Tiết Thụy Du quay về nhà đã là hơn mười giờ tối, cô quá chán ghét với cái việc ngồi nhìn bộ mặt giả tạo kia của Lương Hạo Hiên rồi.
Bố cô còn có ý định giữ cô ở lại một hôm, còn cao hứng giữ cả Lương Hạo Hiên lại nhưng Tiết Thụy Du xin kiếu.
Giữ Lương Hạo Hiên lại để cho Tiết Vân Nhi có cơ hội ở đằng sau lưng cô chơi xấu à? Mặc dù giữa cô với Lương Hạo Hiên không tồn tại cái gọi là tình yêu, càng chẳng có chuyện sẽ kết hôn nhưng Tiết Thụy Du vẫn không chấp nhận việc Tiết Vân Nhi có thể hả hê khi cùng Lương Hạo Hiên cắm sừng cô như thế.
Suốt quãng đường về, Lương Hạo Hiên vẫn luôn giữ cái thái độ hòa nhã, nói nói cười cười thực sự khiến cho Tiết Thụy Du chán ghét.
Nếu không nhìn thấy Lương Hạo Hiên âu âu yếm yếm với Tiết Vân Nhi thì có lẽ cô còn du di được, nhưng bởi vì chính tai cô nghe được mấy lời nói kia của Lương Hạo Hiên nên thành ra tâm trạng cô sau đó đối với Lương Hạo Hiên thực sự rất là vi diệu.
Làm sao con người có thể sắm cho mình nhiều lớp mặt nạ như thế kia chứ? Rốt cuộc là con người của Lương Hạo Hiên có thể thâm sâu khó lường đến mức nào để khi nuôi nhốt một cái dã tâm to lớn đến như thế kia mà anh ta vẫn có thể cười cười nói nói như không có gì vậy? Con người Lương Hạo Hiên rốt cuộc đang đeo biết bao nhiêu lớp mặt nạ? Tiết Thụy Du thực sự muốn đứng lên vạch trần hết tất cả ngay lập tức mới có thể thỏa được nỗi lòng.
“Chuyện kết hôn của chúng ta có bố mẹ hai bên lo cả rồi.
Anh thì vẫn nghĩ em hơi khó tính nên chắc mấy thứ quan trọng vẫn là nên hỏi ý kiến em nhé?”
“Những thứ quan trọng ý anh là cái gì?”
“Thì là váy cưới, cách bài trí hội trường tiệc cưới.
Hay em muốn đám cưới diễn ra ở đâu?”
“À! Anh thật chu đáo quá! Em còn chưa có nghĩ đến mấy vấn đề đó.
Dù sao thì sau Tết nguyên đán mới tính tới, bây giờ có hơi sớm quá rồi thì phải.”
“Không sớm đâu… Với cả anh không đợi được ngày có thể nhanh chóng đón em về nhà làm bà xã của anh.”
Câu nói này của Lương Hạo Hiên thực sự khiến cho Tiết Thụy Du cảm thấy thật là buồn nôn.
Không đợi được ngày đón cô về làm bà xã? Hay là không đợi được ngày có thể quang minh chính đại đụng tay đụng chân vào Tiết thị của cô? Lương Hạo Hiên đúng là đóng kịch giỏi thật, ánh mắt thâm tình, câu nói cũng đầy ngọt ngào mà Tiết Thụy Du nghĩ nếu mình không biết được con người thật của anh ta thì có lẽ cô đã tin đến sái cổ, tin rằng người đàn ông này là một người đàn ông quá sức là hoàn mỹ, là một đối tượng cực kì hoàn hảo cho vị trí người chồng, người cha của gia đình.
Bất quá thì Tiết Thụy Du đã có thể biết phân biệt phải trái, đúng sai rồi.
Nói hơi quá nhưng cuối cùng cô cũng nhận ra không phải cứ ngọt ngào, lịch thiệp thì sẽ là người tốt.
Những kẻ có vẻ ngoài đạo mạo đẹp trai, hiền lành nho nhã như Lương Hạo Hiên mới chính là kẻ nên đề phòng.
Tiết Thụy Du đối với những điều này bây giờ lại cực kì lãnh đạm, cô biết tỏng những kế hoạch của Lương Hạo Hiên rồi, bây giờ chỉ còn chờ xem ngày tháng sắp tới anh ta sẽ lại giờ thêm mưu hèn kế bẩn gì thôi.
“Tiểu Du, anh ghé lên nhà một chút được không?”
