môi, cười tươi rói.
Đáng đời cô ghen, đáng đời cô tức, coi cô còn dám thoải mái bỏ tôi mà đi nữa không.
Một lần nữa trở lại trên xe Tô Mộc Nghiên cười đến rạng rỡ. Đương nhiên, Tôn Đình cùng Tiểu Mạn sẽ không hiểu được trong lòng Tô Mộc Nghiên đang cáu kỉnh tự nhiên lại vui vẻ, nhất định là đối tượng bên kia điện thoại lời ngon tiếng ngọt nói gì đó êm tai, cho nên mới vui như vậy.
Trở về công ty, Tô Mộc Nghiên trực tiếp đi thang máy lên văn phòng, nàng vừa ra khỏi thang máy, liền thấy thư ký Khả Khả nhanh chóng chạy đến đón Tô Mộc Nghiên cùng Tiểu Mạn, vẻ mặt có chút lo lắng không yên lòng.
"Tô tổng, chị đã trở lại?" Khả Khả nói xong, nghiêng đầu nhìn Tiểu Mạn phía sau Tô Mộc Nghiên, sau đó kêu một tiếng: "Chị Tiểu Mạn."
"Ừ." Tô Mộc Nghiên đơn giản đáp, xoay người đi về văn phòng.
Khả Khả sốt ruột nhìn bóng dáng Tô Mộc Nghiên rời đi, muốn gọi nàng lại nhưng không dám. Trơ mắt nhìn Tô Mộc Nghiên càng đi càng xa, lúc này Khả Khả mới nóng vội giữ chặt Tiểu Mạn phía sau, nói: "Chị Tiểu Mạn, em sắp bị Tô tổng đuổi rồi."
"Sao vậy?" Tiểu Mạn đi đến trước bàn làm việc không để ý sửa sang lại văn kiện, đối với lo sợ của thư ký mới, hiển nhiên không thèm để ý.
"Vừa rồi có một vị tiểu thư không biết làm thế nào lên đây, nói muốn tìm Tô tổng, em nói với cô ấy Tô tổng không có ở đây, để cô ấy ở phòng khách đợi. Ai biết cô ấy gọi điện thoại cho ai đó, sắc mặt tối sầm tự động tự giác đi về phía văn phòng Tô tổng." Khả Khả nói đến đây, thấy Tiểu Mạn ngước mắt lên nhìn, gấp đến độ suýt chút nữa muốn khóc.
Tiểu Mạn vội vàng buông văn kiện trong tay, đi về phía văn phòng Tô Mộc Nghiên, vừa nói vừa trách: "Tiểu thư đó như thế nào? Sao cô không ngăn cản người ta?"
"Một vị tiểu thư rất đẹp.." Khả Khả cố gắng nhớ lại dáng vẻ người đó, nói: "Em muốn ngăn cô ấy lại, nhưng vẻ mặt cô ấy quá khí thế quá mạnh mẽ, em đứng ngây người, không dám ngăn lại, hơn nữa xem ra có vẻ cô ấy rất quen thuộc công ty, em đang nghĩ có phải là quản lý của bộ phận nào không..."
Dù sao Khả Khả mới vào công ty không lâu, cho nên Tiểu Mạn cũng không đành lòng trách nàng, chỉ là nàng đột nhiên dừng bước, phân tích miêu tả của Khả Khả lần nữa, thoáng chốc dường như hiểu ra điều gì.
Khả Khả đi theo phía sau không rõ, nên lập tức ập lên sau lưng Tiểu Mạn, nàng che mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Tiểu Mạn, không rõ rốt cuộc nàng bị làm sao.
"Chuyện vừa rồi cô cứ coi như không biết gì đi." Tiểu Mạn nói xong, xoay người đi trở về, còn tiện tay kéo Khả Khả đi theo. "Không có việc gì, cô làm việc của cô đi."
Đuổi Khả Khả về chỗ, Tiểu Mạn lại không nhịn được quay đầu liếc nhìn văn phòng Tô Mộc Nghiên một cái, chính là lúc này đây, ít nhiều mang theo ánh mắt thấu hiểu.
Người có thể nhanh chóng hạ knock out hai kẻ theo đuổi vừa có tiền vừa có thế như Đỗ Việt Hàng và Trình Dật, còn có thể dễ dàng làm chủ được hỉ nộ ái ố của Tô tổng, dường như ngoại trừ cô ấy, không còn người nào khác đâu.
Nghĩ như vậy, Tiểu Mạn quỷ dị cười cười.
Tô tổng, tự cầu phúc đi nha...
Mới đây vừa bận rộn ký kết hợp đồng, hơn nữa vừa rồi còn nói điện thoại với Cảnh Phong, hiện tại tâm tình Tô Mộc Nghiên xem như không tệ, đi đường bước chân cũng nhẹ nhàng không ít.
Mở cửa văn phòng, Tô Mộc Nghiên treo áo khoác lên giá áo bên cạnh cửa, vươn tay đóng cửa lại rồi đi vài bước, Tô Mộc Nghiên đột nhiên thốt nhẹ một tiếng 'ai', nhìn chiếc ghế xoay đang đưa lưng về phía nàng đột nhiên xoay lại thật quỷ dị, đối diện với nàng.
Chuyện diễn ra trước mắt vốn đã đủ thần quái, đợi đến khi nàng nhìn thấy người ngồi trên ghế, một ngụm khí lạnh nghẹn ở ngực, khiến cho trái tim cũng lạnh toát.
Đúng vậy, lạnh. Lúc nãy còn nói ra những lời khiêu khích cứ như thật, nay người liền ở trước mặt nàng, hỏi sao tim nàng không lạnh toát lên được đây?
Cảnh Phong chống khuỷu tay trên tay vịn của ghế, mười ngón tay đan vào nhau, chiếc nhẫn trên ngón áp út ở tay trái theo động tác của cô mà lóe sáng lên, tiếc là bây giờ Tô Mộc Nghiên nhìn vào trong mắt, chỉ cảm thấy nó đâm vào hai mắt nàng phát đau. Tóc của cô dài đến đầu vai, ý cười trong mắt nhìn Tô Mộc Nghiên với vẻ mặt xinh đẹp mà thâm thúy, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Tô Mộc Nghiên vô bụng.
"Tô tổng, rốt cuộc em đã về."
Giọng Cảnh Phong vẫn dịu dàng ấm áp như trước, chỉ có điều giọng điệu không có được bao nhiêu ấm áp. Ngược lại, rõ ràng nó còn lộ ra hương vị nguy hiểm.
Tô Mộc Nghiên dựa lưng lên cửa, nàng nhìn ý cười lạnh lùng của Cảnh Phong, từ từ thở ra khí lạnh ở ngực. Nhớ tới Khả Khả dám tự tiện để Cảnh Phong vào đây, lòng Tô Mộc Nghiên quả thật muốn nổi giận.
Khả Khả cô là đồ ngốc, dám tự tiện để người nguy hiểm như vậy vào đây, cư nhiên một tiếng thông báo cũng không có.
Tôi nhất định phải đuổi cô!