Chương kết: Thiên đường chỉ gần trong gang tấc.
Ánh nắng sáng vàng rực rỡ chiếu lên đôi mắt nhắm chặt của Tô Mộc Nghiên, nàng mệt mỏi hé mắt ra, phát hiện mặt trời đã lên cao. Nhớ lại đêm qua nàng và Cảnh Phong đã phóng túng điên cuồng giữ lấy nhau, Tô Mộc Nghiên mệt mỏi ngồi dậy, toàn thân đau nhức rã rời như kêu gào lên để trả lời cho trí nhớ của nàng.
Nửa bên giường ngủ trống trơn, giống như cảnh tượng Tô Mộc Nghiên đã quen thuộc hơn một năm nay, chỉ là hôm nay thoạt nhìn vô cùng cô đơn và bất an. Nhìn vị trí không người bên cạnh, nàng giật mình sửng sốt một hồi, sau đó xuống giường đi đến bên giá áo lấy áo choàng tắm, vừa mặc vào vừa đi ra ngoài phòng khách.
Bước chân vội vã, cho đến khi bắt gặp Cảnh Phong ngồi ở ban công bên ngoài phòng khách, nàng mới thả lỏng mà dừng bước.
Cảnh Phong đang ngồi trên xích đu, nắng chiều ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô khiến nó trở nên đặc biệt xinh đẹp, tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Cả người cô đắm chìm dưới ánh nắng, khóe miệng hơi cong lên nụ cười trông có vẻ ấm áp và đầy sinh khí, đẹp tựa như ảo giác.
Cảnh tượng này thật giống như hình ảnh Tô Mộc Nghiên đã ngày đêm ảo tưởng hơn một năm nay, tưởng tượng một ngày nào đó khoảnh khắc nàng mở cửa vào nhà, phát hiện Cảnh Phong đứng một góc nào đó trong nhà, hoặc ngồi trên sô pha đọc sách, hoặc nằm ở trường kỷ (ghế dài) ngoài ban công nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tưởng tượng vĩnh viễn vẫn chỉ là tưởng tượng, thời gian chờ đợi lâu dài và sự thất bại nói cho nàng biết một sự thật. Đó chính là, Cảnh Phong thật sự mất tích, có lẽ sẽ không bao giờ quay trở về nữa.
Mà nay, Cảnh Phong đang ở một nơi cách nàng không xa, gần đến mức ngón tay có thể chạm vào, gần đến mức chỉ cần vươn tay giữ lấy, cô ấy sẽ không chạy đi nữa.
Tô Mộc Nghiên không muốn thừa nhận tim mình đã đập hoảng loạn cho đến ngay giây phút nhìn thấy Cảnh Phong mới bình lặng trở lại, lại càng không muốn thừa nhận hình ảnh hiếm hoi đã lâu ngày không gặp vẫn xinh đẹp như vậy, nàng giữ vẻ mặt bình tĩnh bước đến, đẩy cửa kính ban công ra, lạnh nhạt nói: "Ngại quá, Cảnh tổng, nhà tôi chưa bao giờ cho phép người ngoài ngủ lại." Nàng nói xong, cầm lấy áo khoác Cảnh Phong để ở phòng khách, ném vào người Cảnh Phong. "Tối hôm qua coi như trường hợp đặc biệt, có điều hiện tại mời cô nhanh chóng đi ngay."
Đầu tiên Cảnh Phong nhìn áo khoác trong lòng mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộc Nghiên, sắc mặt vô cùng khó coi, cười nói: "Tôi là người ngoài?"
"Chẳng lẽ cô vẫn là người nhà?" Tô Mộc Nghiên hỏi lại, lộ ra sự phẫn nộ và căm hận đã tích tụ hơn một năm nay, nàng nói xong, lạnh lùng mở miệng cười nói: "Tôi nghĩ tốt nhất cô không nên hiểu lầm, tối qua bất quá chúng ta chỉ theo nhu cầu phóng túng một chút mà thôi. Có lẽ hơn một năm trước thì cô còn có thể được xem là người nhà, nhưng hiện tại, trong mắt tôi nhiều nhất cô cũng chỉ là một người xa lạ đã lâu không gặp mà thôi."
Lời nói của Tô Mộc Nghiên khiến Cảnh Phong phải nhíu mày, có điều vẻ mặt tức giận đó thoáng chốc đã bình ổn trở lại, cô chỉ thở dài thật nhẹ, buông áo khoác xuống rồi đứng lên, giọng điệu bất đắc dĩ nhưng nghe ra vừa thân quen lại vừa nuông chiều. "Đã hơn một năm không gặp, tính tình vừa khó chịu lại ngạo kiều của em thật chẳng thay đổi gì cả." Lúc Cảnh Phong nói lời này, bóng dáng đã đi về phía nhà bếp. "Đói bụng không?"