“Đã muộn rồi anh còn muốn lên nhà em làm gì? Em đang rất muốn đi ngủ.”
“Vậy thôi vậy, hôm khác em rảnh anh sẽ ghé qua nhé.”
Trước sảnh chung cư, Tiết Thụy Du đứng đợi Lương Hạo Hiên rời đi như mọi lần, tâm trạng cũng có chút không tình nguyện cho lắm.
Ai mà tình nguyện được khi cô đã chán ghét tên khốn nạn này đến cực điểm.
Muốn lên nhà cô? Tiết Thụy Du tự dưng lại nhớ đến cái hôm mà Lương Hạo Hiên suýt nữa thì làm ra chuyện bại hoại kia, không nhịn được tự ớn lạnh sống lưng.
Bây giờ Trình Dục Uy đang ở nhà đợi cô về, cô cũng không có nhu cầu muốn mời người đàn ông này lên nhà làm cái gì đâu.
Lương Hạo Hiên tuy có chút không đành lòng nhưng cũng không dám làm càn, thứ anh ta muốn đâu phải đơn thuần như thế? Anh ta có được Tiết Vân Nhi chỉ dựa vào sự ngu xuẩn của cô ta mà chẳng tốn một chút sức lực nào, anh ta trấn an Tiết Vân Nhi chỉ bằng sự ngọt ngào đầy bịp bợm, nhưng Tiết Thụy Du thì không có dễ dàng như thế.
Những thứ dễ dàng tất nhiên sẽ rất nhanh chán, như Tiết Vân Nhi đấy thôi, cô ta tự sà vào vòng tay Lương Hạo Hiên, một thời gian dài tiếp xúc với sự chủ động chán ngắt kia, Lương Hạo Hiên cũng chán lắm rồi.
Tiết Thụy Du vẫn như một đóa hoa anh túc, mạnh mẽ quyến rũ trước gió, giống như thứ mà Lương Hạo Hiên luôn cố gắng bằng mọi cách để có được.
Tiết Thụy Du càng lạnh nhạt, Lương Hạo Hiên càng nảy sinh nhiều ham muốn chiếm hữu, nhìn cô cứ tỏ ra vẻ nhàn nhạt chán nản mà trong lòng Lương Hạo Hiên càng ngứa ngáy khó chịu.
Đóa hoa rực rỡ đến thế kia rồi cũng rất nhanh thôi sẽ thuộc về hắn.
Thâu tóm hết hai chị em nhà họ Tiết chưa bao giờ là kế hoạch của Lương Hạo Hiên, thực sự từ đầu đến cuối anh ta chỉ có hứng thú với mỗi mình Tiết Thụy Du mà thôi.
Cũng có thể coi Tiết Vân Nhi là một trường hợp ngoài ý muốn tự dâng mình đến trước mặt anh ta nhưng Lương Hạo Hiên cung đang cố gắng để lợi dụng triệt để quân cờ này.
Tiết Thụy Du thì khó chơi nhưng để nắm Tiết Vân Nhi thì đúng là dễ nắm trong lòng bàn tay.
Tiết Thụy Du về đến nhà, cô uể oải quăng túi xách xuống sofa rồi ngồi thụp xuống ghế, cả người rã rời chẳng có lấy một chút sức lực nào.
Trình Dục Uy nghe bên ngoài có tiếng động thì vội đi ra, không ngờ là Tiết Thụy Du trở về rồi, tâm trạng cô hình như cũng chẳng có được tốt lắm.
Trình Dục Uy không nói một lời nào vội tiến đến chỗ Tiết Thụy Du, ngồi xuống bên cạnh cô, thuận thế ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp đầy sự tin tưởng, Tiết Thụy Du vội sà vào lòng của Trình Dục Uy ngay.
Cô nũng nịu ôm lấy hắn, trút bỏ hết sự lạnh lùng cao ngạo vừa nãy ở ngoài đường quăng lại ở cửa nhà, biến thành một cô mèo nhỏ, không một chút phòng bị gì mà sà vào lòng người đàn ông duy nhất mà cô tin tưởng.
Trình Dục Uy ôm lấy Tiết Thụy Du, khẽ vuốt tóc cô, cảm nhận sự yên bình khó tả.
Có lẽ hôm nay Tiết Thụy Du đã mệt lắm rồi.
“Mọi việc có ổn không em?”
“Em đã chiến đấu hết sức mình rồi đó.
Anh yêu có thấy em rất giỏi không?”
