Thân thể mệt mỏi rã rời cùng với chiếc đầu đau như búa bổ có lẽ là thứ tồn tại duy nhất lúc Tiết Thuỵ Du tỉnh dậy để cho cô biết rằng là đêm qua trong lúc cô say rượu, Trình Dục Uy vẫn không tha cho cô.
“Tên khốn kiếp nhà anh, dám tự ý mang em về đây rồi hành sự!”
Cũng may là nhờ có bát canh giải rượu kia của Trình Dục Uy, Tiết Thuỵ Du đến giờ phút này vẫn có thể cầm gối đồ sát hắn, chứ nếu không thì chắc cô thảm rồi.
Trình Dục Uy đang ngủ thì bị ai đó cầm gối đánh tới tấp, chưa kịp tỉnh dậy cho đàng hoàng thì đã nhận đủ cơn cuồng phong của Tiết Thuỵ Du rồi.
Hắn đưa tay lên giằng lại gối, đầu mày xoăn tít lại nhìn Tiết Thuỵ Du.
“Vừa sáng sớm ra em đã làm sao thế hả?”
“Xem hôm nay em có đánh chết anh không? Anh dám làm lúc em đang say hả?”
“Giờ anh nói em say rượu làm càn em có tin anh không?”
“Em nào có say rượu làm càn bao giờ? Đừng có đặt điều nói em như thế.”
“Chứ cái hôm mình gặp nhau lần đầu, không phải em say rượu dính chặt lấy anh rồi sờ soạng lung tung sao?”
Được rồi, cái này thì Tiết Thuỵ Du chịu thua, Trình Dục Uy nhếch môi cười đắc ý, cái kiểu đổi trắng thay đen như thế này cũng hữu dụng quá nhỉ? Tiết Thuỵ Du tin mà chẳng nói được nên lời luôn rồi kia kìa.
Tiết Thuỵ Du nhìn bát canh đã cạn trên bàn rồi lại nhìn Trình Dục Uy.
“Anh nấu canh đấy à?”
“Không phải anh thì là em uống rượu say về tự nấu canh uống hả?”
“Đâu cần móc lại em làm cái gì, trực tiếp nhận là mình là được rồi.”
“Em đi uống rượu về, uống canh còn phun bừa ra, hại anh sốt ruột muốn chết.
Em xem xem như thế có được hay không?”
Tiết Thuỵ Du gãi đầu đầy ái ngại nhìn Trình Dục Uy, cái tính này của cô chắc là không có bỏ được rồi.
Từ những năm còn du học bên Anh Quốc, Tiết Thuỵ Du đã chứng tỏ được bản thân mình là một con sâu rượu đích thực rồi.
Ngày ấy không kể đến mấy người bạn ngoại quốc, Tiết Thuỵ Du với Tần Nhã Lam chính là hai cô gái phương Đông chịu chơi nhất khoá.
Bây giờ về nước rồi, cái khả năng ấy chẳng những không mai một mà còn tăng lên gấp bội lần.
Mà bản thân Tiết Thuỵ Du cũng biết khi say rượu rồi cô rất hay làm càn, thế nên bây giờ Trình Dục Uy mà có nói cô uống say đốt cả hộp đêm cô cũng tin ấy chứ.
“Hì, thỉnh thoảng em mới được đi uống rượu cùng với Nhã Lam mà.
Dạo đây bận bịu quá, coi như đi xả stress.”
“Anh mà không đến chắc em ngủ tại đó mất.”
“Em biết ngay là anh sẽ đến mà.
Anh yêu nào có bỏ em ở đó được.
Nhưng mà Nhã Lam thì sao? Đừng nói với em là anh chỉ đem mỗi mình em về còn quăng cô ấy lại đó rồi nhé?”
“Anh mà dám làm như thế chắc em từ mặt anh mất.
Về Tần Nhã Lam anh đã gọi cho Cố Vấn Hàn đến mang cô ấy về, em yên tâm đi.”