Mắt thấy Cảnh Phong cứ như ngày xưa đi vào nhà bếp, hình ảnh quen thuộc đã lâu khiến toàn bộ cảm xúc trong lòng Tô Mộc Nghiên tuôn ra trong nháy mắt, nàng nhìn bóng dáng Cảnh Phong thật săn sóc vì nàng mà chuẩn bị cơm trưa, há miệng vừa định nói chuyện, di động ở trên sô pha đã giành vang lên trước.
Bỏ ý định nói chuyện hoặc cũng là ngăn lại xúc động, Tô Mộc Nghiên khom người lấy điện thoại trên sô pha, nhìn dãy số hiện trên màn hình, bất giác hướng ánh mắt nhìn về phía Cảnh Phong đang đứng ở cạnh cửa bếp, do dự trong chốc lát mới nhấn nút nghe máy.
"Định gọi điện thoại cho em, tối hôm qua em cứ vậy mà đi, không xảy ra chuyện gì chứ?"
Giọng Trình Dật sốt ruột lo lắng vang lên bên kia điện thoại, ánh mắt Tô Mộc Nghiên từ đầu đến cuối vẫn dừng trên người Cảnh Phong, nàng vội vàng liếc nhìn ánh mắt Cảnh Phong, sau đó bối rối mất tự nhiên, không tập trung nói: "Không có gì."
"Em đang ở nhà sao? Sao nghe giọng em có vẻ như không được thoải mái, có cần anh qua nhà xem không?"
"Tôi ở nhà." Tô Mộc Nghiên nói xong, trông thấy Cảnh Phong đi đến, nàng liền xoay lưng lại, từ chối: "Anh không cần đến nhà tôi, tôi..."
Tô Mộc Nghiên còn chưa nói xong, di động trong tay đã bị cướp đi, nàng kinh ngạc xoay người, thấy Cảnh Phong đã tiếp điện thoại, vẻ mặt không đổi, nói: "Anh Trình?" Nghi ngờ hỏi lại một câu, nghe bên kia điện thoại trả lời, cô mới nói tiếp: "Đầu tiên, tôi rất cảm ơn anh đã chăm sóc Mộc Nghiên hơn một năm nay. Có điều từ nay về sau, Mộc Nghiên sẽ không phối hợp diễn xuất với anh cái gọi là tiết mục đính hôn nữa." Cảnh Phong nói xong, hình như Trình Dật bên kia điện thoại bất đồng ý kiến, từ trong đáy mắt cô sinh ra vài phần cường thế, giọng điệu lại chưa bao giờ kiên định đến như thế này. "Anh Trình, tin tôi đi, một năm nay, tôi đối với anh đã có thể xem như rất khách khí rồi. Còn nữa, tôi nghĩ có một việc anh nên nhớ rõ. Cô ấy là của tôi. Cho nên, mong anh đùa có chừng mực, đừng lôi kéo cô ấy làm những chuyện ngây thơ nhàm chán nữa."
Hình như giọng Trình Dật còn tiếp tục vang lên bên kia điện thoại, nhưng Cảnh Phong đã hết kiên nhẫn nghe tiếp, không chút khách khí cúp máy luôn.
Di động lượn hình vòng cung trong không trung, cuối cùng rơi thê thảm trên sô pha, Cảnh Phong xoay người đi trở về nhà bếp, hoàn toàn không thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của Tô Mộc Nghiên.
"Cảnh Phong! Cô có biết cô đang làm cái gì không?" Tô Mộc Nghiên căm giận gọi Cảnh Phong lại, nàng tiến lên vài bước, chặn đầu chất vấn, nói: "Cô cho cô là ai, cô có tư cách gì thay tôi quyết định chuyện của tôi và người khác. Còn nữa, cô bỏ đi hơn một năm trời, tôi coi như cô đã chết từ lâu rồi, giờ cô bỗng nhiên xuất hiện quay trở lại, thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Tô Mộc Nghiên nói xong, trong lòng đột nhiên dâng trào lên nỗi chua xót, nàng quay mặt đi không nhìn đến Cảnh Phong, cái mũi khó chịu làm nàng nhịn không được hít thật sâu một hơi.
"Mộc Nghiên."
Lúc này Cảnh Phong cũng nhìn ra được Tô Mộc Nghiên đang khó chịu, cô hết sức mềm nhẹ gọi Tô Mộc Nghiên một tiếng, muốn vươn tay lên vén mái tóc đang che trước mắt nàng.