“Bảo bối của anh lúc nào cũng giỏi cả.”
Tiết Thụy Du chống cằm lên ngực Trình Dục Uy, uể oải nói ra những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Cô cảm thấy quá sức là mệt mỏi rồi, một mình cô ngồi chống lại đám người kia, giống như đang trong một vở kịch căng thẳng mà ai nấy cũng đều đang tự sắm cho mình một vai diễn.
Tiết Thụy Du nắm trong tay tất cả những cái gọi là sự thật nhưng lại chẳng dám đứng lên vạch trần.
Một bữa cơm với bầu không khí kì lạ cứ thế trôi qua cũng là lúc Tiết Thụy Du thực sự cảm thấy rất mệt mỏi rồi.
Cô mệt mỏi vì phải đóng kịch, mệt mỏi vì lúc nào cũng phải cố tình thảo mai đối đáp lại đám người kia, mệt mỏi vì nhìn thấy bộ mặt giả nhân giả nghĩa của Lương Hạo Hiên, mệt mỏi về tất cả.
Nhưng chỉ cần về đến nhà, gặp người đàn ông này, tận hưởng một cái ôm từ hắn, Tiết Thụy Du lại cảm thấy cuộc sống này chỉ cần như vậy là đủ.
“Sau Tết nguyên đán, nếu chậm cũng là đến tháng ba âm lịch, hôn lễ sẽ được cử hành.”
Bàn tay đang dịu dàng vuốt tóc Tiết Thụy Du bỗng dưng ngừng lại một giây, nhưng hắn vẫn cố như không có chuyện gì xảy ra, chầm chậm vuốt tóc cô.
Tiết Thụy Du cũng cảm nhận được chuyện này, dù sao thì cô cũng hiểu Trình Dục Uy thực sự sẽ hụt hẫng biết bao nhiêu nếu như chuyện này xảy ra.
“Trước khi hôn lễ diễn ra, anh có thể giúp em kết thúc nó hay không?”
“Tại sao phải kết thúc? Anh muốn nó là hôn lễ của chúng ta.”
“Dục Uy… em cũng mong như thế.
Thực sự hôm nay bàn bạc về hôn lễ mà em lại không có một chút hứng thú nào cả.
Em chỉ muốn về với anh thôi.”
“Lương Hạo Hiên làm em khó chịu sao?”
“Anh ta trước mặt gia đình thì đạo mạo tỏ ra quan tâm em, lo lắng cho em từng chút từng chút.
Sau lưng thì ôm ấp Tiết Vân Nhi nói lời ngon ngọt.
Ôi trời nghe đến nổi cả da gà.”
“Em quan tâm sao?”
“Không rảnh! Em chỉ cảm thấy quá đáng sợ thôi.
Làm sao anh ta có thể đóng kịch giỏi đến mức như thế nhỉ? Em thực sự không thể nào hiểu được đấy.”
“Em quan tâm làm cái gì? Dù sao hắn ta cũng không tốt với em.
Cứ ung dung mặc kệ là được.”
Kể ra thì cũng đúng thôi, Tiết Thuỵ Du cũng không có cái lý do gì để mà cảm thấy khó chịu cả.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, Lương Hạo Hiên đem cái danh hôn phu của cô, sau lưng gian díu với chị gái cùng cha khác mẹ của cô, chuyện này khác quái gì với việc Tiết Thuỵ Du bị Lương Hạo Hiên với Tiết Vân Nhi cắm sừng? Nhưng cô với Trình Dục Uy cũng yêu đương qua lại rất lâu rồi, coi như là trả đũa Lương Hạo Hiên vậy.
“Nói tóm lại là em mệt quá, buổi tối ngày hôm nay như đang muốn trút cạn hết sức lực của em vậy.
Lương phu nhân kia cũng thật đáng ghét, nghĩ đi nghĩ lại em càng không ưa nổi bà ta.”
“Mệt mỏi như vậy có còn sức để anh chăm sóc em không hửm?”
“Gì? Trình Dục Uy, đừng nói với em là anh lại…”
“Cả buổi tối hiu quạnh, đến ăn cơm cũng ăn một mình thì em nghĩ xem em nên đền bù cho anh thế nào mới phải đây?”
“A… em… em không biết đâu… Trình Dục Uy… Mau thả em xuống!”
Quá muộn rồi! Tiếng đóng cửa phòng lại cũng đã khép lại tiếng la hét của Tiết Thuỵ Du, đem nó nhốt lại vào trong phòng cả rồi..