Tiết Thuỵ Du nằm vật lại xuống giường, lăn lăn đến chỗ Trình Dục Uy rồi tự nhiên chui vào lòng hắn.
Trình Dục Uy cũng thuận tay đón lấy cô vào lòng, dịu dàng vuốt tóc cô.
Đúng là Tiết Thuỵ Du có như thế nào thì rồi cũng sẽ quay trở lại làm Tiết Thuỵ Du của hắn.
Mặc dù vừa rồi bị đánh dậy có hơi khó chịu nhưng Trình Dục Uy cảm thấy không sao nữa rồi.
“Tối qua em đã nói cho Nhã Lam rồi, cô ấy rất vui vì cuối cùng em cũng nghĩ cho bản thân mình, chọn người mà em yêu chứ không phải là cố chôn mình vào cuộc hôn nhân kia nữa.”
“Anh đã nói rồi mà, cô ấy là tri kỉ của em, sẽ không có chuyện phản đối em đâu.”
“Thực sự vui quá, cuối cùng thì em cũng không cần phải giấu diếm một mình nữa rồi.”
“Vui cho nên uống rượu như uống nước lã như thế đó hửm?”
“Ơ… tối qua em trả tiền rượu chưa nhỉ?”
“Anh trả cho em rồi, một khoản không nhỏ mà anh ước gì em dùng để mua sắm thì tốt hơn.”
“Anh giàu như thế mà lại keo kiệt với em đấy à?”
“Anh cho em cả gia sản của anh cũng được, nhưng anh không thích em uống nhiều rượu như thế đâu.
Thực sự không tốt chút nào, sáng nay em ngủ dậy còn sức đánh anh thì anh nghĩ bát canh đêm qua cũng có tác dụng rồi ấy nhỉ?”
“Đêm qua anh bảo em phun hết canh không uống được vậy làm sao để anh cho em uống canh thế?”
“Muốn biết không?”
“Tất nhiên là muốn.”
Một chút ngây thơ này của Tiết Thuỵ Du khiến cho ngay lập tức sau đó cô có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Trình Dục Uy hình như chỉ chờ được có thế, hắn giữ lấy đầu Tiết Thuỵ Du, hạ môi mình xuống ngậm lấy môi Tiết Thuỵ Du khiến cho cô hốt hoảng vội đẩy hắn ra.
“Anh làm gì thế? Chúng ta còn chưa đánh răng.”
“Vậy đi đánh răng rồi vào làm tiếp nhé.”
“Nhưng tự dưng sao lại hôn em?”
“Thì tối qua anh vốn dùng cách này để bồi em uống canh mà.”
Tiết Thuỵ Du hơi mơ màng, nghĩ ngợi linh tinh gì đó.
Một bát canh như thế kia mà được Trình Dục Uy bồi theo kiểu này thì phải chăng sẽ hôn nhau nhiều lắm.
Trời đất, hôn nhau đến hết cả một bát canh như thế thảo nào Trình Dục Uy không sinh ra phản ứng, đè cô ra ăn ngay.
Tiết Thuỵ Du cô đúng là ngây thơ quá đi mất, Trình Dục Uy là kẻ lắm mưu nhiều kế, cách gì cũng có mà cô tò mò làm gì cho nhọc thân vậy không biết nữa.
Nhưng muộn rồi, buổi sáng sớm với đàn ông là một thời điểm cực kì nhạy cảm, mà Tiết Thuỵ Du cô sức vóc nhỏ bé không thể nào chạy khỏi nanh vuốt của tên sói háu ăn kia được.
Trình Dục Uy nói là làm, không đợi Tiết Thuỵ Du phản ứng gì đã vội bế bổng cô lên mang vào nhà vệ sinh, đánh răng rửa mặt xong rồi làm tiếp.
Bây giờ Tiết Thuỵ Du có hối hận cũng muộn rồi, đúng là cái miệng hại cái thân, ai bảo cô ngây thơ tò mò làm cái gì không biết.
