Dự án đi vào thực thi, Tần Nhã Lam cũng buộc phải đi qua đi lại hai bên Tiết thị và Trình thị, công việc rơi vào bận rộn đến mức không thể thở nổi.
Nhưng với khả năng cùng với bản lĩnh, Tiết Thuỵ Du tất nhiên sẽ không nhìn nhầm người để gửi gắm cả dự án lớn như thế này được, bên phía Trình Dục Uy cũng khá hài lòng về người lãnh đạo dự án mà bên Tiết thị đã đưa qua.
Thú thật thì trong quãng thời gian làm việc ở Trình thị, tiếp xúc mật thiết với Cố Vấn Hàn thì Tần Nhã Lam cũng phải công nhận một điều rằng người đàn ông này so với Trình Dục Uy cũng là một chín một mười.
Nhưng cô cũng không hiểu lắm lý do vì sao Cố Vấn Hàn lại chỉ dậm chân ở Trình thị mà không tiến xa hơn, hay là vì giao tình như cô với Tiết Thuỵ Du?
Tần Nhã Lam đối với Cố Vấn Hàn chính là có chút quan tâm đến nhưng không tiện mở miệng ra hỏi han.
Cô nghĩ cô với anh bây giờ chỉ tồn tại quan hệ trên công việc là nhiều, những điều không đáng nhắc tới ở quá khứ kia cứ để cho nó yên là được.
Nhưng Cố Vấn Hàn thì không được như vậy, anh càng nhìn thấy Tần Nhã Lam lãnh đạm bao nhiêu thì anh càng khó hiểu bấy nhiêu.
Rốt cuộc thì vì sao cô lại nhất quyết chối bỏ như thế? Hai người có thể vì chuyện này mà trở thành bạn bè được mà?
Nhưng bạn bè thế quái nào được với người đàn ông đã lấy đi lần đầu của mình đây? Tần Nhã Lam đã suy nghĩ rất nhiều lần rồi và cô nhận ra mình không thể nào thân thiết hơn với Cố Vấn Hàn được nữa.
Sự việc lần đó đã vô tình làm cho cô cảm thấy tất thảy đàn ông trên đời này đều xa cách hơn, huống gì bây giờ tự dưng chuyện cũ bị nhắc lại, cô còn phải cùng người đàn ông này hợp tác làm ăn, nó càng làm cho Tần Nhã Lam đau đầu không thôi.
“Công việc của cậu ở bên đó có ổn không?”
Hiếm hoi một ngày về Tiết thị trình diện, Tần Nhã Lam vẫn không quên chui vào văn phòng của Tiết Thuỵ Du để tìm cô bạn thân tám nhảm.
Nhưng thực sự thì công việc nặng nề cộng với Cố Vấn Hàn đã làm cho Tần Nhã Lam chẳng còn chút sức sống nào nữa rồi, tâm trạng cũng ủ dột hơn trông thấy.
“Tạm thời thì ổn định đó, nhưng mà để đuổi theo kịp được người của Trình thị thì tôi phải cật lực hơn rất nhiều.”
“Tôi biết là cậu rất cực khổ, haiz, nếu cần gì thêm cứ nói cho tôi nhé, nhất định tôi sẽ không để cậu chịu thiệt thòi.”
“Xong dự án này chắc tôi xin nghỉ phép dài hạn.”
“Định đi đâu à?”
“Ừm, đi đâu thư giãn chút, thực sự công việc này quá sức nặng nề rồi.”
“Chuyện đó thì có gì khó đâu, dự án này xong xuôi, tôi sẽ kí đơn xin nghỉ phép cho cậu.”
“Cảm ơn cậu trước nhé.”
Tần Nhã Lam chán nản ngả người ra ghế, cô thực sự muốn xong dự án này đi đâu đó cho khuây khoả mà thôi.
Một phần là do dự án này quá nặng nên cô cần thư giãn, phần còn lại chắc là để suy nghĩ nhiều hơn về cuộc đời sau này của mình.
Ngày thường Tần Nhã Lam rất ít khi bị xuống tinh thần như thế này lắm, công việc có nhiều đến cỡ nào cô cũng có thể xử lý gọn lỏn, nhưng bây giờ lần đầu tiên cô cảm thấy rất chới với, không còn giữ được sự tập trung cao độ được nữa, phải chăng tất thảy những điều này đều là do sự xuất hiện của Cố Vấn Hàn?