"Cô đừng đụng tôi." Tô Mộc Nghiên hất mạnh tay Cảnh Phong ra, quay mặt lại nhìn Cảnh Phong, cảm xúc tận đáy lòng đều dâng trào lên trong ánh mắt, nhất thời không thể phân biệt được là căm phẫn nhiều hơn hay là bi thương nhiều hơn. "Cô dựa vào cái gì lấy bộ dáng như đấng cứu thế quay trở về, cô cho là cô có thể cứu vớt ai, cô cho là ai sẽ cần cô, người hại tôi biến thành như vậy rõ ràng chính là cô!"
Có cảm giác ấm nóng tự khóe mắt Tô Mộc Nghiên chảy xuống, nàng chật vật nhưng lại quật cường giơ tay gạt đi nước mắt, sau đó đẩy Cảnh Phong ra, đi về phía phòng ngủ.
Đóng cửa lại, Tô Mộc Nghiên tựa lưng lên cánh cửa, nước mắt cứ như cơn đại hồng thủy ập vào bờ đê, dâng tràn khóe mi, đánh cho kiêu ngạo và ngụy trang của nàng không chịu nổi một đòn.
Không sao cả, một năm nay Tô Mộc Nghiên luôn tự nói với chính mình, không sao cả, nàng không quan tâm dù chỉ một chút. Cảnh Phong không quay về thì nàng coi như cô ấy đã chết, nàng tự nói với mình tất cả quá khứ chỉ như một giấc mộng, cô ấy chưa bao giờ xuất hiện. Đúng vậy, một năm nay, trong nỗi nhớ nhung giày vò và nỗi cô đơn lẻ loi lặp đi lặp lại, nàng đã tự nói với chính mình như vậy đấy.
Nhưng làm sao có thể cam tâm đây, làm sao có thể mở miệng thừa nhận đây, Cảnh Phong cứ vậy mà đi, lại không chỉ đơn giản là bỏ đi, mà còn bắt cóc trái tim nàng đi. Mặc kệ Tô Mộc Nghiên oán đến thế nào, hận đến thế nào, nàng vẫn trưng ra vẻ mặt bất cần, trên thực tế cho đến bây giờ nàng vẫn không thể nào loại Cảnh Phong ra khỏi cuộc đời mình, quên đi cô ấy. Dù cho có bao nhiêu người theo đuổi, dù cho đối mặt với bao nhiêu người, trong đầu nàng vĩnh viễn vẫn hiện ra khuôn mặt xinh đẹp kiêu ngạo của Cảnh Phong. Chỉ có Cảnh Phong, cũng chỉ có thể là Cảnh Phong, ngoại trừ cô ấy thì không còn người nào có thể lọt vào trong mắt Tô Mộc Nghiên.
Cảnh Phong đã lấy đi rất nhiều thứ từ Tô Mộc Nghiên, trong tình cảm còn sót lại của nàng rốt cuộc vẫn không thể phân ra một phần nào đó để đi yêu một người khác. Một chút cũng không được.
Cho nên khi Trình Dật bị người nhà bức hôn mà chạy về nước, anh ta nhờ nàng giúp đỡ ngụy trang, sở dĩ nàng đáp ứng, chẳng qua chỉ vì ôm hy vọng thử đánh cược một lần. Nếu Cảnh Phong yêu nàng, nếu Cảnh Phong quan tâm nàng, cô ấy sẽ trở về, trở lại bên cạnh nàng. Nhưng sự thật thường khiến lòng người sinh ra tuyệt vọng, cho dù tin đồn giữa nàng và Trình Dật ồn ào xôn xao đến đâu đi chăng nữa, chiếm hết đầu đề truyền thông và các tờ báo lớn, Cảnh Phong vẫn chưa từng xuất hiện. Cô ấy thật sự cứ vậy mà tan biến khỏi thế giới của Tô Mộc Nghiên, không có lấy một chút tin tức.
Nước mắt không chỉ lăn dài xuống dưới, từng giọt từng giọt trong suốt rơi trên áo choàng tắm của Tô Mộc Nghiên, nở ra như một đóa hoa. Nước mắt thật giống như muốn trút hết toàn bộ tình cảm nàng đã kiềm nén hơn một năm nay, nàng kiên cường lâu như vậy, rốt cuộc vẫn không thể ở trước mặt Cảnh Phong mà kiên cường tiếp được nữa.
Cánh cửa đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra, Tô Mộc Nghiên dùng sức chống đỡ không cần nghĩ ngợi, nhưng dường như Cảnh Phong đã đoán trước được, trước khi nàng dùng sức đóng cửa lại cô đã theo khe hở lách vào.