Buổi sáng ngày hôm ấy, vẫn như những buổi sáng cuối tuần như thường lệ, Trình Dục Uy vẫn tập thể dục hăng say trên giường, mồ hôi hắn rịn ra mấy tầng trên trán, chạy dọc xuống thân thể rắn rỏi mà đồng nam tính.
Hạ thân hắn không ngừng luận động, rút ra cắm vào nơi nữ tính của Tiết Thuỵ Du.
Mà Tiết Thuỵ Du cũng nằm yên trên giường, tay nắm chặt lấy drap giường, miệng cất lên tiếng ngâm nga cộng hưởng theo nhịp tịnh tiến dưới hạ thân…
Không có được may mắn như Tiết Thuỵ Du, Tần Nhã Lam tất nhiên là không có được uống canh giải rượu một cách ngọt ngào như thế kia đâu.
Cô tỉnh dậy trên giường lớn, nhìn khung cảnh trước mặt cực kì xa lạ cũng không thể nào làm cho cô tỉnh táo hơn được với chiếc đầu đau như búa bổ.
Tần Nhã Lam nằm lại trên giường một lát, tay giữ lấy đầu, cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Cô giật mình lật chăn lên xem xét, quần áo trên người vẫn còn y nguyên.
Thật may quá, nếu không thì Tần Nhã Lam lại nghĩ cô lại say rượu rồi vớ phải đàn ông làm ra chuyện bậy bạ gì rồi.
Nằm một lúc lâu sau, Tần Nhã Lam mới có sức ngồi dậy, đầu và gáy vẫn còn đau ê ẩm nhưng cô cũng phải tỉnh dậy thôi.
Nơi này không phải là nhà cô, càng không phải là chỗ mà cô biết thế nên có muốn nghỉ ngơi cũng không có được thoải mái lắm đâu.
Tần Nhã Lam mở rèm cửa ra nhìn xuống dưới, rồi nhìn bao quát căn phòng này.
Kiểu bài trí nội thất như thế này, lại còn tổng quan khá đơn giản thì chắc trăm phần trăm là dành cho nam rồi, lại ở một khu chung cư không phải rẻ.
Nhưng để đoán được đây là ai thì Tần Nhã Lam không biết, cô đi một vòng căn phòng, nhìn trên bàn làm việc thấy một tấm ảnh tốt nghiệp.
Tần Nhã Lam cầm lên xem, nhìn người đàn ông trong ảnh ngày còn là một cậu sinh viên, nụ cười có chút non nớt và trong sáng hơn hiện tại rất nhiều và tuyệt nhiên cũng là một người rất đẹp trai.
Tần Nhã Lam nghĩ thầm, hoá ra lại là Cố Vấn Hàn…
Cô mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ, nhìn bên ngoài phòng khách không có người, nhưng bên trong bếp lại có tiếng động.
Lần theo sự tò mò, Tần Nhã Lam tiến vào trong bếp, không ngờ lại nhìn thấy được một cảnh tượng hết sức là bất ngờ.
Cố Vấn Hàn mặc đồ thường, đeo tạp dề đang loay hoay trong bếp, xung quanh hắn là đủ thứ thức ăn bày la liệt trên bàn.
Tần Nhã Lam trộm cười nhìn Cố Vấn Hàn tay chân lóng ngóng, cô khẽ hắng giọng một cái, cho anh biết rằng ở đây có người.
Cố Vấn Hàn đang tập trung cao độ, nghe tiếng hắng giọng thì có chút giật mình quay người lại nhìn thấy Tần Nhã Lam đang đứng tựa mình tường nhìn anh, bên môi vẫn còn vương ý cười nồng đậm.
“Cô tỉnh dậy từ lúc nào thế?”
“Một lúc lâu rồi nhưng hơi đau đầu nên bây giờ mới ra đây.”
“Rượu thì uống như thế bảo sao lại không đau đầu cho được.”
“Anh làm gì thế?”
“À, sáng sớm tôi đi mua ít đồ về nấu canh giải rượu cho cô, mỗi tội tôi không biết nấu nên loay hoay mãi.”
“Thôi không cần đâu, tôi hơi đau đầu xíu thôi, uống chút nước ấm là được rồi.”