“Cậu cũng lo lắng chú ý sức khoẻ của mình đó, tôi ít khi thấy cậu trông mệt mỏi như thế này lắm.”
“Không biết nữa, chắc tại lần đầu làm việc với rất nhiều người tài giỏi nên vẫn có chút áp lực.”
“Cố Vấn Hàn sao? Nghe nói anh ta cũng thuộc dạng chiến mã át chủ bài của Trình thị.”
“Thực sự thì Cố Vấn Hàn rất giỏi, làm việc cùng anh ta khiến tôi có cảm giác thua kém nhiều lắm.
Nhưng hiếm khi có cơ hội được tiếp xúc với những người tài giỏi cấp bậc cao như vậy, tôi cũng coi như đây là một cơ hội để phát triển bản thân.”
“Tôi cũng mong cậu cảm thấy thoải mái, xin lỗi vì để cậu làm việc nặng như vậy.”
“Thực ra không có gì quá nặng nề đâu, chỉ là nhiều kiến thức mới khiến tôi nhất thời thu nạp không hết được.
Nhưng cũng vì có cơ hội này mới khiến cho tôi biết nhiều hơn, về chuyện này thì tôi cũng phải cảm ơn cậu.”
“Có gì không ổn cứ nói với tôi nhé, tôi sẽ bàn bạc lại với bên đó, nhất định không để cho cậu gặp phải điều gì bất lợi.”
Làm gì có chuyện nào bất lợi được kia chứ? Tần Nhã Lam thở hắt ra một hơi, chuyện bất cập duy nhất có lẽ là chuyện riêng của cô với Cố Vấn Hàn mà thôi.
Và tất thảy những sự mệt mỏi vô cớ cũng không phải do áp lực công việc mà là do cảm xúc của cô đối với Cố Vấn Hàn.
Tần Nhã Lam cũng không biết trạng thái này của cô sẽ duy trì trong bao lâu nữa, sẽ thay đổi hay biến mất đi thì cô cũng không biết.
“Hôm nay cuối tuần rồi cô có muốn đi ăn tối cùng tôi không?”
Văn phòng vào lúc bảy giờ tối cực kì vắng vẻ, cả phòng chỉ còn lại mỗi mình Tần Nhã Lam và Cố Vấn Hàn.
Tần Nhã Lam vẫn giữ nguyên phong thái y như lúc còn làm việc ở Tiết thị, đó là tăng ca đến tối mịt vẫn còn chưa về.
Cố Vấn Hàn vốn định đợi mọi người về hết rồi mới về sau, nào ngờ Tần Nhã Lam ấy vậy mà lại làm đến mức quên cả giờ giấc, đợi anh gọi mới hoàn hồn ngẩng lên nhìn bầu trời đã tối đen rồi.
“Đã tối rồi sao?”
“Cô chăm chỉ thật đấy, làm đến độ quên cả thời gian.”
“Có nhiều việc tôi không thể nào giúp anh được nên phải làm nhiều để bù vào thôi.”
“Đi ăn tối cùng nhau nhé, cuối tuần rồi, thư giãn đi.”
Tần Nhã Lam mỉm cười trước lời mời này của Cố Vấn Hàn, cô không đáp lại nhưng cũng thao tác tắt máy tính đi rồi chuẩn bị ra về.
Cố Vấn Hàn thấy Tần Nhã Lam không từ chối thì cũng vui mừng hơn hẳn, trong lòng có chút cảm giác thành tựu.
Thú thực thì cùng nhau đảm đương dự án, anh vẫn nhận ra Tần Nhã Lam rất ái ngại anh, nhưng không có cách nào khác, Cố Vấn Hàn chỉ có thể từ từ tiếp cận cô mà thôi.
“Cô muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được, buổi tối tôi không hay ăn nhiều lắm nên cứ đi ăn gì anh thích đi.”
Cố Vấn Hàn nhún vai rồi lái xe rời đi, phải nói là đây là lần đầu anh với Tần Nhã Lam có cảm giác thân thiết như vậy.