Sáu năm sớm chiều bên nhau, Tô Mộc Nghiên vẫn là một người mạnh mẽ kiêu ngạo, nên số lần nàng khóc không nhiều lắm, thậm chí có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nhưng duy nhất hai lần, Cảnh Phong hoàn toàn nhớ rõ, bởi vì hai lần đó nàng đều vì cô mà rơi lệ.
Tô Mộc Nghiên hít mũi sâu một cái, xoay lưng lại với Cảnh Phong quật cường gạt đi nước mắt, nhưng cơ thể nàng đột nhiên bị kéo trở về, giây tiếp theo, nàng đã lọt vào một vòng tay ấp ám. Đến khi Tô Mộc Nghiên nhận ra mình đang bị Cảnh Phong ôm vào lòng, nàng giãy dụa, nhưng lại không có sức để giãy dụa.
"Tô Mộc Nghiên." Giọng Cảnh Phong thật nhạt, giống như con người cô, nhưng giọng điệu lại trấn định và dịu dàng cứ như có ma lực, tiến vào nơi sâu thẫm trong lòng Tô Mộc Nghiên. "Đối với những việc em làm hơn một năm nay, tôi rất giận. Nhưng so với giận, tôi càng thêm nhớ em." Cảnh Phong nói xong, khóe miệng hơi cong lên, hiện lên độ cong vô cùng mềm mại. "Tô Mộc Nghiên, tôi rất nhớ em."
Tô Mộc Nghiên rất muốn làm cho Cảnh Phong ở phía sau câm miệng lại, để cô không cần ra vẻ giả mù sa mưa, nhưng nàng lại có thể nghe rõ được tiếng trái tim Cảnh Phong đập vững vàng ở bên tai, nàng cách trái tim Cảnh Phong gần đến như thế, âm thanh đó như đang mê hoặc nàng, một chữ ngạo kiều cũng chưa thốt nên lời được.
Nỗi nhớ của Cảnh Phong, dường như không phải thông qua lời nói của cô ấy chuyển tới nàng, mà thông qua tiếng tim nảy lên bên tai nói cho nàng biết. Trái tim Tô Mộc Nghiên bất giác trở nên mềm mại.
"Rời đi một năm này, tôi bận việc... gia tộc và nội bộ Cảnh thị, không phải không muốn gặp em, mà là tôi không thể." Cảnh Phong nói thật nhẹ nhàng, đối với chuyện một năm qua cô không nói thêm nhiều, nhưng Tô Mộc Nghiên rất hiểu Cảnh Phong, cho dù cô không đề cập nhiều hơn, nhưng Tô Mộc Nghiên cũng có thể mơ hồ đoán được ẩn tình bên trong. "Nhưng những ngày rời đi đó, thời gian trôi qua càng lâu, tôi càng cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó. Cho đến khoảnh khắc quay trở về nhìn thấy em, tôi mới biết được, thì ra không phải thiếu cái gì khác, mà chính là trái tim tôi đã để lại bên em không thể mang theo được."
Đôi mắt Tô Mộc Nghiên hơi mở to vì lời nói của Cảnh Phong, từng giọt nước mắt thuận theo khóe mắt nàng chảy dài xuống gương mặt, chui vào khóe miệng nàng. Nhưng đầu lưỡi nếm được không phải vị mặn, mà là vị ngọt.
Cảnh Phong thật sự là người phụ nữ vừa sâu sắc lại phúc hắc, hai người vẫn đánh cờ nhiều năm nay, Tô Mộc Nghiên luôn ở thế hạ phong, không chỉ bởi vì tâm tư của nàng đã sớm bị Cảnh Phong đoán được, còn bởi vì tâm ý của Cảnh Phong, nếu cô ấy không nói thì nàng không thể dễ dàng biết được. Mà bây giờ lại thẳng thắn nói lên tâm ý của mình, trong trí nhớ của Tô Mộc Nghiên, đây vẫn là lần đầu tiên Cảnh Phong nói ra. Nhận ra điều đó khiến cho một chút phẫn nộ và uất ức bị vuốt ve đến dịu lại, trong lòng không khiền nén được cảm xúc ngọt ngào.
Phát hiện người trong lòng nãy giờ vẫn vặn vẹo giãy giụa ngạo kiều không yên, giờ đây cảm xúc đã dần dần bình ổn trở lại, Cảnh Phong mới buông nhẹ hai tay đang ôm nàng ra, một bàn tay vuốt lên mái tóc xoăn dài của nàng, ôm đầu của nàng kéo lại bên môi mình, giọng điệu nỉ non mê hoặc, hơi thở ấm nóng vang lên bên tai nàng. "Có còn nhớ rõ những lời tôi đã từng nói với em không?"