“Vậy cô ra ngoài ngồi đi, tôi rót nước cho cô.”
Tần Nhã Lam đi ra sofa ngồi xuống hết sức tự nhiên, cô nhìn chăn gối còn lộn xộn trên ghế sofa thì có chút giật mình.
Đêm qua Cố Vấn Hàn đem cô về đây, để cô ngủ trên giường còn anh thì nằm ngoài sofa sao? Tần Nhã Lam vẫn còn chưa hỏi tại sao Cố Vấn Hàn lại có thể trùng hợp đem cô về đây được thì đã bị Cố Vấn Hàn làm cho bất ngờ rồi.
Sau cái lần lên giường của mấy tháng trước, đến bây giờ Cố Vấn Hàn cũng không dám làm loạn nữa, thực sự khiến cho Tần Nhã Lam cảm thấy có chút khó tin.
“Cô uống nước đi.”
Cố Vấn Hàn đặt cốc nước ấm xuống bàn rồi khom người dọn dẹp chăn gối thành một đống, đầy ái ngại nhìn Tần Nhã Lam rồi ngồi xuống sofa.
Cô cảm ơn anh rồi bưng cốc nước lên uống một ngụm, cảm thấy cả người khoẻ hơn chút.
“Tối qua làm sao anh biết tôi đi uống rượu mà đem tôi về đây thế?”
“Trình Dục Uy đi đón cái cô Tiết Thuỵ Du kia sẵn gọi tôi đến đem cô về.”
“Trình Dục Uy đến quán rượu sao?”
“Tiết Thuỵ Du chưa nói cho cô sao?”
“Tất nhiên là có nói rồi nhưng tôi không nghĩ là anh cũng biết chuyện của hai người đó.”
“Không ai kể cho tôi đâu, chỉ là tôi cảm nhận được thôi.
Dù sao thì ánh mắt của Trình Dục Uy nhìn Tiết Thuỵ Du thực sự rất lộ rõ cái tình cảm ra.”
“À…”
Tần Nhã Lam cũng không tiện hỏi nhiều, cô vẫn còn có chút gì đó hơi vướng lại trong tâm trạng, không biết nên nói ra bằng cách nào nữa.
Nhất là khi đối diện với một mặt tốt như thế này của Cố Vấn Hàn, Tần Nhã Lam có chút gì đó hơi khác lạ.
“Tối qua vốn là đưa cô về nhà của cô, nhưng tại vì tôi không biết mật mã nhà, cô lại say đến mức không nhận ra ai cả nên tôi đành đem cô về đây.”
“Phiền anh quá, không hiểu sao Trình Dục Uy lại gọi cho anh làm gì không biết.”
“Có gì đâu, để cô lại đó lại phiền phức hơn.
Về sau đừng có uống nhiều như vậy nữa, hai cô uống đến mức tôi cũng phải đau đầu đấy.”
“Lâu lắm rồi mới đi tụ tập mà.”
“Cô ở lại ăn trưa nhé? Hay tôi đưa cô về nhà?”
“Phiền anh đưa tôi về nhà đi, không có mãi chiếm chỗ của anh được.”
“Có làm sao đâu… Cô vừa tỉnh rượu, còn mệt mỏi hay là ở lại ăn trưa đi, tôi không biết nấu canh giải rượu nhưng còn lại món gì cũng nấu được hết đó nha.”
Đứng trước sự khách sáo như thế này, Tần Nhã Lam cũng miễn cưỡng ở lại, nhưng trong lòng vẫn còn cực kì phức tạp.
Là do cô nhạy cảm hay Cố Vấn Hàn đang dần tốt hơn so với cái ngày cô biết anh vậy nhỉ? Nhìn bóng lưng Cố Vấn Hàn đang loay hoay làm cơm trong bếp, Tần Nhã Lam thực sự không nghĩ nổi được, tất thảy những gì Cố Vấn Hàn đối đãi với cô ngày hôm nay thực sự làm cô suy nghĩ rất nhiều..