Đối với anh, Tần Nhã Lam là người rất có sức hút, hay anh cảm thấy tất cả phụ nữ khi tài giỏi làm được công việc lớn thì đều có sức hút nhỉ? Đối với tổng giám đốc Tiết Thụy Du của Tiết thị, Cố Vấn Hàn lờ mờ nhận ra cô ấy có quan hệ không trong sáng lắm với người anh em chí cốt của mình nhưng Tần Nhã Lam thì lại khác.
Hoặc có thể nói rằng nếu bây giờ Tần Nhã Lam chưa có bạn trai thì Cố Vấn Hàn anh sẽ tấn công vào.
Anh dừng xe lại ở một quán ăn không quá sang trọng, sợ Tần Nhã Lam không thích, anh cũng dò xét xem cảm nhận của cô.
Nhưng nhìn thấy Tần Nhã Lam có chút lãnh đạm thờ ơ, hơn nữa đối với nơi này chẳng quá bất ngờ gì thì Cố Vấn Hàn mới mở miệng hỏi dò.
“Cô muốn ăn ở đây hay là ở đâu?”
“Chỗ này có quán mì bò rất ngon đó, tôi vẫn hay ăn ở đây.”
“Vậy hôm nay ăn ở đây nhé.”
“Được thôi.”
Trông Tần Nhã Lam cũng không giống như đang nói dối, Cố Vấn Hàn càng thoải mái hơn.
Nhưng anh có chút thắc mắc rằng tại sao cô vẫn hay ăn ở quán này nhưng anh vẫn không thể nào tìm được cô nhỉ? Đúng là duyên phận cũng có chút trêu ngươi con người ta mà, để cho lỡ nhau rất nhiều lần rồi bây giờ mới được gặp lại nhau.
Cố Vấn Hàn tự nhủ với bản thân rằng anh sẽ không để cho cô vô duyên vô cớ biến mất như lần trước nữa, lần này khi cô xuất hiện, anh sẽ không để cô có thể rời đi được nữa.
Tần Nhã Lam gọi một tô mì bò nhỏ, Cố Vấn Hàn cũng bắt chước cô gọi một tô mì bò cỡ lớn.
Anh ngồi đối diện Tần Nhã Lam, nhìn cô tự nhiên lấy giấy lau đũa, đúng thật là đối với quán ăn này có chút quen thuộc.
“Hai đứa quen nhau sao?”
“Vâng, chúng con là đồng nghiệp.”
“Chà, khách quý của quán lại còn quen nhau, cũng có duyên gớm ấy nhỉ? Hôm nay cho con thêm nhiều bò một chút rồi đó, dạo đây ít thấy con ghé quán, người cũng gầy đi rồi.”
“Cảm ơn ông chủ, về sau con sẽ thường xuyên ghé hơn.”
Bây giờ thì Cố Vấn Hàn tin rồi, Tần Nhã Lam còn thân với ông chủ quán mì này hơn cả anh nữa.
Nhìn cô tự nhiên đối đáp với ông chủ quán, ngữ điệu có chút đáng yêu khiến cho Cố Vấn Hàn chẳng thể rời mắt được.
Bỏ qua chuyện Tần Nhã Lam có chút khó hiểu, lãnh đạm thì cô vẫn tồn tại một mặt khá đáng yêu, Cố Vấn Hàn thật vinh dự là người hiếm hoi nhìn thấy được mặt này của Tần Nhã Lam.
“Bình thường đến đây anh không ăn mì bò à?”
“Không, tôi tưởng ở đây mì gà là ngon nhất.”
“Ăn thử mì bò đi, anh sẽ không có thất vọng đâu.
Ông chủ bán ở đây cũng lâu lắm rồi, từ lúc về nước đến giờ tôi vẫn hay ăn ở đây.”
“Cô với Tiết Thụy Du là bạn đại học à?”
“Đúng vậy, chúng tôi cùng du học bên Anh Quốc, học cùng một khoa, lại cùng quốc tịch nên khá dễ thân nhau.
Học xong về nước tôi cũng về công ty của cô ấy làm luôn.”
“Chà, xem ra cô cũng là một học bá.”
“Học bá cái gì đâu, tôi vẫn cảm thấy ở anh còn nhiều thứ để cho tôi học hỏi hơn nữa cơ… Nhưng mà ăn đi, mì nguội hết cả rồi kìa.”
Đúng là nhờ có Tần Nhã Lam, Cố Vấn Hàn mới biết được ở quán anh hay ăn này có món mì bò ngon đến như vậy.