Bên tai Tô Mộc Nghiên vì câu hỏi của Cảnh Phong mà hơi ngưa ngứa, nàng ngẩng đầu lên nhìn Cảnh Phong, nhìn nụ cười dịu dàng ấm áp của Cảnh Phong, hai má nàng bỗng dưng đỏ ửng.
Tôi giao trái tim tôi cho em, mặc kệ tôi ở nơi nào, mặc kệ qua bao nhiêu lâu, tôi vẫn sẽ trở về bên em.
Đến lúc đó, mời em gả cho tôi.
Thế giới trở nên im lặng, không có ngôn ngữ, không cần bất kỳ từ ngữ trau chuốt đẹp đẽ nào, khi Tô Mộc Nghiên nhìn thấy ý cười sâu trong mắt Cảnh Phong, nàng đã tìm thấy phương hướng của hạnh phúc.
Nhất định là ánh mắt Cảnh Phong dịu dàng ấm áp quá mức nồng hậu, nhất định là giây phút này không khí tràn ngập tình cảm đến không cần nói thêm gì nữa, bằng không làm sao Tô Mộc Nghiên chỉ nhìn người nàng yêu đến tận xương tủy đang đứng trước mặt này, lại nhịn không được lệ tuôn lã chã?
Tay trái Cảnh Phong nhẹ nhàng lắm lấy tay trái Tô Mộc Nghiên, mười ngón tay đan vào nhau giơ lên bên môi, ngay ngón áp út của Tô Mộc Nghiên đặt lên đó một nụ hôn mềm mại nhẹ tựa lông hồng, cảm giác ấm áp lướt qua ngón tay, nhưng giây phút ngắn ngủi như một cái chớp mắt này lại vĩnh viễn khắc sâu trong lòng Tô Mộc Nghiên, nhớ mãi không quên.
Mặt càng lúc càng nóng lên, Tô Mộc Nghiên khó mà kháng cự được hành động chết người này của Cảnh Phong, lòng nàng đã tan chảy như một vũng nước, vuốt ve tình cảm và lý trí của nàng.
Tô Mộc Nghiên thề, đây là hình ảnh đẹp nhất nàng gặp được cuộc đời này. Cảnh tượng hư ảo đẹp đẽ như một giấc mộng mà nàng vĩnh viễn không muốn nó chấm dứt, Cảnh Phong xinh đẹp quyến rũ khiến nàng hận đến không thể nắm chặt trong tay cả đời, mười ngón tay ấm áp đan vào nhau một cách kiên định, sưởi ấm tận sâu trong lòng mỗi người, tất cả tất cả, chân thật mà khắc cốt ghi tâm.
"Tiểu ngạo kiều." nụ cười của Cảnh Phong càng thêm sâu sắc, đáy mắt bỗng chốc như ngàn vạn tinh quang lóe sáng, vừa xinh đẹp lại hư ảo. "Tôi đang đợi câu trả lời của em."
Tô Mộc Nghiên run rẩy, hô hấp dồn lên ngực, nàng thở nhẹ một hơi, sau đó kề sát người vào Cảnh Phong, trân trọng và chân thành hôn lên cánh môi của cô. Bốn cánh môi chạm nhau, toàn bộ ngôn ngữ đều hóa thành nụ hôn triền miên, kéo dài như dính mật, tốt đẹp đến nỗi ai cũng không nỡ kết thúc nụ hôn này.
"Em nguyện ý."
Đúng vậy, tôi nguyện ý. Bởi vì trừ cô ra, sẽ không bao giờ có người thứ hai làm cho tôi buồn vui sâu sắc như vậy, rung động mãnh liệt như vậy, cuộc sống tốt đẹp vĩnh hằng như vậy.
Cảnh Phong, trừ cô ra, ai cũng không được.
Tô Mộc Nghiên nghĩ vậy, khóe miệng cong lên thỏa mãn, ánh mắt nàng ngắm nhìn khuôn mặt Cảnh Phong thật sâu, đột nhiên cảm thấy như thiên đường chỉ gần trong gang tấc.
[End]
—-
Xong chính văn, tức là cũng sắp hết truyện ^^
Lời cầu hôn của CP chính là câu nói thầm bên tai TMN hơn một năm trước ở tiệc thọ của ba Tiêu tỷ á. Bạn Nghiên chỉ vì câu đó mà chờ đợi hơn một năm nay. ^^