Lần đầu cùng Tần Nhã Lam “hẹn hò” chẳng cần nhà hàng sang trọng vẫn có thể ghi điểm trong mắt cô, Cố Vấn Hàn tự cảm thấy mình đúng là cao siêu quá.
Còn về làm sao mà anh biết rằng anh đã ghi điểm á? Chính là vì Tần Nhã Lam đối với anh hôm nay cực kì cởi mở, còn phá lệ nói nhiều hơn bình thường, điều này làm Cố Vấn Hàn rất ghi nhận.
“Ăn xong rồi có muốn đi đâu đó một chút không? Cả tuần nay tôi thấy cô làm việc cũng rất nhiều rồi, dù sao mai cũng là cuối tuần, thoải mái chút nhé.”
“Đừng nói ăn xong rồi anh lại muốn đưa tôi đi uống rượu nhé?”
“Sao cô đoán được hay vậy?”
“Dễ đoán mà, bởi vì những đồng nghiệp của tôi ở Tiết thị cũng thường hay như thế.
Nếu không cùng đi đến quán nhậu vừa ăn vừa nhậu nhẹt đến no say thì thường sẽ như thế này.”
“Vậy cô Tần cùng tôi đi uống rượu nhé.”
“Ừm nhưng đi một lúc thôi, tôi còn phải về làm thêm báo cáo.”
“Cô cứ cuồng công việc quá đấy, mai là cuối tuần thì hôm nay lo làm gì?”
Tần Nhã Lam chỉ cười chứ không đáp, cô ngồi bên ghế lái phụ nhìn Cố Vấn Hàn chạy xe đi.
Con đường này cũng có chút quen thuộc rồi đấy, có khi cô còn biết nơi mà Cố Vấn Hàn sắp đến luôn nữa là.
“Có phải anh sắp đến quán X không?”
“Cô lại đoán được nữa rồi à?”
“Tại thấy đường đi có chút quen, tôi cũng hay đến quán đấy.”
“Chà, cô với tôi có nhiều điểm chung như thế sao trước giờ vẫn không gặp nhau nhỉ?”
“Chắc là do duyên rồi.”
Tần Nhã Lam cười gượng một chút, câu trả lời này cũng gọi là hợp lý nhất có thể rồi còn gì.
Cô cũng không ngờ đến được rằng cô với Cố Vấn Hàn lại có nhiều điểm chung như thế, trước đây không có duyên gặp mặt nhau rồi cho đến bây giờ lại có chút không được tự nhiên lắm.
Dẫu sao thì Tần Nhã Lam cũng cảm thấy mọi việc đang được tiến triển rất tốt, hình như Cố Vấn Hàn cũng đã chịu đặt chuyện kia xuống rồi.
Trước cửa quán rượu, Tần Nhã Lam vừa mở đai an toàn toan định mở cửa bước xuống xe thì hai người đi phía trước chợt khiến cho cô khựng lại.
Cô ngồi yên lại trên ghế phó lái, ánh mắt đầy thăm dò nhìn đến hai người kia mà khi ánh mắt của cô gái kia lơ đễnh quét qua, Tần Nhã Lam lại giả vờ cúi xuống đất trốn tránh.
Cố Vấn Hàn có chút lấy làm lạ, anh toan định quay qua hỏi Tần Nhã Lam rằng có chuyện gì xảy ra thì Tần Nhã Lam lại từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào đôi nam nữ trước mặt.
Dưới ánh đèn đường lờ mờ đổ lên đôi nam nữ kia, Tần Nhã Lam như không tin vào mắt mình khi nhìn thấy cả hai đang dành cho nhau những cử chỉ khá thân mật, người nữ kia lại không có chút kiêng dè gì quàng tay lên cổ người đàn ông kia.
“Rốt cuộc là cô đang nhìn ai vậy?”
“Cố Vấn Hàn, tối nay anh rảnh chứ?”
“Tất nhiên là có, cô muốn đi đâu à?”
“Cùng tôi theo dõi đôi nam nữ kia.”
“Nhưng họ là ai mới được? Tại sao chúng ta phải theo dõi họ?”
“Bởi vì người phụ nữ đó là Tiết Vân Nhi - chị gái của Tiết Thụy Du còn người đàn ông kia là Lương Hạo Hiên - chính là hôn phu của cô ấy.”.